Thư Sinh Hư Hỏng Cách Vách

Chương 1: Tiết tử (1)



Trời âm u, đêm đen như mực, mưa gió chợt nổi lên, tiếng sấm sét khiến người ta cảm thấy điếc tai.

Trong thiên lao của đại lý tự, A Tảo lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường, đôi tay ôm lấy bờ vai mình, thẫn thờ nghe âm thanh giông tố ù ù vang dội ở bên ngoài.

Thiên lao vốn là nơi ẩm ướt, lạnh lẽo, bấy giờ thời tiết đang vào mùa đông giá rét. Tuy A Tảo chỉ mặc quần áo tù nhân mỏng manh nhưng nàng lại không cảm thấy rét buốt. Nàng đã chết lặng.

Bên ngoài, thanh âm cai ngục uống rượu tán dóc xen lẫn tiếng sấm ầm ầm, nhẹ nhàng như có như không vọng lại.

"Cái gì mà thân phong nhất phẩm nữ quan, một khi bị thất sủng chẳng phải cũng bị đá vào thiên lao?"

"Lão ca nói tới Thịnh Vũ Âm sao? Ôi, huynh đừng nói, dáng vẻ tiểu nương tử không tệ, nhan sắc cũng rất mê người. Huynh nói xem, trước kia tiên hoàng cưng chiều nàng ấy như vậy, có phải đã cùng nàng.. Hê hê.. Nhưng nàng vậy mà dám cả gan ám hại tiên hoàng. Còn có, ta nghe người ở bên trên nói, người vừa mới kế vị cũng có mờ ám với nàng ấy.."

"Ngươi muốn chết à? Nói chuyện về con nha đầu này thì thôi, các chủ tử há có thể là người để cho ngươi bịa đặt? Coi chừng cái mạng nhỏ nhà ngươi đấy! Bất quá nha đầu kia.. Đó thật không sai, nhìn làn da trắng nõn nà.."

"Đúng vậy, còn có bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn.. chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cứng lên rồi.."

Tiếng cười hèn mọn đột nhiên bị vật gì đó cắt đứt, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Kéo xuống đánh chết."

Sau đó, có tiếng bước chân mơ hồ đến gần.

Không bao lâu, cửa nhà lao liền mở ra.

A Tảo khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là bộ long bào màu vàng.

"Chúc mừng hoàng thượng, muốn gì được nấy." Nàng nghiêng đầu nhìn đối phương, không hề có ý định hành lễ, khóe môi cong lên nụ cười châm chọc.

Đế vương tuấn mỹ trẻ tuổi giống như bị ánh mắt của nàng chọc giận, gã đi tới tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy cằm của nàng: "Thịnh Vũ Âm! Rốt cuộc thái tử đã cho nàng lợi ích gì, để cho nàng cam tâm tình nguyện vì hắn ta? Bảy năm! Tròn bảy năm trời, nàng vì báo thù cho hắn ta mà tìm đủ mọi cách, không từ thủ đoạn, thậm chí còn nhẫn tâm giết hại phụ hoàng và mẫu hậu - người vẫn luôn tín nhiệm nàng.. Nàng có biết cái này là chuyện phản nghịch hay không?

Cằm bị gã bóp đau, A Tảo híp mắt, nở nụ cười:" Bớt giả nhân giả nghĩa đi.. Nếu không phải.. ta.. làm.. Thì sao có ngươi của ngày hôm nay.. "

Là ai phát hiện mục đích của nàng nhưng không ngăn cản, ngược lại còn âm thầm giúp đỡ?

Là ai giả vờ như không thấy nàng hạ độc mãn tính với hoàng thượng, hoàng hậu, thậm chí còn che chở cho nàng?

Gã là hoàng tử do một cung nữ thấp hèn sinh ra, làm sao lợi dụng mưu kế của nàng diệt trừ phe đối lập, đoạt được ngôi vị hoàng đế?

Gã thật sự nghĩ rằng mình làm việc chu đáo, chặt chẽ không hề có kẽ hở sao? Chẳng qua là vì nàng lười vạch trần gã - Dù sao đều có cùng một mục đích, nàng không ngại có thêm một người giúp đỡ. Nhưng gã không nên.. Không nên lên được vị trí kia liền lập tức trở mặt không chút lưu tình giết ca ca và tẩu tẩu của nàng, còn mưu tính giá họa cho người khác!"

