Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 42: Giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu



Hôn một lúc, Châu Túc Tấn mới rời khỏi môi cô, anh vòng tay qua eo cô, khẽ ôm cô vào lòng. Vệ Lai vẫn ôm anh, anh cũng không buông cô ra.

Châu Túc Tấn: “Ngoại trừ áo vest, còn thích thứ gì nữa không? Nếu không thích chiếc áo kia, anh đổi cho em.”

“Không cần đổi, đều là màu em thích.”

Về kiểu dáng, cho dù có đi đổi, cửa hàng cũng không có bộ nào mà cô thích hơn.

Vệ Lai hất cằm về hai chiếc két sắt còn lại, “Phổ cập nốt cho em đi.”

Châu Túc Tấn nhìn người trong lòng, “Đi ăn cơm đã.”

Vệ Lai suýt nữa quên mất, hai người họ còn chưa ăn tối. Cô là người rất coi trọng ba bữa một ngày, trước kia rất hiếm khi quên mất việc ăn cơm.

“Vậy ăn xong thì phổ cập cho em.” Cô đứng thẳng dậy.

Đợi cô hạ tay xuống, Châu Túc Tấn mới buông cô ra.

Lúc xuống lầu, Vệ Lai không nắm tay anh, trong nhà còn có dì giúp việc và người khác, cô cũng không bám lấy anh, lúc ăn cơm càng trở nên kiệm lời.

“Anh có còn nhớ, anh cho phép em bổ sung năm lần vào bản thoả thuận tiền hôn nhân không?”

Châu Túc Tấn bình tĩnh nhắc nhở, là ba lần.

Vệ Lai dễ dàng thoả hiệp: “Vậy thì bổ sung ba lần trước, đợi bao giờ em dùng hết thì anh thêm cho em, được không?”

“……”

Châu Túc Tấn không nói gì, “Bao giờ em mới có thể khiến anh bớt lo lắng đây.”

Vệ Lai mỉm cười: “Sợ là cả đời này cũng không thể.”

Cô tiếp tục nói về việc bổ sung vào bản thoả thuận tiền hôn nhân, dự định hôm nay thêm một điều khoản.

Châu Túc Tấn hỏi: “Em muốn bổ sung gì?”

Vệ Lai nói thẳng: “Trước đó chúng ta đã thoả thuận, anh phải dỗ dành em.”

Châu Túc Tấn gật đầu, lại hỏi: “Có khi nào anh không dỗ dành em sao?”

“Không có.”

Anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, kiên nhẫn dỗ dành cô, không bao giờ để cô phải chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, ngay cả một người bạn trai trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, cũng khó làm được như anh.

Vệ Lai muốn kéo khoảng cách trong lòng bọn họ gần hơn một chút, ít nhất là không hời hợt về mặt tình cảm: “Sau này, anh có thể chủ động dỗ dành em không? Không cần em nhắc nhở, là anh tự nguyện làm.”

Ánh mắt Châu Túc Tấn rất lãnh đạm: “Nếu anh không chủ động dỗ dành, có tính là khiến em chịu thiệt thòi không?”

Vệ Lai lắc đầu, “Không tính.”

Cô đặt chiếc nĩa ăn salad xuống, nghiêm túc nói: “Trước khi thêm bất kỳ điều khoản nào, em đều sẽ thương lượng trước với anh, tôn trọng ý kiến của anh. Anh cân nhắc xem có nên thêm vào không.”

Châu Túc Tấn: “Đừng thêm vào.”

Vệ Lai hơi dừng lại: “Được, vậy em không thêm.”

Cô cúi đầu, tiếp tục ăn tối.

Chỉ cần cô không chủ động nói chuyện, bàn ăn sẽ chìm vào im lặng.

Châu Túc Tấn đặt đũa xuống, cầm cốc nước ấm lên, uống một ngụm, “Không đồng ý với em, nên không vui rồi sao?”

“Không phải.” Vệ Lai dừng lại vài giây, “Anh phải để em thất vọng một lúc chứ.”

Lúc nói chuyện, cô luôn cúi đầu, chậm rãi ăn salad.

Châu Túc Tấn nhìn cô: “Yêu cầu của em không phù hợp cuộc hôn nhân lợi ích của chúng ta, đó là chuyện của những người yêu nhau.”

Vệ Lai ngẩng đầu: “Giữa chúng ta cũng có thể có tình yêu mà.”

