Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 11



Những giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi không trả lời các nàng cho nên đi về phía bên này. Trong đó có giống cái đẹp nhất theo lời Hill nói, vẻ mặt không vui.

"Chúng ta hỏi ngươi vì sao ngươi không trả lời."

Đàm Tiểu Thi vẫn cứ ngồi không nhúc nhích, cô không trả lời bởi vì cô căn bản là không phải giống cái, càng không phải cái gọi là mới tới, cho nên cô không biết mình phải trả lời như thế nào.

Chỉ là cô không nghĩ tới, tính tình giống cái nơi này đều lớn như vậy sao?

Giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi chỉ nhàn nhạt mà nhìn nàng, tuy mặt Đàm Tiểu Thi xanh lè, căn bản thấy không rõ biểu tình, nhưng nàng lại cảm thấy nàng (ĐTT) đang cười nhạo nàng.

"Vừa rồi là ngươi nói chúng ta xấu sao?" Giống cái kia hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.

Đàm Tiểu Thi thấy nàng cao lớn vạm vỡ, mắt nhỏ môi dày nhưng vẫn cho mình là tuyệt thế mỹ nhân, không kìm được bật cười.

Giống cái kia thấy Đàm Tiểu Thi trắng trợn cười nàng, tức đến đỏ mặt.

Từ trước đến nay, giống cái các nàng luôn được ưu ái, hơn nữa nàng không chỉ là con của thủ lĩnh bộ lạc mà còn là giống cái đẹp nhất. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám không nghe lời nàng.

Nàng tức giận đến hô hấp không thuận, chỉ vào Đàm Tiểu Thi, lớn tiếng nói: "Ngươi cũng không nhìn lại bộ dáng của mình xem, còn không biết xấu hổ cười nhạo ta! Ngươi là giống cái xấu nhất mà ta từng thấy!"

Đàm Tiểu Thi bị nàng mắng đến ngẩn ra, cũng không phải bị khí thế của nàng chấn trụ, mà là nàng nói cô xấu nhất?

Tuy rằng cô không phải đại mỹ nữ, nhưng đặt ở hiện đại cũng là một cái tiểu mỹ nữ đó, chẳng lẽ thẩm mỹ của thế giới này khác nhân loại sao.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn bộ dáng của mình trên mặt sông, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của mình, cô bật cười ra tiếng.

Cô đã quên mất chuyện này, thuốc màu trên mặt cô không dễ rửa sạch, cái dạng này đừng nói xấu, quá dọa người.

Giống cái thấy Đàm Tiểu Thi không tức giận, ngược lại nở nụ cười, không khỏi càng thêm tức giận.

"Ngươi cười cái gì!"

Đàm Tiểu Thi quay đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt mang theo ý cười, nghiêm trang nói: "Tôi đang cười đồ ngốc!"

Giống cái ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được, nàng tức giận đến bộ mặt vặn vẹo, dồn dập thở hổn hển mấy hơi, hô lớn: "Mạc Nạp!"

"Ngao.."

Hill ở bên cạnh nghe thấy giống cái đột nhiên hô một tiếng, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hướng về mấy giống đực phía sau những giống cái phát ra âm thanh "Grừuu.."

Một giống đực đi đến bên cạnh giống cái kia, hắn căm tức nhìn Hill, trong cổ họng cũng phát ra âm thanh "Grừ.."

Đàm Tiểu Thi hiểu ra rằng thì ra giống cái kia gọi người giúp đỡ.

Đàm Tiểu Thi nhìn về phía giống đực tên Mạc Nạp và phát hiện ra rằng đôi mắt của hắn màu đỏ!

Nhưng ngay cả khi cấp bậc của Hill kém hơn Mạc Nạp rất nhiều, hắn cũng không lộ ra sợ hãi, ánh mắt tàn nhẫn không thua kém gì Mạc Nạp.

Đàm Tiểu Thi đứng lên, vỗ vỗ vai Hill, sau đó nhìn về phía giống cái, nói: "Tìm giúp đỡ tính cái gì, bằng không ngươi cùng ta đánh một trận."

Đôi mắt nhỏ của giống cái đột nhiên mở to, như thể nghe thấy chuyện khó tin.

"Đánh nhau? Nhưng đó là chuyện của giống đực!"

Đàm Tiểu Thi cười nhạo một tiếng.

"Xét đến cùng còn không phải ngươi không dám?

Đàm Tiểu Thi ghét nhất là dong dong dài dài, nếu nhìn không thuận mắt liền thống khoái đánh một trận, hà tất ở chỗ này nói chuyện da lông!

" Không dám thì thôi, Hill, chúng ta trở về đi."

Giống cái lại lần nữa bị Đàm Tiểu Thi nhục nhã, nàng dậm dậm chân, oán hận mà nhìn Đàm Tiểu Thi, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì..