Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 4



Đàm Tiểu Thi vừa quan sát bốn phía vừa đi theo chỉ thị của la bàn đi về phía Nam.

"Cẩn thận!"

Tinh thần Đàm Tiểu Thi vốn luôn tập trung cao độ, khi đột nhiên nghe thấy tiếng hô của người đàn ông phía sau đã cảm thấy một luồng gió lạnh đang lao về phía vai trái cô cho nên cô nghiêng người tránh thoát công kích không rõ.

Vừa quay người lại, cô liền thấy người đàn ông phía sau hóa thân thành một con sư tử to lớn miệng há to lao về phía cô.

Má, vậy cũng được?

Cô sững sờ trước cảnh tượng người sống biến thành dã thú, say đó cô liền thấy sư tử cắn một con trăn to bằng miệng bát, đồng thời trong miệng còn phát ra âm thanh "Grừ.. grừ"

Chỗ cổ của con trăn bị sư tử cắn, cái đuôi của nó lại gắt gao siết chặt người con sư tử, cái đầu trăn nham hiểm le le cái lưỡi.

Sư tử bị con trăn siết cổ, chỉ có vài tiếng gầm nhẹ nguy hiểm phát ra từ cổ họng nó, nó nhìn chằm chằm vào một cái cây lớn, chỉ nghe thấy tiếng "Đùng-----" đầu con trăn đã bị hắn đâm nát.

Thân rắn mềm oặt buông lỏng người sư tử, sư tử vung đầu, thi thể con trăn bị ném ra xa.

Sau đó, sư tử đi đến bên cạnh Đàm Tiểu Thi, quan tâm mà nhìn nàng.

Mặc dù Đàm Tiểu Thi luôn luôn trấn định, nhưng khi nhìn thấy một màn này vẫn không kìm được mà nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào mặt con sử tử hỏi: "Anh là yêu quái sao?"

"Ô ô.." Hill thấp giọng ô ô vài tiếng, sau đó hắn thấy Đàm Tiểu Thi vẫn cứ ngạc nhiên, hình như nghe không hiểu hắn nói, sau đó hắn liền lại lần nữa đổi thành người.

Nhìn con sư tử trước mắt biến thành thiếu niên xinh đẹp, Đàm Tiểu Thi cầm lòng không đậu lui về sau một bước.

"Ta là thú nhân, không phải yêu quái." Hill lại lần nữa nói.

Thú nhân, đó chẳng phải là yêu quái sao?

Đàm Tiểu Thi lại lui về phía sau mấy bước, tiến vào trạng thái phòng ngự.

Hill không biết tư thế đó dùng để làm gì, đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh, nói: "Ngươi cùng ta trở về bộ lạc trước đi, bằng không nếu ngươi gặp được quỷ thú hoặc thú nhân khác ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Vừa mới bị mãng xà tập kích, Đàm Tiểu Thi thật sự cảm thấy khu rừng này thập phần nguy hiểm.

Mặc dù cô cũng không biết quỷ thú trong miệng hắn là thứ gì nhưng thấy bộ dáng cảnh giác của hắn vậy nhất định là nguy hiểm hơn mãng xà rất nhiều.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

"Được.." Trái phải cân nhắc một chút cô liền đồng ý.

Trên mặt Hill lộ ra vẻ vui mừng, Đàm Tiểu Thi duỗi tay ra làm động tác dừng lại, cởi áo khoác của mặc ném cho hắn: "Quấn lên đi."

Cô không muốn bị đồ vật nào đó làm cay mắt!

Hill cầm lấy quân phục ngụy trang, nhìn kỹ, thập phần tò mò sự trơn nhẵn của áo khoác, cúi đầu ngửi ngửi, chỉ thấy trên áo tràn ngập mùi thơm của giống cái.

Dường như mùi thơm kia làm tâm của hắn nhộn nhạo, hắn cũng không biết trên người giống cái lại thơm như vậy.

Đàm Tiểu Thi thấy vẻ mặt si hán của hắn, sắc mặt hơi hơi thay đổi.

Hill đột nhiên định thần lại, sắc mặt ửng hồng, cầm áo quấn quanh hông.

"Đi thôi." Hắn buộc áo khoác lại sau đó đi trước.

Ách..

Đàm Tiểu Thi vuốt vuốt trán, quần áo của cô quá nhỏ, không thể đêm thân thể của Hill hoàn toàn che khuất, nhìn cái mông trắng bóng lắc lư trước mặt mình, Đàm Tiểu Thi đột nhiên có ý nghĩ muốn đánh người!

Hill không dám đi quá nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Đàm Tiểu Thi, cười một cái, lộ ra hàm răng trắng, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn thật sự giống nhi tử ngốc nhà địa chủ.