"Thịnh Vũ Âm!" Yến Thừa chợt dựa sát vào nàng, trong mắt lóe lên tia si mê, "Trẫm cho rằng trẫm và nàng tâm linh tương thông, nhưng nàng lại tàn nhẫn thiết kế trẫm giết chết huynh đệ tốt nhất của mình!"

Bởi vì Tạ Vân - huynh đệ tốt của gã không chút lưu tình giết cả nhà ca ca nàng, bao gồm cả đứa cháu nhỏ còn quấn tã!

Nhớ lại cái đêm máu chảy thành sông kia, trái tim đã chết lặng từ lâu của nàng lại đau nhức dữ dội. Nhưng nàng kiên quyết không biểu hiện ra ngoài, chỉ bình tĩnh nhìn Yến Thừa, sau đó cúi đầu bật cười.

"Tâm linh tương thông? Ai cho ngươi những ảo tưởng này?" Cho tới bây giờ, nàng luôn xem gã là đối tượng hợp tác để đạt mục đích của mình, đâu có bất kỳ ám hiệu gì với gã? Có lẽ vì nàng có túi da xinh đẹp nên bản thân gã nổi lên ham muốn mà thôi.

Dưới ánh nến lờ mờ, nữ tử cúi đầu cười. Mặc dù sắc mặt trắng bệch, bộ dạng vô cùng chật vật nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp kinh người.

Yến Thừa chăm chú nhìn vào gương mặt hoàn mỹ như hoa như ngọc, ngón tay nhẹ nhàng di động, cảm nhận làn da trắng mịn mềm mại của nàng, Yến Thừa chỉ thấy lòng ngực nóng lên, rốt cuộc không cách nào kiềm chế xúc động muốn có được nàng.

Đưa tay kéo A Tảo vào lòng, gã thì thầm bên tai nàng: "Trẫm cho nàng hai lựa chọn: Một là trở thành nữ nhân của trẫm. Tuy rằng trẫm không có cách nào để nàng làm hoàng hậu, nhưng trẫm có thể cho nàng muôn ngàn sủng ái và vinh quang. Hai là.. Đầu rơi xuống đất, chôn cùng phụ hoàng, mẫu hậu của trẫm."

Mơ ước nàng lâu ngày, cuối cùng gã cũng nói ra khỏi miệng. Hôm nay, trong mắt người đời nàng chính là 'nghịch tặc' mưu hại hoàng thượng, âm mưu làm phản. Người ra lệnh bắt nàng, cho người định tội nàng chính là gã. Dưới tình huống như vậy, gã có thể cho nàng vinh quang gì chứ?

Đơn giản chính là để nàng giấu họ giấu tên, không danh không phận đi theo gã mà thôi.

Tên nam nhân này, một mặt thì luyến tiếc thân thể nàng, một mặt lại kiêng kị năng lực của nàng. Vì vậy, gã trăm phương ngàn kế chặt đứt mọi đường lui của nàng, hi vọng có thể bắt nàng ỷ lại vào gã, trở thành một nữ tử bình thường. Quả nhiên là..

Nực cười vô cùng.

Chưa nói tới việc nàng không thích gã, cho dù có thích, nàng cũng sẽ không khuất nhục sống tạm bợ như vậy. Trên đời này, tất cả những người nàng quan tâm đều đã chết từ lâu, giữa sống hoặc chết đối với nàng cũng chẳng khác nhau mấy.

Sư phụ nhặt nàng về, cẩn thận nuôi dưỡng nàng, dạy nàng đọc sách, học võ đã chết.

Phu thê thái tử nhặt nàng từ trong đám dân chạy nạn, đối đãi với nàng như muội muội ruột cũng đã chết.

Tiểu hoàng tôn từ nhỏ được nàng che chở, luôn ngọt ngào gọi nàng là 'Tảo Tảo' cũng đã chết.

Sư huynh, sư tỷ luôn quan tâm đến nàng cũng đã chết.

Người ca ca thất lạc với nàng nhiều năm, chưa từng buông tha việc tìm kiếm nàng, lúc tìm được nàng thì coi nàng như châu như bảo.. Một nhà đều bị giết..

Đều đã chết.

Chỉ một mình nàng còn sống.

Nhớ đến cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc ngày xưa, đáy mắt A Tảo đỏ ngầu, giống như sắp chảy máu nhưng nàng cố gắng nhịn xuống, chỉ khẽ thở dài bên tai Yến Thừa: "Lúc ngươi ra lệnh giết cả nhà của ca ca ta, ta và ngươi đã trở thành kẻ thù không chết không ngừng."

