Thư Sinh Và Hồ Ly Tinh

Chương 2



Edit: Cháo

Hồ ly không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình bị thư sinh đạp xuống giường nữa rồi.

Hắn che cái mông bị dập đau, gân cổ la ầm lên:

“Làm gì thế hả?!”

Thư sinh trần truồng bọc trong chăn, giọng nói hơi khàn,

“Anh nặng quá, đè em khó chịu.”

Hồ ly cắn răng, phụt một cái biến trở lại.

Hồ ly nhỏ bám hai chân trước lên mép giường, đầu tựa lên thành giường, mở đôi mắt to tròn nhìn thư sinh từ phía dưới.

Lúc này thư sinh mới hài lòng gật đầu một cái, ôm nó lên giường.

Hồ ly nhỏ vểnh đuôi nằm trước ngực thư sinh, đầu rúc vào cổ y.

“Chi. (Thế này được rồi chứ.)”

Thư sinh cười cười, nghiêng đầu khen thưởng hôn một cái lên mặt hồ ly nhỏ.

Kết quả ăn một miệng lông hồ ly.

13.

Đồ Tiêu là một con hồ ly. Lông toàn thân đỏ rực bóng mượt, tứ chi đỏ sẫm, duy chỉ có chóp đuôi là màu trắng.

Hắn ở núi Thanh Khâu gần năm trăm năm, đã tu thành đại yêu từ lâu.

Núi Thanh Khâu có Sơn thần trấn giữ, linh mạch bao quanh, là mảnh đất thanh tu đặc biệt của Hồ tộc, khiến đám yêu quái bên ngoài hâm mộ biết bao. Nhưng với Đồ Tiêu mà nói, cuộc sống trên núi thật sự rất nhàm chán, mỗi ngày ngoài việc tu luyện ra thì chỉ có thể ngắm hoa thưởng cá, hoặc là tìm những hồ ly khác đánh nhau so chiêu giải sầu.

Nhưng khi đánh nhau hắn không chú trọng trình tự quy tắc, ra tay lại không biết nặng nhẹ, thường xuyên khiến tình cảnh rơi vào hỗn loạn. Những hồ ly khác trong núi bị làm phiền không chịu nổi, tập thể chạy đến chỗ Sơn thần tố cáo, nói Đồ Tiêu quấy rầy trật tự trong núi, muốn đuổi hắn xuống núi.
Sơn thần xõa mái tóc dài màu bạc, rũ mắt nghịch hoa cỏ trong tay, bình thản nói:

“Có lẽ ngươi thật sự nên xuống núi xem thế nào đi.”

Đồ Tiêu ngồi bẹp xuống đất, tai dựng thẳng, chín cái đuôi to rũ xuống sau lưng, giọng nói có chút buồn tủi:

“Ngay cả ngài cũng muốn đuổi tôi đi sao?”

Sơn thần cười lắc đầu một cái,

“Nếu ngươi không có lòng dạ thành tiên, sao không xuống núi xem xem, biết đâu ở đó gặp được cơ duyên của ngươi.”

Đồ Tiêu suy tư, nhớ tới lời đám chim tước vào núi tránh rét kể rằng: Nhân gian phồn hoa tráng lệ, có vô số sơn hào hải vị, có vô tận những câu chuyện huyền bí quái lạ.

Vì thế, Đồ Tiêu xuống núi.

14.

Hắn học cách biến hóa tướng mạo của người phàm, thân hình cao lớn, đàng hoàng tuấn mỹ. Nhưng lại có một đôi mắt xếch, khóe mắt còn điểm một nốt ruồi son, rành rành là dáng vẻ hồ ly câu người.

Đám chim tước xác thực không lừa hắn, thế giới dưới chân núi quả thật thú vị, nhất là về đêm, hoàn toàn khác với vẻ yên ắng buồn tẻ nơi núi thẳm, đường phố nhân gian náo nhiệt vô cùng, mười dặm đèn đuốc giống như những vì sao, người tới người lui trên đường tựa nước thủy triều.

Hắn ở nhân gian lượn vòng đi qua rất nhiều nơi, một hôm nọ đột nhiên phát hiện có một làn sương đen đặc tỏa ra từ sâu trong một khu rừng cách đó không xa, nhất định là có đại yêu ẩn hiện. Hắn lần theo mùi, quả nhiên bắt gặp một con cự xà to mấy người ôm mới xuể.

Toàn thân con rắn kia đen nhánh, đang cúi đầu nuốt chửng một con sói xám, dưới thân đã tích không ít thi thể lộn xộn của động vật.

Đồ Tiêu thấy sương đen tràn ngập quanh thân nó, hẳn đã hại không ít sinh mạng. Đại hồ ly lập lức ngứa tay, lâu rồi hắn chưa động thủ đâu.