Nói xong, cô liền hối hận, nhưng tiếc là không thể rút lại được.

Châu Túc Tấn đối diện với ánh mắt của cô, “Không phải em cảm thấy hôn nhân và tình cảm đều vô nghĩa sao.” Hôn nhân chỉ để bản thân có một chỗ dựa vững chắc, đồng thời khiến người nhà yên tâm.

Vệ Lai cố gắng nhớ lại, lúc anh hỏi cô có cân nhắc đến việc kết hôn với mình không, cô đúng là từng nói qua. Bởi vì trái tim bị Chương Nham Tân làm tổn thương, nên khi đó mới nói ra những lời như vậy.

Cô giải thích: “Có những suy nghĩ sớm muộn rồi sẽ thay đổi, không phải trước kia anh cũng không muốn kết hôn hay sao?”

Châu Túc Tấn đặt cốc nước xuống, vươn tay ra: “Đưa bút và bản thoả thuận cho anh.”

Vệ Lai không nhúc nhích: “Chờ em ăn xong đã.”

Salad trong miệng bỗng có vị ngon hơn rất nhiều.

Châu Túc Tấn nhìn vẻ mặt của cô chuyển từ chán nản qua vui mừng, vừa rồi anh đã vượt qua giới hạn của bản thân mà phá lệ, không biết cái giá của việc phá lệ này sẽ như thế nào, liệu có nằm ngoài tầm kiểm soát của anh hay không, hiện tại đều rất khó nói.

Ăn tối xong, Vệ Lai đi lên phòng ngủ lấy bút và bản thoả thuận, đây là cây bút của anh trong căn nhà ở Giang Thành, lúc nào cô cũng mang theo.

Rốt cuộc nên bổ sung nội dung như thế nào vào bản thoả thuận đây, cô nghĩ mãi không ra, bèn đưa bản thoả thuận cho anh.

“Anh viết đi.”

Châu Túc Tấn đặt bản thoả thuận lên bàn ăn, “Lúc nào em cũng mang theo bản thoả thuận bên mình sao?”

“Ừm.” Để bổ sung bất cứ lúc nào.

Vệ Lai đứng bên cạnh anh, nhìn anh suy nghĩ vài giây, sau đó viết vào chỗ trống một dòng chữ: Sau này chủ động dỗ dành cô ấy.

Anh ký tên, ghi ngày tháng.

Đây chắc hẳn là nội dung thoả thuận ngắn nhất.

Nhưng lại khiến cô rất cảm động.

Châu Túc Tấn đóng nắp bút, đưa bản thoả thuận cho cô, anh liếc nhìn đồng hồ: “Một tiếng nữa anh phổ cập về đồng hồ cho em, anh sắp phải họp video rồi.”

“Không vội, anh bận việc đi.”

Vệ Lai cầm bản thoả thuận đã ký tên, hài lòng trở về phòng ngủ.

Châu Túc Tấn đang họp trong thư phòng, cô tăng ca trong phòng ngủ, trả lời tin nhắn trong nhóm công việc.

Hầu hết các tin nhắn đều được mẹ trả lời qua, cô chỉ mất nửa tiếng để giải quyết phần còn lại.

Châu Túc Tấn vẫn chưa tan họp, cô mở nước đi tắm bồn trước.

Hôm nay trời nhiều mây, tuyết sau sân vẫn chưa tan hết, giống hệt những gì cô thấy vào buổi sáng. Trên nền tuyết trắng vẫn còn in dấu chân của cô.

Từ trên tầng hai nhìn xuống những vết chân đó, mới biết buổi sáng cô nhàm chán thế nào.

Nhiệt độ trong phòng tắm không đổi, nhìn những cành cây duyên dáng ngoài cửa sổ, trước mắt bỗng xuất hiện hiện ra câu nói “Sau này chủ động dỗ dành cô ấy” của anh.

Lại nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở bữa tiệc xã giao của Hạ Vạn Trình, lúc đó cô và anh là người ở hai thế giới khác nhau.

“Vệ Lai?” Châu Túc Tấn họp xong liền qua tìm cô, nhưng không thấy ai trong phòng ngủ.

Vệ Lai đang thất thần, không nghe thấy.

Cho đến khi có người bước vào, “Gọi em sao không trả lời?”

“……” Đại não chậm chạp vài giây.

Cô đang ở trong bồn tắm, lúc tắm chỉ nhỏ vài giọt tinh dầu, không thả cánh hoa cũng không thêm xà phòng, hoàn toàn không có thứ gì cản trở tầm nhìn.

Vệ Lai vô thức bám vào mép bồn tắm, “Em sắp xong rồi.”

Châu Túc Tấn không cố tình tránh né, nhưng cũng không nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh khoá chặt vào khuôn mặt của cô: “Lấy đồ ngủ chưa?”

“Lấy rồi.”

Anh gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Vệ Lai bình tĩnh lại, đứng dậy ra khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm quanh người.

Đêm qua lúc cô và Châu Túc Tấn quấn lấy nhau, hai người đều không một mảnh vải che thân. Nhưng khi đó trong phòng không bật đèn, vừa rồi thì khác, quá đột ngột và trực tiếp.

Phòng thay đồ không ấm hơn phòng ngủ là bao, cô khoác một chiếc áo len rộng màu carramel bên ngoài váy ngủ hai dây, cổ áo rộng, để lộ dây váy ngủ ra ngoài, giống như phụ kiện đeo kèm.

Châu Túc Tấn đã tắm qua, đang mặc đồ ngủ, anh vừa mở cửa phòng thay đồ thì nhìn thấy Vệ Lai đang đứng trước két sắc, lấy đồng hồ ra nghiên cứu.

Váy ngủ không dài, thoạt nhìn là trông thấy đôi chân dài thẳng tắp của cô.

Vệ Lai cất chiếc đồng hồ trên tay về chỗ cũ, cởi găng tay ra và bấm điện thoại, “Đợi một chút.”

Cô nhanh chóng bấm vào bản PPT lần trước, tiếp tục bổ sung.

Châu Túc Tấn: “Cần ghi chép tỉ mỉ vậy sao?”

“Ừm.”

Vệ Lai toàn bộ quá trình đều nghiêm túc lắng nghe anh nói, tốc độ tay của cô rất nhanh, về cơ bản đều có thể ghi lại lời của anh.

Vì thời gian có hạn, Châu Túc Tấn chỉ phổ cập cho cô khoảng mười chiếc đồng hồ.

Anh khoá két sắt lại, nói: “Sau này sẽ từ từ nói em nghe.”

Vệ Lai lưu bản PPT.

Châu Túc Tấn nhìn cô, đêm nay cô không nói nhiều, cũng không dựa vào anh, chỉ nghiêm túc ghi chép. Anh thấp giọng nói: “Không phải đã ký thoả thuận cho em rồi sao, vẫn không vui à?”

Vệ Lai ngước nhìn anh, cô không phải là không vui, mà đang suy nghĩ nên sắp xếp lời nói như thế nào.

Châu Túc Tấn ôm cô đến trước mặt mình: “Không đồng ý em một lần, đã khiến em ấm ức đến tận bây giờ sao.”

Quả thật có chút ấm ức.

Vệ Lai ném điện thoại lên chiếc sofa bên cạnh, dựa vào ngực anh rồi ngẩng đầu lên: “Ông xã, giải quyết vấn đề chênh lệch chiều cao đi.”

Lần này, không có cái ôm công chúa, dựa vào lợi thế chiều cao, Châu Túc Tấn nhấc bổng Vệ Lai lên đến thắt lưng mình, hai chân Vệ Lai theo bản năng quấn quanh eo anh.

Cô ở vị trí cao hơn anh, có thể nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú trước mắt.

Ánh mắt cô dừng ở môi anh, cô cúi đầu hôn xuống, chiếm lấy bờ môi của anh.

Hai tay Châu Túc Tấn ôm chặt lấy cô, hơi ngẩng đầu phối hợp, để mặc cô khống chế.

Quấn một hồi lâu, chân bắt đầu mỏi, Vệ Lai chỉ biết thả lỏng cơ thể.

Châu Túc Tấn thuận thế đặt cô xuống đất, Vệ Lai nắm lấy cánh tay anh, không tình nguyện đi xuống, để anh bế mình lên.

Châu Túc Tấn: “Nghỉ ngơi hai phút cũng không được?”

“Không được, hai phút quá dài.”

Châu Túc Tấn nhìn cô, lại một lần nữa bế cô lên, không phải kiểu công chúa, cũng không phải bế cô cao hơn, chỉ là bế cô cách mặt đất mười centimet.

