Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 23-2: Hân Vân chi tử (2)



Bóng đen ngoài cửa sổ xẹt qua, Minh Ức Hàm thấy vậy vội vã vứt phi tiêu lại, phi thân đuổi theo.

Kính Tư ngẩn người, muốn gọi nàng lại cũng đã không kịp, vì thế lập tức dặn Khải Nhứ:

"Ngươi hảo hảo chiếu cố nghĩa phụ, ta đi cùng nàng." Nói xong lập tức phi thân ra ngoài cửa sổ, nháy mắt đã biến mất.

"Khải Nhứ..." Quốc sư ở trên giường trầm tư một chút, đột nhiên mở miệng.

"Nghĩa phụ, chuyện gì?" Nàng vội vã tiến lên, thân thiết hỏi.

Quốc sư ổn định nhịp thở, nhìn qua sắc trời bên ngoài, hỏi:

"Chạng vạng rồi sao?". 𝘛hử‎ đọc‎ t𝗋𝗎yện‎ không‎ q𝗎ảng‎ cáo‎ tại‎ ++‎ 𝘛𝗋𝑈ⅿ𝘛𝗋‎ 𝗎yện.Vn‎ ++

"Vâng, làm sao vậy?"

Hắn không trả lời, lại trầm mặc một chút, bấm tay tính toán một chút, mới ngẩng đầu nhìn nghĩa nữ, nói:

"Mang mộc kiếm và đạo bào tới cho ta."

***

Hoàng hôn buông xuống, đường phố thưa thớt dần, người người trở về nhà sum họp.

Vì quốc sư bệnh nặng, Hân Vân hoàn thành công việc liền chạy tới trạm dịch. Ai ngờ đi chưa được vài bước đã thấy mấy đạo nhân ảnh xẹt qua, định thần lại, nàng không khỏi kinh ngạc:

"Lung nhi? Kính Tư?!"

Nghi ngờ một chút, nàng cũng không suy nghĩ nhiều hơn nữa, lập tức phi thân theo sát bọn họ.

***

Thích khách chạy đến bìa rừng ven ngoại ô, nháy mắt dùng khinh công bay vào trong rừng cây.

Đúng lúc đó, Kính Tư cùng Ức Hàm cũng đã đuổi tới, nhưng lại không thể xác định thích khách ở phương nào.

"Kính Tư." Thanh âm Ngôn Hân Vân vang lên phía sau bọn họ.

Cả hau xoay người lại, quả thấy nàng đang ở đây.

Minh Ức Hàm quay mặt qua chỗ khác, không thêm để ý tới, Kính Tư lại có chút kinh ngạc:

"Điện hạ, ngài vì sao cũng tới nơi này?"

"Ta trên đường trở về, nhìn thấy các ngươi vội vã đuổi theo một người, liền cùng đến xem."

Nói xong, Ngôn Hân Vân liếc nhìn Minh Ức Hàm, thấy nàng vẫn đối mình hờ hững, không khỏi có chút đau lòng.

"Các ngươi đang đuổi theo người nào?" Ngôn Hân Vân đạm nhạt hỏi.

"Chúng ta vừa đến trạm dịch thăm nghĩa phụ, bỗng dưng xuất hiện thích khách, nên mới đuổi tới đây."

"Thích khách? Lão sư không có việc gì chứ?"

"Nghĩa phụ không có việc gì. Thích khác công phu thượng thừa, lại chạy trốn đến rừng hoang này để che giấu hành tung, thực sự là giảo hoạt."

"Vậy thôi, giặc cùng đường vào rừng không thể bắt, tốt nhất chúng ta vẫn nên trở lại trạm dịch xem tình trạng lão sư thế nào." Ngôn Hân Vân nói xong, lại nhìn Minh Ức Hàm một chút, thấy nàng vẫn không có ý muốn rời đi, vì thế tiến lên vài bước, chần chờ một lát, mới dịu dàng nói, "Lung nhi, đi thôi." [Tsk =.,= mệnh thê nô khốn nạn thật coi vợ như giời thế này]

Minh Ức Hàm quay đầu lại nhìn nàng một chút, trầm giọng nói:

"Phải đi thì ngươi đi. Thích khách lai lịch không nhỏ, ta phải bắt được hắn."

Nói xong, nàng đã muốn tiến vào từng.

Ngôn Hân Vân lập tức ngăn nàng, nghiêm túc nói:

"Vào rừng, địch trong tối ta ngoài sáng, quá nguy hiểm."