Không ngờ, xà yêu kia mặc dù tu vi không bằng Đồ Tiêu, nhưng đánh nhau rất liều mạng, rõ ràng đã bị Đồ Tiêu chế trụ bảy tấc, trước khi chết lại đột nhiên bạo phát cắn ngược lại Đồ Tiêu, độc rắn thấm vào máu. Đồ Tiêu cảm thấy toàn thân đau như bị lửa đốt, không nhịn được nữa trở về nguyên hình.
Hồ ly nhỏ cả người toàn vết thương nằm trên mặt đất lạnh lẽo, e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị dã thú đi ngang qua ăn thịt.

Trước mặt Đồ Tiêu càng lúc càng mơ hồ, ngay cả đau đớn từ vết thương cũng sắp không cảm thấy gì nữa rồi.

Một khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, hắn ngửi được mùi mực đen thoang thoảng, ngay sau đó một cái đầu rối bù chui ra từ sau lùm cây.

“Hồ ly nhỏ?”

15.

Lúc Đồ Tiêu khôi phục lại ý thức, hắn phát hiện mình bị một người phàm nhặt về nhà.

Thấy hồ ly nhỏ tỉnh lại, gương mặt thanh tú trẻ tuổi kia nở ra một nụ cười.

“Ôi chao mày tỉnh lại rồi, ngoan ngoãn đừng cử động nhé, để tao băng bó vết thương cho mày.”

Chóp mũi hồ ly nhỏ động đậy, xác định mùi thơm ngửi được trước khi mất ý thức chính là từ trên người người phàm này.

Trong nháy mắt Đồ Tiêu hiểu ra ngay, tên mọt sách này đã cứu hắn, còn coi hắn thành một con hồ ly bình thường.

Hắn nhìn vết thương trên người được băng bó thỏa đáng, dứt khoát quyết định giả vờ làm hồ ly bình thường cho đến khi vết thương khỏi hẳn.
Thư sinh ngu ngốc này vậy mà muốn hắn ăn cơm thừa!

Đồ Tiêu tức đến nỗi lông đuôi xù cả lên, đùa gì thế, cho dù là ở trong núi, hắn cũng phải bắt đám gà rừng thỏ núi béo nhất, chưa từng bạc đãi bản thân bao giờ.

Nhưng cũng may sân nhà bên cạnh có không ít gà mập đâu. Mỡ béo thịt thơm, mỗi ngày một con, đẹp thay tốt thay.

Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, một hôm nọ hắn đang sung sướng ăn gà, nhất thời chủ quan, bị một bà thím mập như gà bắt được.

Thư sinh vì vậy mà bồi thương không ít tiền, rất tức giận, còn bắt hắn lăn lộn với hai con chó bẩn thỉu kia nữa.

Nhưng chuyện này không làm khó được Đồ Tiêu.

Hắn đã sớm biết thư sinh ngốc nhẹ dạ mềm lòng, giả vờ ngoan cái là quả nhiên để cho hắn lên giường ngủ.

Phải biết rằng trước đó khi ở Thanh Khâu, hắn là hồ ly con đáng yêu nhất trên cả ngọn núi đấy!

Đồ Tiêu nằm trong lòng thư sinh, ngửi mùi mực dễ chịu, hài lòng nhắm mắt lại.

Sau đó hắn nằm mơ.

Hắn mơ thấy hình người của mình ôm Thẩm Khanh Thư vào lòng, thư sinh vừa mềm vừa thơm, khiến hắn không nhịn được hết hôn rồi lại hôn, cho đến khi bị một cước đá vào bụng, mới phát hiện ra đây không phải là mơ.

16.

Đồ Tiêu đứng trên cây ngẩn người nhìn về hướng núi Thanh Khâu, ở trong rừng quanh quẩn ba ngày rồi vẫn không nghĩ ra chỗ muốn đi tiếp theo.

Hắn nên rời đi.

Bản thân là một đại yêu quái sắp tu luyện được nghìn năm rồi mà ngày ngày cứ vẫy đuôi với một người phàm thật sự quá mất thể diện.

Huống hồ hắn còn nhớ đám chim tước kia từng nói với hắn không nên dính dáng đến người phàm quá nhiều, sẽ hỏng làm tu hành.

Nhưng quần áo trên người vẫn còn lưu lại mùi hương của thư sinh ngốc kia, mùi mực quẩn quanh nơi đầu mũi, triền miên lưu luyến, Đồ Tiêu không nhịn được mà ngửi ngửi.

Không đúng, sao mùi ngày càng đậm thế này?

Hắn đi theo mùi hương, quả nhiên nhìn thấy thư sinh ngốc nghếch kia.