Vệ Lai luôn có cảm giác mình sắp trượt xuống đất, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Tư thế này không hề tốn sức chút nào, Châu Túc Tấn có thể bế cô chỉ bằng một tay, tay còn lại đặt lên vạt áo của cô.

Toàn thân Vệ Lai chợt run lên, còn chưa kịp phát ra âm thanh gì, anh đã hôn sâu.

Nụ hôn mát lạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng.

Châu Túc Tấn vô cùng kiên nhẫn, mang lại cho cô cảm giác tê dại như sóng lúa, cuồn cuộn từng lớp.

Vệ Lai vùi mặt vào cổ anh, không nhìn anh.

Cả người cô lơ lửng trên không.

Tư thế lơ lửng này càng khiến sự tê dại dâng trào, đánh thẳng vào cơ thể của cô.

“Ông xã, thả em xuống.”

Châu Túc Tấn không buông cô ra, cho đến khi cô run rẩy vùi mình vào lòng anh, anh vẫn dùng hai tay ôm chặt cô.

Kim giây trên đồng hồ quay bốn năm vòng, Vệ Lai mới bình tĩnh trở lại.

Trong phòng thay đồ không có khăn ướt.

Châu Túc Tấn đi đến bồn rửa tay mở vòi nước, dùng nước rửa sạch đầu ngón tay đều đang ướt sũng của mình.

__

Bảy rưỡi sáng hôm sau, Vệ Lai bị tiếng đồng hồ báo thức đánh thức.

Châu Túc Tấn dã đến công ty, để lại cho cô một tờ giấy note trên đầu giường: [Tỉnh dậy thì gọi điện cho anh.]

Vệ Lai xoa eo và chân mình, sau đó ngồi dậy.

Một hộp ba cái, bây giờ chỉ còn một cái.

Cô nói hôm nay có hẹn với người khác, anh mới không xé cái thứ ba.

Hôm nay cô phải mặc áo cổ lọ, bởi vì anh vô tình để lại một vết hickey rất đậm trên cổ cô.

“Ông xã.”

“Dậy rồi sao?”

“Ừm, có chuyện gì vậy?”

Châu Túc Tấn bảo cô năm rưỡi chiều đứng đợi anh ở cổng bệnh viện, rồi nói cho cô địa chỉ.

“Sao vậy?” Vệ Lai không khỏi lo lắng, “Là anh không thoải mái, hay là trong nhà có người bị làm sao?”

Châu Túc Tấn: “Anh đón bà nội. Chiều nay bà đi khám sức khoẻ.”

Anh không đưa cô về nhà mình và nhà dì, chỉ đưa cô đến thăm ông bà nội, họ không nhạy cảm với chuyện tình yêu, không cần diễn xuất, nói chuyện như bình thường là được.

Vệ Lai vừa rồi thật sự đã hoảng sợ, không có ai bị sao là tốt rồi.

Cô nhấc chăn lên, xoa chân thêm vài lần rồi mới xuống giường.

“Buổi sáng em phải đến Tư bản Viễn Duy, xem có thể huy động vốn hay không.”

Tối qua sau khi bổ sung bản thoả thuận, cô cảm giác khoảng cách giữa hai người đã gần hơn một bước, bèn chủ động thông báo kế hoạch tiếp theo của mình.

Châu Túc Tấn: “Tư bản Viễn Duy sẽ không đầu tư cho em.”

“……” Vệ Lai tức giận đến độ bật cười, “Mới sáng sớm, sao anh lại dập tắt sự tự tin của em vậy.”

“Không phải là dập tắt sự tự tin của em, một số cổ đông của Viễn Duy biết em là ai, bọn họ có thể cho rằng em giấu anh đi huy động vốn, sau đó sẽ tạo ra mâu thuẫn cho vợ chồng chúng ta.”

Vệ Lai chỉ biết ông chủ đứng tên của Viễn Duy là ai, không biết ông chủ thực sự đứng sau, chắc chắn là một người có gia thế không tầm thường. Cô đoán: “Cổ đông lớn nhất đứng sau Viễn Duy là bạn của anh?”

“Ừm, bữa tiệc hôm đó cũng có bọn họ.”

“……”

Nhờ bạn anh huy động vốn, không khác nào xin anh tiền.