Ai ngờ Minh Ức Hàm lại tức giận gạt tay nàng:

"Ngươi không cho ta vào rừng, ta càng muốn vào rừng." Nói xong, nàng lập tức phi thân tiến vào rừng. [..*câm nín* Vân số thật khổ Kiếm được vợ loại này... Vân: Ý kiến gì không? Shi: Không có không có ~ ]

"Nàng...!" Ngôn Hân Vân vừa tức lại vừa lo, nhìn nàng đi vào, cũng muốn tiến vào theo.

Kính Tư giật mình, vội vàng ngăn nàng:

"Điện hạ, ngài ở bên ngoài chờ là tốt rồi, ta đi vào tìm nàng."

Ngôn Hân Vân nghĩ một chút, cũng biết Mình Ức Hàm không vừa mắt sự xuất hiện của mình, cố chấp vào rừng theo nàng, chỉ sợ chính mình ra không được. Kính Tư lại là sư huynh của Ức Hàm, võ công so với mình cũng cao hơn, vào tìm nàng có lẽ thích hợp hơn, vì thế gật đầu đáp ứng.

Kính Tư lúc này mới yên tâm vào rừng, tìm kiếm thân ảnh Minh Ức Hàm ở mọi nơi.

Hắn đi không bao lâu, Ngôn Hân Vân lại có chút hối hận, do dự một lát, vẫn không yên lòng, vì thế cũng đi theo vào rừng.

Vừa đi vào, nàng mới phát hiện trong rừng đường nhỏ vô số, từng con đường ngoằn nghoèo cắt nhau, Minh Ức Hàm rốt cuộc đi đường nào, Kính Tư lại tìm ở đường nào? Nàng không biết, vì thế chỉ có thể nhắm mắt chọn một đường để đi.

***

Mặt trời ngả về Tây, chân trời đột nhiên như bị xé rách bởi sấm chớp bất chợt nổi lên. Tiếng gió ào ào, ráng màu ảm đạm, như có dị tượng.

Minh Ức Hàm tìm kiếm thân ảnh thích khách, nhưng lại lạc đến rìa một vách núi.

Liếc mắt xuống, là một vách núi sâu không thấy đáy. Nàng đoán thích khách tuyệt không thể trốn ở đây, vì thế định xoay người rời đi, tìm kiếm ở hướng khác.

Nhưng thời điểm nàng xoay người, trước mặt nổi lên một trận gió lạnh.

Thích khách đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện phía trên đầu nàng, một đao chém xuống.

Minh Ức Hàm theo bản năng phản ứng, rút ra nhuyễn kiếm từ đai lưng, may mắn tránh được một kiếp.

Lúc này, Ngôn Hân Vân đột nhiên nghe được tiếng binh khí va chạm, vội vã phi thân tới. Chỉ thấy bên rìa vực thẳm, hai người đánh nhau quyết liệt. Thích khách võ công quái dị, chiêu chiêu độc ác, cơ hôi thở một chút không cho đối phương.

Cũng may Minh Ức Hàm võ công không kém, công thủ vững vàng, thích khách cũng không khiến nàng lâm vào nguy hiểm.

Ngay khi Ức Hàm đang ra sức tấn công, thích khác đột nhiên xuất ra chiêu thức độc môn của Thiên Ky đạo nhân, vọt lên cao, cấp tốc vung đao, một đạo chân khí màu lam được hội tụ tại đó. Thích khách một đao đâm tới bách hội của Ức Hàm.

Minh Ức Hàm trợn tròn hai mắt, vội vàng vận hết nội công huy kiếm.

Nhất thời đao kiếm va nhau, nội lực hợp lại, xung quanh hai người là một làn khói xanh tím.

Nhận thấy thích khách thân thủ hơn người, Minh Ức Hàm khó lòng đối phó, vì thế không suy nghĩ nhiều, lập tức vận chân khí, cây quạt trên tay mở ra thẳng hướng thích khách-

"A!" thích khách kêu thảm một tiếng, chân khí tán loạn, lập tức bị Minh Ức Hàm thừa cơ tấn công, nặng nề ngã xuống.

Thích khách tuy giả dạng thường dân, nhưng võ công của hắn nói cho Ức Hàm biết: hắn là người của Thiên Vũ thế gia. Vì phòng hắn có thể đánh lén, Minh Ức Hàm khẩn trương tiến lên muốn dùng độc môn thủ pháp điểm huyệt vị của hắn.

Ai ngờ thích khách đã nhanh hơn một bước - Một cái phi tiêu phi tới. Minh Ức Hàm cũng sớm có phòng bị, kịp thời nghiêng người tránh đi.

Đáng tiếc thích khác âm hiểm giảo hoạt, ngay lúc nàng nghiêng người lại dùng toàn lực còn sót lại làm nàng mất thăng bằng.

