Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Chương 1: Tiểu Thư Sinh rơi xuống nước



Edit: Thanh Từ

Beta: Maria, KimH, Amin



Sau khi quay về trường cũ diễn thuyết, khó khăn lắm Yến Tri An mới thoát khỏi mấy đàn em nhiệt tình ở ngoài cửa thì bỗng nhiên có người hoảng hốt hô lên: “Có người rơi xuống nước kìa.”

Cô hơi cau mày, chưa kịp suy nghĩ đã chạy đến theo dòng người, vượt qua hàng rào, không chần chừ mà lập tức nhảy xuống nước.

Ở dưới nước không giống như trên bờ, bóng tối làm ảnh hưởng đến tầm nhìn, cô cố gắng lắm mới nhìn thấy một bóng người, không cử động, không vùng vẫy. Yến Tri An không hiểu tại sao trái tim mình lại lỡ một nhịp, một cảm giác sợ hãi không thể giải thích xuất hiện.

Cô cau mày, hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục lặn xuống mặt nước, bơi về phía bóng người đang chìm xuống kia.

Quý Thanh Lâm để mặc cho bóng tối nuốt chửng lấy mình, cảm nhận dòng nước lạnh như băng đang bao kín bản thân, nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy thoải mái.

Nhưng ngay trước khi bóng tối ập đến, hình như anh lại nhìn thấy tướng quân.

Tướng quân cưỡi ngựa đến, tay cầm một thanh kiếm dài, vượt mọi khó khăn, ôm anh vào trong ngực.

Yến Tri An không để ý, cô kéo chặt người đó vào trong ngực, nhanh chóng bơi vào bờ.

Đưa người lên bờ rồi cô mới phát hiện ra người mà mình cứu xinh đẹp biết bao, rồi phát hiện cảm giác loạn nhịp lúc ở dưới nước lại xuất hiện.

Cô không nhìn nữa, sơ cứu cho anh.

Thời gian Quý Thanh Lâm mới rơi xuống nước không lâu, anh nhanh chóng phun nước trong miệng ra, nhưng cơ thể anh lại rất yếu, bắt đầu ho dữ dội, như thể sắp ho tất cả lục phủ ngũ tạng trong người ra.

Yến Tri An nhìn thấy sắc đỏ bất thường trên khuôn mặt xinh đẹp của anh. Lúc chạm vào anh một lần nữa, cô mới phát hiện cơ thể anh đang run rẩy dữ dội.

Cô ngập ngừng, tiến đến gần hơn.

Nhiệt độ trên người cô truyền sang Quý Thanh Lâm, anh vô thức dựa lại gần, muốn nhận thêm hơi ấm từ cô.

Yến Tri An do dự hai giây, nhíu mày rồi ôm anh vào lòng, việc này không giống cô lúc bình thường, chắc do người này đẹp trai quá nên mới vậy, Yến Tri An tự giải thích trong lòng.

Trên bờ đã có người gọi xe cấp cứu, ở đây gần bệnh viện trực thuộc Học Viện Y Học nên xe đến rất nhanh.

Nhân viên y tế vội đưa anh lên cáng, Yến Tri An cũng chuẩn bị rời đi.

Trong đám người có người gọi cô:

“Tri An!”

Quý Thanh Lâm còn đang mê man lúc nghe thấy cái tên này, trái tim anh đột nhiên run rẩy, cố gắng mở mắt ra.

Nhưng anh lại không nhìn rõ diện mạo của đối phương, anh chỉ một bóng lưng mơ hồ ở phía đối diện, bóng dáng mảnh khảnh và thẳng tắp.

Anh gọi: “Tướng, tướng quân.”

Nhưng chẳng ai nghe thấy, nhân viên y tế nhấc cáng lên rời đi, nhanh chóng đưa nạn nhân đi cấp cứu.

Yến Tri An không biết người mà mình cứu đã tỉnh lại, cô vắt quần áo của mình rồi đi về phía người đang gọi mình.

“Ngại quá, em phải về thay quần áo, lần sau sẽ mời anh ăn.”

“Lúc nào ăn cũng được, em mau về đi, đừng để bị bệnh.”

Người trong cuộc chào nhau rồi rời đi, bọn họ không biết là đoạn video quay lại cuộc giải cứu này đã được người ta đăng tải lên mạng, vì nhan sắc của hai người nên đã trở nên hot.

Nhưng chưa đến nửa ngày, video đã bị gỡ xuống, độ hot cũng bị đè lại.

Bệnh viện trực thuộc Viện Y Học.

Ngoài phòng bệnh, bầu không khí nặng nề.

Quý Ngạn Thần không giận tự uy, trách mắng một số vệ sĩ đứng trước mặt ông, ghế băng dài phía sau ông có hai người phụ nữ một người đàn ông đang ngồi.

Người phụ nữ trông hơi lớn tuổi đang khóc, đôi nam nữ ngồi hai bên đang an ủi bà.

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, em trai sẽ không sao đâu.”

“Đúng vậy, bác sĩ cũng nói em ấy được cứu lên kịp thời nên sẽ không gặp nguy hiểm.”

Bọn họ chính là bố mẹ và anh chị ruột của Quý Thanh Lâm.

