Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Chương 11: Tiểu Thư Sinh đi tái khám



Edit: Thanh Từ

Beta: Maria, Amin



Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Quý Thanh Lâm làm những công việc thường ngày, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị tinh thần phấn khởi để đến công ty.

Anh sinh ra vốn đã trắng trẻo, khoảng thời gian này làn da trắng do quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt trời đã đỡ hơn nhiều, ánh nắng chiếu trên khuôn mặt anh như trông một viên ngọc, trong suốt không một vết xước.

Mẹ Quý thấy con trai út trong công ty, không khỏi liếc nhìn.

“Mấy ngày này con cảm thấy cơ thể khỏe lên nhiều rồi.” Quý Thanh Lâm thấy được ánh mắt của mẹ, mặt không đổi sắc, tâm không loạn nói.

Mẹ Quý trêu anh: “Chứ không phải vì cô gái nào đó à?”

Không có Yến Tri An ở trước mặt, da mặt Quý Thanh Lâm cũng dày hơn không ít: “Không phải.”

Buổi sáng có một cuộc họp, buổi trưa ăn một bữa cơm, sau đó nghỉ ngơi một lúc, Quý Thanh Lâm tỉnh dậy nhìn thời gian, đã một giờ chiều.

Anh thay đổi ý định trong lòng, rời khỏi công ty.

Xe dừng lại ở nơi quen thuộc.

Quý Thanh Lâm mở wechat, nghĩ nghĩ, gửi định vị qua.

Rất nhanh đối phương đã trả lời.

“Đến tìm tôi?”

Lời nói thẳng thắn khiến đôi tai Quý Thanh Lâm hơi đỏ lên, mi mắt run run, khóe môi cong lên lại hạ xuống.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng nhanh chóng gõ chữ.

“Có làm phiền ngài không?”

“Đến phòng làm việc chờ tôi, cửa không khóa.”

Quý Thanh Lâm mỉm cười, đi đến phòng làm việc của Yến Tri An.

Anh tìm ghế ở bên cạnh ngồi xuống, quanh người đều là hơi thở dịu dàng, đôi chân thon dài thẳng tắp quy củ đặt phía trước, hai tay buông thõng tự nhiên, lưng thẳng như trúc.

Khuôn cằm đẹp đẽ, lại nở một nụ cười nhạt trên khóe môi, như lãng nguyệt nhập hoài, chi lan ngọc thụ.

*Xuất phát từ câu lập như chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài, lịch tẫn thiên phàm, bất trụy thanh vân – có thể hiểu là đứng như chi lan ngọc thụ, cười như trăng sáng vào lòng, trải qua ngàn cánh buồm, không rơi mây xanh – hai câu trong bài đại ý chung miêu tả một người đàn ông rất sâu xa, có chút không tin được, huyễn hoặc.

Rõ ràng chỉ là một phòng làm việc đơn sơ, có thêm anh lại như có thêm chút hương vị của một đêm trăng thanh gió mát.

Chẳng bao lâu sau, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh.

Yến Tri An mặc chiếc áo blouse trắng, bên trong là áo phông xanh đơn giản, bước nhanh vào trong.

Cô giống như bước trên ánh sáng, không nhanh không chậm, lại rất kiên định đi về phía anh.

Mắt Quý Thanh Lâm ngay lập tức dán chặt vào người cô, trái tim anh dường như đã lỡ mất hai nhịp.

Anh đứng dậy, còn chưa kịp nói gì, đôi mắt đã cong cong, sự vui sướng trong lòng hiện lên rõ ràng qua con ngươi đen nhánh.

“Ngài đến rồi.”

Yến Tri An vừa đến gần anh, đã thấy trong không gian đậm mùi nước khử trùng này, mùi thuốc trên người anh lại rất hấp dẫn người khác.

Yến Tri An lặng lẽ đến gần, giọng điệu bình tĩnh: “Sao anh lại đến đây?”

“Đến tái khám, nghe nói ngài vẫn còn ở bệnh viện nên cũng muốn gặp ngài.” Quý Thanh Lâm đã tìm cho mình một lý do từ sớm.

Yến Tri An không nghi ngờ gì, cởi áo blouse, đổi sang áo khoác của mình, vừa nói: “Vậy thì không đúng lúc rồi, hôm nay tôi có tiết, bây giờ tôi phải đến trường học.”

Quý Thanh Lâm nghĩ, hôm nay là thứ tư.

“Tôi có thể đi cùng ngài không?”

Có những vì sao lấp lánh hiện lên trong đôi mắt màu trà của anh, anh hơi cúi đầu, đến những sợi tóc của anh cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Yến Tri An nhìn anh một lúc, cắn nhẹ đầu lưỡi, sau đó gật đầu.

“Đi thôi, không thể đến muộn đâu.”

“Được.”

Quý Thanh Lâm nói rồi định nhấc chân đi theo cô, thì lại bị Yến Tri An kéo lại.

Bất ngờ tiếp xúc khiến Quý Thanh Lâm giật mình.

Yến Tri An nhớ lại dường như anh không thích người khác chạm vào mình, liền lập tức buông anh ra, nhắc nhở: “Đeo khẩu trang.”

Quý Thanh Lâm “à” một tiếng, sau đó lấy ra khẩu trang vừa cất đi đeo lại lên mặt.

Bên trong xe, không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng.

Yến Tri An kiểm tra giáo án, Quý Thanh Lâm thì chăm chú nhìn cô.

Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Quý Thanh Lâm nhận điện thoại, là chuyện ở công ty.

Giọng anh không nhanh không chậm, nói về phương án kế hoạch.