Quả nhiên, Minh Ức Hàm cả thân người lập tức rơi xuống vực sâu.

Ngôn Hân Vân kinh hãi, lấy hết tốc lực chạy đến ôm lấy eo nàng, đáng tiếc vì dụng lực quá lớn, cả hai cùng nhau ngã xuống. Nếu không phải bên vách núi có một gốc cây khẳng khiu héo rũ còn bám trụ, các nàng không rơi xuống tan xương nát thịt mới là lạ.

Thích khách thấy các nàng trong tình thế chỉ mành treo chuông còn có thể nắm được vào gốc cây kia, lập tức trong đầu xuất hiện ý niệm diệt trừ tận gốc, kiếm trong tay đã muốn hướng gốc cây kia chặt đứt.

Lúc này, Minh Ức Hàm mới ý thức được cái gì là nguy hiểm, lệ chảy như mưa, đầu óc trống rỗng.

- - "Đương!"

Tình thế đột nhiên có chuyển biến, thích khách cứ nhiên không chặt được gốc cây, trái lại xoay người đỡ một đao của Kính Tư.

"Điện hạ!" Kính Tư đang cùng thích khác giao đấu, hét một tiếng, xem bên vực kia có còn người đáp lại hay không.

"Kính Tư, cứu chúng ta!" Ngôn Hân Vân hô.

Các nàng treo giữa không trung, chân không chấm đất, lại không thể dựa được vào vách núi, muốn dùng khinh công cũng không dùng được, hơi buông tay thì chỉ có ngã xuống tan xương nát thịt, không buông tay thì gốc cây tùy lúc có thể gãy đôi, các nàng, chỉ có thể chờ.

Kính Tư biết chỉ cần chậm một chút, Ngôn Hân Vân cùng Minh Ức Hàm đều có thể chết, vì thế ra tay cũng không lưu tình, chiêu chiêu đòi mạng.

Nhưng thích khách đã ôm lấy ý niệm đồng vu quy tận[ ta chết ngươi cũng phải chết ] trong đầu, Kính Tư cũng khó dứt được hắn.

"Tức --" thân cây phát ra tiếng vang khác thường.

Thân người Ngôn Hân Vân và Minh Ức Hàm hạ xuống một chút.

Nguy rồi, cây sẽ gãy ngay thôi! Các nàng đều ý thức được tình huống nguy hiểm.

Làm sao bây giờ? Kính Tư còn không thể đến kịp, làm sao bây giờ?! Ngôn Hân Vân hoảng sợ suy nghĩ.

Bên tai còn truyền đến thanh âm binh khí va chạm kịch liệt, nàng biết Kính Tư nhất thời nửa khắc không thể thoát thân, vì thế đành phải bình tĩnh đi theo lựa chọn mà nàng cho là tốt nhất...

Mà chính lựa chọn này của nàng, lại vô tình để lại một vết cắt sâu không thể lành trong lòng Ức Hàm.

"Lung nhi..." Ngôn Hân Vân bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi Minh Ức Hàm.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng chợt nhận ra ánh mắt lạnh như băng của Ức Hàm đã bớt vài phần hàn ý.

Vì thế lòng nàng có chút vui mừng, khóe miệng vẽ thành nụ cười, khàn khàn nói một câu cuối cùng:

"Việc lúc trước, nàng tha thứ cho ta, được không..."

Sinh tử ở trước mắt, ngươi còn có thể an nhàn nói những lời như thế?! Ức Hàm trong lòng mắng thầm. Minh Ức Hàm bây giờ chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này, hoàn toàn không có tâm tình mà trả lời.

Lệ trong mắt Ngôn Hân Vân dâng đầy, hiểu rõ tâm lý của nàng bây giờ, Ngôn Hân Vân cũng không hỏi tiếp.

Hân Vân cũng biết hiện tại cây này không thể chịu được sức nặng của hai người, nếu chính mình không nhanh chóng lựa chọn, chỉ sợ cả hai cùng chết. Vì thế, nàng chậm rãi buông lỏng những ngón tay nhợt nhạt đang bám lấy thân cây, cả người rơi vào giữa không trung, trong khoảnh khắc, giống như mây trắng nhẹ nhàng trôi đi.

Nhất thời, Minh Ức Hàm ngơ ngẩn. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Hân Vân sẽ lựa chọn như vậy --

"Không!" Nàng thất thanh hét lên.

Nhưng tất cả đã quá muộn, Hân Vân đã sớm không thấy bóng dáng, hình ảnh cuối cùng nàng còn nhìn thấy được là nét cười của người kia trên khuôn mặt tái nhợt nhòe nhoẹt nước mắt.