Vì bị suy giảm miễn dịch bẩm sinh, lại là con út trong nhà nên từ nhỏ Quý Thanh Lâm đã được gia đình coi như báu vật mà nuôi dưỡng.

“Đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước được chứ?” Mẹ Quý nghẹn ngào: “Cơ thể thằng bé vốn đã không tốt, lần này rơi xuống nước, cơ thể nó…”

Cơ thể của Quý Thanh Lâm như một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào chỉ vì một chút vấn đề nhỏ chứ đừng nói đến việc rơi xuống nước, nhà họ Quý không dám tưởng tượng.

Một gia đình chỉ cần dậm chân một cái ở bên ngoài cũng có thể khiến người ta run sợ, lúc này đây lại chỉ có thể lo lắng sốt ruột, bất lực đối diện với cửa phòng cấp cứu.

Đợi đến tối, Quý Thanh Lâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

“Đã không còn nguy hiểm gì nữa rồi.”

Bác sĩ vừa đi ra đã bị bốn người vây quanh, nói xong những việc cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân, liên tục chắc chắn rằng không còn gì nguy hiểm nữa mới được rời đi.

Mặc dù đã nói không còn nguy hiểm nhưng Quý Thanh Lâm vẫn được đưa vào phòng vô trùng, người nhà họ Quý đứng ở ngoài nhìn một lúc, để chị gái của Quý Thanh Lâm là Quý Vận ở lại chăm sóc RỒI mới rời đi.

“Đã điều tra người cứu Thanh Lâm chưa?”

Lúc này Quý Ngạn Thần mới có thời gian nghĩ đến việc xử lý chuyện đuối nước này.

“Rồi ạ.” Con trai cả nhà họ Quý – Quý Cần mở miệng: “Yến Tri An, là bác sĩ, hôm nay nhận lời mời của trường cũ về diễn thuyết, có lẽ do trùng hợp thấy Thanh Lâm rơi xuống nước nên đã cứu Thanh Lâm.”

Cũng không trách bọn họ nghi ngờ, từ khi còn nhỏ, Quý Thanh Lâm từng bị bắt cóc, địa vị của nhà họ Quý quá cao, luôn có những kẻ vì lợi ích mà muốn xuống tay.

Bố Quý: “Cô ấy đã cứu Thanh Lâm nên cô ấy có yêu cầu gì cứ để cô ấy đề ra.”

Mẹ Quý đột nhiên nói: “Thể hiện lòng biết ơn của chúng ta cho tốt, thái độ tốt một chút.”

“Mẹ, sao vậy?”

“Cô gái đó là bác sĩ.”

Quý Cần ngập ngừng, hiểu được ý của mẹ, gật đầu.

“Vâng ạ.”

*

“Không cần, chỉ là thuận tay mà thôi.”

Yến Tri An không ngờ người mình thuận tay cứu lại là người có quyền có thế.

Nhìn người đàn ông mặc vest, đi giày da, khí thế ngất trời ở trước mặt, còn có vệ sĩ mặc đồ đen trông không dễ chọc ở phía sau, Yến Tri An vẫn hơi ngạc nhiên.

Chủ yếu là cô không nghĩ đến gia đình này lại để một người có thân phận như vậy để đến cảm ơn.

Quý Cần cũng không ngờ cô gái trước mặt này lại bình tĩnh như vậy.

Lời cảm ơn cùng với đề nghị mà anh ấy đưa ra có thể là tiền bạc giúp cho cô sống một đời không phải lo lắng, cũng là chìa khóa tiến vào tầng lớp cao hơn, mà cô gái trước mặt lại bình thản từ chối.

Quý Cần: “Chúng tôi vẫn rất cảm ơn cô Yến, nếu như có khó khăn gì, về sau cô Yến có thể tìm nhà họ Quý chúng tôi.”

Quý Cần lấy danh thiếp ra.

Yến Tri An nhận lấy, mỉm cười nói cảm ơn.

“Cảm ơn.”

Quý Cần biết là cô hoàn toàn không để ý, nhận lấy chẳng qua là vì lịch sự mà thôi.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì một người lạnh nhạt dễ khiến người ta có thiện cảm hơn là một người tham lam.

Sau khi đưa danh thiếp và nói câu đó xong, Quý Cần đứng dậy rời đi.

Thời gian của anh ấy thật sự rất quý, nếu như không có câu nói đó của mẹ Quý thì có lẽ người hôm nay xuất hiện ở đây sẽ là trợ lý của anh ấy chứ không phải là anh ấy.

Sự xuất hiện của Quý Cần không gây ra bất kỳ thay đổi nào trong cuộc sống của Yến Tri An.

Đề nghị mà Quý Cần đưa cho cô khi đặt trên người bình thường thì đúng là rất dễ làm người ta rung động nhưng cô chỉ có một mình, lại được xưng là “bác sĩ thiên tài”, tiền trong túi cũng đủ để tiêu, những thứ đó đối với cô mà nói thì có sức hấp dẫn nhưng không quá lớn.

Cô vẫn thích đơn giản, từng bước tiến về phía trước hơn.

Yến Tri An hờ hững của lúc này không biết, có lẽ, số phận của cô đã được định sẵn.

Hết chương 01!