Yến Tri An nghe thấy, lơ đãng nhìn anh.

Mỗi lần gặp mặt không phải ra ngoài chơi thì cũng là ở bệnh viện, cô còn tưởng rằng gia đình sẽ coi anh thành một công tử yếu ớt mà nuôi dưỡng, thật đúng là không ngờ, trên phương diện công việc lại giỏi giang như vậy.

“Chuyện công việc à?”

“Ừ, tôi đang làm việc liên quan đến các quỹ đầu tư cho công ty.”

Người trong nhà luôn cho rằng anh không có hứng thú với bất kỳ cái gì thì không ổn, lúc anh 18 tuổi đã nhét anh vào làm cho quỹ đầu tư của công ty, để anh đỡ cảm thấy nhàm chán.

Chủ yếu là để anh giết thời gian, cho anh có việc mà làm.

“Dùng tiền tiêu linh tinh thôi.”

Nhưng đây đều là “tiêu linh tinh” của những người thông minh lại giàu có đó.

Trong mắt Quý Thanh Lâm xẹt qua ý cười: “Ân nhân có muốn quản lý tài sản không? Tôi đầu tư vào một vài sản phẩm, lợi nhuận cũng không tệ.”

Tài xế phía trước thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang tự mời chào mua bán chính mình, im lặng không dám nói gì.

Thấy vậy, Yến Tri An chỉ thờ ơ đáp: “Tôi không có tiền.”

Trước 20 tuổi là khoảng thời gian cô phải dùng đến tiền, số tiền mà cô dùng là tiền chăm sóc của cha mẹ, còn có một ít tiền của chú để lại, sau này lại dựa vào tiền học bổng, sau khi cô tham gia vào hạng mục thí nghiệm, viết luận văn thì lại có thêm tiền do trường phát, tiền trong tay cũng chỉ tiết kiệm được khoảng 200.000 nhân dân tệ.

Yến Tri An tự mình hiểu mình, Quý thiếu gia làm đầu tư, chút tiền này của cô còn không được coi là số lẻ của anh.

Quý Thanh Lâm lại cười càng đẹp hơn, đôi mắt long lanh nhìn cô:

“Quản lý tài sản là dùng để kiếm tiền mà.”

Còn chút nữa là tự tiến cử mình rồi.

Ánh mắt Yến Tri An mang theo sự tìm tòi, cô tiến lại gần Quý Thanh Lâm, kéo gần khoảng cách của hai người.

Yến Tri An đặt tay lên vai anh: “Tiểu thư sinh, muốn quản giúp tiền của tôi đến vậy à?”

Một bên vai bị đè, thật ra giọng điệu của cô không có gì thay đổi, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh, gợi lên từng trận tê dại, giống như một dòng điện, sự tê dại nhanh chóng lan ra toàn thân.

Từ cổ cho đến cả vành tai được các sợi tóc che phủ của Quý Thanh Lâm, tất cả đều nhanh chóng đỏ lên.

Con ngươi màu trà co lại, anh cảm thấy cơ thể vô thức mềm đi.

Anh dừng cả hô hấp, lặng lẽ dựa người vào cửa sổ xe.

Cánh tay rơi khỏi vai anh, phản ứng giật mình của anh khiến Yến Tri An thấy buồn cười.

Tình trạng này của Quý Thanh Lâm vẫn được coi là tốt, qua một lúc, lại ngồi lại như ban đầu.

Yến Tri An: …

Công tử yếu ớt này, đúng là một tiểu thư sinh đáng yêu.

Quý Thanh Lâm kìm nén rất lâu, giọng nói run run trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tôi sẽ không để cho ngài mất tiền đâu.”

Yến Tri An nhìn anh một lúc, thấy mặt anh đỏ bừng, đôi mắt gợn sóng nước, lông mi run rẩy như không chịu nổi, cuối cùng đáp ứng một tiếng: “Được.”

Quý Thanh Lâm né tránh ánh mắt của Yến Tri An, cúi đầu cụp mắt, lặng lẽ cong môi cười thầm.

Khoảng cách hai người gần kề, Quý Thanh Lâm bất ngờ phát hiện, Yến Tri An đặt tay trên đùi, hơi rủ xuống, cùng với bàn tay của anh để ở giữa, di chuyển nhẹ thôi sợ sẽ chạm vào.

Tay của cô rất đẹp, năm ngón thon dài, trắng và nhẵn mịn.

Anh nhớ đến bàn tay cầm thương dài của Yến tướng quân, cho dù bây giờ bàn tay cầm dao phẫu thuật, chắc chắn sẽ vô cùng dùng lực, sẽ làm cho đồ dùng lạnh lẽo cũng có nhiệt độ, nếu như, nắm lấy tay anh…

Quý Thanh Lâm lại chuyển từ tay cô về tay mình, tay anh đương nhiên lớn hơn tay cô, các khớp lại càng thêm rõ ràng.

Không đẹp như của Yến tướng quân.

Ngón tay anh động động, trong nhất thời lại cảm thấy ngại ngùng với suy nghĩ nhỏ bé thầm kín trong lòng này, tự ép bản thân rời mắt khỏi tay cô.

Một đường im lặng đến trường học, Quý Thanh Lâm đeo khẩu trang đã thành thói quen thường ngày.

Người ở trường học vẫn đông như mọi khi.

Có thể nhìn thấy rất nhiều các đôi tình nhân tay trong tay đi qua.

Khóe mắt Quý Thanh Lâm vô tình rơi vào bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

Anh lại nhìn Yến Tri An, cuối cùng không dám nói gì chỉ đi bên cạnh cô.

Hết chương 11!