Trời lạnh thế này còn lên núi làm gì chứ?

Đồ Tiêu im lặng núp trên ngọn cây cách đó không xa, nhìn Thẩm Khanh Thư lạnh đến giậm chân, run lẩy bẩy nhặt một sọt củi khô, nhưng lúc xoay người xuống núi lại lảo đảo sau đó nằm rạp xuống đất. Ngọ nguậy hồi lầu vẫn không đứng lên được.

Đồ Tiêu ngẩn ra, vội nhảy xuống cây, nhanh chóng chạy về phía Thẩm Khanh Thư.

Ngốc chết mất thôi, thật chẳng khiến hồ ly bớt lo chút nào cả.

17.

Mặt trời đã lên cao ba sào, Đồ Tiêu rốt cục tỉnh ngủ. Hắn trở mình, đè nửa người lên thư sinh, sau đó vùi đầu vào gáy Thẩm Khanh Thư hít sâu một cái,

Chân Thẩm Khanh Thư bị bọc thành cái bánh chưng, người lại bị Đồ Tiêu đè lên, hoàn toàn không thể động đậy.

Nhưng động tác này cũng khiến cái đuôi lông xù của Đồ Tiêu trượt ra khỏi chăn, lắc lư chừng mấy cái trên không trung.

Thẩm Khanh Thư nhìn cái đuôi to đung đưa theo tiết tấu kia.

Đưa tay bóp — sau đó dùng sức kéo một cái.

Hồ ly nhỏ kêu chi chi bị kéo ra khỏi chăn.

Hồ ly nhỏ ưỡn ẹo cơ thể, hai chân trước vươn về phía thư sinh, kêu la chi chi. Thấy Thẩm Khanh Thư không phản ứng. Thế là buông thõng bốn chân, đảo mắt nhìn thư sinh:

“Còn không thả ra?”

Tuy đã biết trước mắt không phải là hồ ly bình thường, nhưng đột nhiên thấy nó mở miệng nói tiếng người, Thẩm Khanh Thư vẫn bị dọa sợ, hơi dùng sức ném hồ ly nhỏ ra ngoài theo phản xạ, hồ ly nhỏ không phòng bị, đập bốp một cái vào khung cửa, ngã xuống đất.

Tiếng động kia nghe thôi đã thấy đau, Thẩm Khanh Thư hổ thẹn nói xin lỗi.

Hồ ly nhỏ ngược lại không quá để ý, bò dậy từ dưới đất, trong nháy mắt hóa thành hình người, giơ tay xoa xoa cái đầu bị đập đau.

Tận mắt thấy động vật hóa hình, Thẩm Khanh Thư căng thẳng nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi:

“… Anh, anh là yêu quái sao?”

“Xem là vậy đi.”

Đồ Tiêu duỗi người,

“Tôi còn chưa tu luyện thành tiên, tạm thời xem như là yêu thôi.”

“Vậy sao,”

Thẩm Khanh Thư nhìn hai cái tai thú không ngừng đong đưa trên đỉnh đầu hắn, trong đầu nhớ lại về mấy thoại bản về hồ yêu đã từng xem,

“Vậy anh, sao anh lại quay lại? Chẳng lẽ…”

Y đắn đo dùng từ,

“Là tới báo ân sao?”

“Báo ân?”

Đồ Tiêu vốn đang khoanh tay nằm ở mép giường, nghe vậy đột nhiên ngẩn ra.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Khanh Thư mở to đôi mắt đen tựa quả nho, vẻ mặt ngu ngơ ngốc nghếch. Đột nhiên cảm thấy đáng yêu vô cùng, trong lòng phát ngứa. Mặt tên ngốc này trông vừa mềm vừa đàn hồi, khiến đại hồ ly rất là muốn — cắn một cái.

Và hắn cũng làm vậy thật.

Thẩm Khanh Thư khiếp sợ vạn phần, che má trái bị gặm đau, đôi mắt mở lớn.

Còn không để y kêu lên, lại bị Đồ Tiêu gặm một cái lên má phải.

“Làm, làm làm gì thế!?”

“Làm gì?”

Thấy dáng vẻ kinh hoàng thất thố của y, đôi mắt xanh của đại hồ ly đảo hai vòng, cười càng vui vẻ hơn.

“Không sai, tôi tới để báo ân.”

Thư sinh nhất thời không kịp phản ứng, mơ màng hỏi tiếp theo lời Đồ Tiêu,

“Báo, báo thế nào?”

“Dĩ nhiên là,”

Đại hồ ly cong khóe miệng, cúi người, áp sát lên tai thư sinh:

“Lấy thân báo đáp ấy.”

“!!?”