Sắc mặt Yến Thừa lập tức thay đổi, chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi đen tối mù mịt: "Nàng.. biết hết sao?"

"Nếu không biết, hà cớ gì ta phải thiết kế giết chết Tạ Vân?" A Tảo nở nụ cười, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lộ rõ sự thấu hiểu xen lẫn hận ý đỏ thẫm: "Bệ hạ, cảm giác chính tay giết chết huynh đệ tốt của mình.. như thế nào?"

Yến Thừa liền nổi giận, hất nàng té xuống đất: "Thịnh Vũ Âm!"

Trong mắt A Tảo tràn ngập hả hê nhìn gã.

Nàng ẩn núp suốt bảy năm, vắt óc tìm kế báo thù cho cả nhà thái tử và sư phụ. Lại thiết kế để Yến Thừa tự tay giết Tạ Vân - huynh đệ tốt của gã an ủi vong linh cả nhà huynh trưởng dưới suối vàng. Chỉ tiếc không thể giết chết Yến Thừa, nhưng cũng coi như hoàn hảo.

Bây giờ.. nàng có chết cũng không sao?

Lồng ngực Yến Thừa phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm A Tảo, mọi bực tức và ham muốn trong lòng cuồn cuộn dâng lên. Một lát sau, gã cười lạnh: "Nàng một lòng muốn chết, nhưng trẫm làm sao có thể buông tha nàng dễ dàng như vậy?"

Gã thích nàng nhiều năm như thế, che chở nàng nhiều năm, cuối cùng nhận được cái gì?

Là nàng không chút nương tay tính kế gã, là nàng không chút do dự phản bội gã!

Đã như vậy, gã còn thương tiếc nàng làm cái gì!

Suy nghĩ một chút, Yến Thừa sải bước tiến tới, xốc A Tảo lên. Mặc kệ nơi này là địa lao dơ bẩn âm u lạnh lẽo, trực tiếp đặt A Tảo lên cỏ tranh, hung hăng cắn lên cái cổ trắng noãn của nàng. Bàn tay to bắt đầu xé quần áo nàng.

"Nàng là người của trẫm, cho dù chết.. cũng là ma của trẫm!"

Thái giám thân tín ở sau lưng thấy vậy liền vội vàng gọi đám người hầu lui ra ngoài, trong nhà lao chỉ còn lại hai người đang dây dưa với nhau.

A Tảo không hề giãy giụa, đáy mắt toát ra ý cười sáng rực.

"Đây chính là ngươi cho ta cơ hội nha.."

Tiếng nói mềm mại, ngữ điệu vui sướng nỉ non triền miên giống như lời thì thầm giữa tình nhân với nhau, nhưng lại ẩn chứa sát khí mãnh liệt khiến lòng người run rẩy.

Bỗng nhiên Yến Thừa cảm thấy không ổn, vừa định ngẩng đầu thì cảm thấy gáy đau nhức dữ dội, giơ tay sờ gáy theo bản năng, máu tươi hiện ra trước mắt.

"Thịnh Vũ.. Âm!" Hai tròng mắt gã sung huyết, không dám tin bản thân sẽ chết dưới trâm cài tóc của mình. Trong cơn giận dữ, gã dùng hết sức lực còn lại đánh một chưởng vào lồng ngực A Tảo.

"Cho dù chết.. Trẫm cũng muốn nàng chôn cùng!" Tiếng rống giận không cam lòng mà phẫn hận chôn vùi trong tiếng sấm ầm ầm.

"Chủ tử từng nói, thân thể của con gái là để dành cho người mình thương, không thể để người khác tùy tiện chà đạp.." Sắc mặt A Tảo trắng bệch, tay ôm ngực, nhìn ánh đuốc yếu ớt cách đó không xa. Đôi mắt đẹp chuyển động, sáng đến kinh người: "Đời này, A Tảo không gặp được người mình thương, kiếp sau.. Kiếp sau sẽ gặp được.."

Trong mê man, có bóng người lờ mờ chậm rãi vươn tay về phía nàng.

Sư phụ, chủ tử, thái tử, tiểu hoàng tôn, huynh trưởng, đại tẩu, sư huynh, sư tỷ..

A Tảo cười, hai mắt nhắm nghiền.

Mơ hồ chỉ nghe tiếng sấm rung động, trời cao rống giận, tiếng mưa rơi róc rách giống như tiếng khóc của mặt đất.