Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 9



Đàm Tiểu Thi cười lạnh một tiếng: "Thái giám à, chính là tịch thu công cụ gây án, làm hắn cả đời đều không thể giao phối!"

Hill nhíu lại mi nghĩ nghĩ, tuy rằng nửa câu đầu hắn nghe không hiểu, nhưng nửa câu sau hắn hiểu.

A a..

Cả đời không thể giao phối đối với giống đực là trừng phạt quá nghiêm khắc!

Hắn vẫn là không nên cưỡng bách giống cái, nếu lỡ về sau nàng giận hắn, không cần hắn nữa thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Hill có chút ủ rũ cụp đuôi, từ trên người giống cái bò dậy, sau đó an an phận phận mà nằm ở một bên, chỉ là một đôi mắt lại vẫn nhịn không được ngó về phía giống cái.

Đàm Tiểu Thi cũng không biết thỉnh thoảng Hill lại nhìn mình, cô lật người, đưa lưng về phía Hill.

"Nếu anh lại không thành thật, lần sau chỗ tôi đánh sẽ không phải là bụng anh."

"Ô!" Hill lên tiếng, giống như thật sự nghe hiểu Đàm Tiểu Thi nói.

Đàm Tiểu Thi thực vừa lòng, nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.

Hill lần này thật sự an phận, không có lại đụng vào Đàm Tiểu Thi, nhưng vẫn dịch người về phía cô, đối mặt với gáy Đàm Tiểu Thi, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Đàm Tiểu Thi cảm thấy mình bị đồ vật mềm mại ấm áp nào đó vây quanh, cả người đều cảm thấy thoải mái. Cô đột nhiên ngồi dậy, mà động tác của Đàm Tiểu Thi cũng đã đánh thức đại sư tử đang dựa sát vào người cô ngủ say.

Đàm Tiểu Thi bình tĩnh một chút, sau đó đứng lên, lấy nước khoáng từ trong ba lô ra, uống lên mấy hớp.

Vừa mở mắt ra liền thấy một đầu đại sư tử, nói thật ra, ngay từ đầu cô không có phản ứng lại đây.

Hai ngày này cô thật sự mệt mỏi, bằng không sẽ không chậm trễ như vậy.

Hill biến thành hình người, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Sao lại dậy sớm như vậy, ngươi có thể ngủ thêm một lát nữa."

Đàm Tiểu Thi cầm lấy quần áo bẩn ngày hôm qua thay ra, ngày hôm qua tắm rửa xong ăn cơm liền ngủ, quần áo cũng chưa giặt sạch.

"Tôi đi giặt quần áo." Nói xong, cô đẩy cửa gỗ đi ra ngoài.

Hill thấy Đàm Tiểu Thi đi ra thạch ốc, ý lười lập tức biếng mất, liền đứng dậy đuổi theo.

Hắn vốn định giặt giúp cô, nhưng hắn nghĩ hắn không thể luôn luôn không cho giống cái ra ngoài hoạt động, cho nên hắn không ngăn cản, chỉ mang Đàm Tiểu Thi ra bờ sông.

Lúc này trời vừa rạng sáng, thú nhân còn chưa ra ngoài hoạt động cho nên thẳng đến khi giặt xong quần áo, Đàm Tiểu Thi vẫn chưa nhìn thấy thú nhân nào.

Không khí trong rừng rậm rất trong lành, lúc này lại là buổi sáng, ánh mặt trời xuyên qua những tán cây chiếu xuống mặt đất, phản xạ những giọt sương trong suốt trên lá, thật là yên tĩnh hiếm thấy.

Lúc này có mấy cái thú nhân đến bờ sông uống nước, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Đàm Tiểu Thi khi giống hệt ánh mắt của Hill nhìn cô ban đầu

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hill ngồi phía sau Đàm Tiểu Thi, đều miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Đàm Tiểu Thi nhìn về phía Hill, trong miệng hắn đang ngậm một cọng cỏ, vẻ mặt hung ác trừng mắt những thú nhân kia.

Đàm Tiểu Thi có chút tò mò, hình như những thú nhân này rất sợ Hill, chẳng lẽ ở đây Hill rất lợi hại?

Cô nghĩ nghĩ, xoay người, đối diện Hill, nói: "Hill, tôi có một số việc muốn hỏi anh."

Nghe thấy giống cái gọi mình, Hill vội phun cọng cỏ trong miệng ra, vẻ mặt trở lại như lúc đầu, cười tủm tỉm nhìn Đàm Tiểu Thi.

"Nơi đây của các anh rất ít giống cái?"

Lời nói của cô làm Hill có chút ngốc, chẳng lẽ bộ lạc cũ của nàng có rất nhiều giống cái?

Tuy rằng nghĩ như thế, Hill vẫn là thập phần kiên nhẫn nói: "Mặc kệ là ở bộ lạc nào, số lượng giống đực xa xa nhiều hơn giống cái, nếu số giống cái của bộ lạc có thể vượt qua một trăm vậy đó tuyệt đối là bộ lạc lớn, bộ lạc của chúng ta chỉ có 23 giống cái, giống đực có tới gần 300 cái."