Vệ Lai tạm thời đổi chủ ý: “Vậy em không tới Viễn Duy nữa, tìm cơ hội khác xem sao.” Cơ cấu đầu tư mạo hiểm nhiều như vậy, cô cũng không chỉ quen biết mỗi họ.

Châu Túc Tấn im lặng một lúc, “Sao không tìm anh đầu tư?”

Vệ Lai nói đùa: “Không phải đang đợi anh nói câu này sao.”

Châu Túc Tấn bật cười.

Vệ Lai không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm anh đầu tư, nhưng đó là trường hợp bất đắc dĩ. Nếu như có con đường khác, cho dù cơ hội rất nhỏ, cô cũng sẽ tự mình đi.

Cô quay lại vấn đề chính: “Em muốn thử tự mình huy động vốn, nếu không được sẽ tìm đến anh.”

Châu Túc Tấn: “Được.”

Vệ Lai lo lắng mình sẽ tìm phải một cơ cấu đầu tư mạo hiểm lại liên quan đến anh, bèn làm phiền anh: “Anh bảo trợ lý Dương gửi cho em danh sách công ty của bạn anh đi, em sẽ tránh những cơ cấu này.”

Châu Túc Tấn xác nhận với cô: “Chắc chắn muốn để Dương Trạch xử lý rồi gửi thẳng cho em?”

“Không có gì không chắc chắn.”

“Bây giờ không có ý kiến với Dương Trạch nữa rồi?”

“……”

Bản thân Vệ Lai còn không biết, cô có ý kiến với trợ lý Dương từ bao giờ, bèn hỏi Châu Túc Tấn tại sao lại nói vậy.

“Em không muốn kết bạn với cậu ta, mỗi lần anh bảo em tìm Dương Trạch, em đều phản ứng gay gắt, giống như không vui.” Lúc cô hỏi về kênh mua bán hạt Geisha, anh vốn dĩ muốn bảo cô nói chuyện với Dương Trạch, nhưng sau khi nhớ ra điều này, mới đích thân phân phó Dương Trạch, không để cô tự liên lạc.

Vệ Lai: “Không liên quan đến trợ lý Dương.”

Cô từng cảm thấy giải thích đều là dư thừa, nhưng giờ hai người là vợ chồng, cô cần nói rõ ràng: “Là bị ám ảnh từ mối quan hệ cũ. Ban đầu… anh ta không nói chia tay thẳng với em, chỉ bảo em sau này có việc gì thì tìm thư ký. Cho nên mỗi lần anh bảo em có việc thì tìm trợ lý Dương, em đều vô thức cho rằng, có phải anh muốn kết thúc mối quan hệ này không.”

Cô cười: “Bây giờ thì không sao rồi.”

“Buổi tối về nhà nói chuyện, anh cả đang ở đây.”

“Vậy anh bận đi.”

Sau khi cúp máy, Châu Túc Tấn ra hiệu cho Châu Gia Diệp tiếp tục.

Trước khi Vệ Lai gọi điện đến, hai người đang thảo luận về vấn đề hợp tác một hạng mục vào năm sau, có tổng cộng bốn đối tác, một trong số đó là công ty của đối tượng xem mắt của anh.

Anh không đồng ý hợp tác, hoặc là đối phương rút lui, hoặc là Khôn Thần rút lui.

Châu Gia Diệp không hiểu: “Xem mắt mà thôi, cũng đâu phải từng hẹn hò, tại sao hai công ty không thể hợp tác với nhau?”

Châu Túc Tấn: “Ở chỗ em thì không thể.”

Châu Gia Diệp biết đôi điều về quá trình xem mắt lần đó, hai người hẹn nhau ở cửa hàng lẩu, nhưng em trai anh gọi món khác. Sau khi kết thúc buổi xem mắt, mặc dù đã thêm Wechat bằng số công việc, nhưng hai người cũng chưa từng liên lạc với nhau.

“Vệ Lai sẽ không để ý.” Dựa vào sự hiểu biết của anh về Vệ Lai, cô không giống kiểu người hay ghen.

Châu Túc Tấn đáp: “Cô ấy sẽ không để ý.” Bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng không có tình cảm, đương nhiên cô sẽ không ghen.

Châu Gia Diệp mỉm cười, nghi hoặc: “Rõ ràng biết Vệ Lai sẽ không để tâm, em còn lo lắng về điều gì?”

“Em và cô ấy kết hôn vội vàng, mọi người đều suy đoán mối quan hệ của bọn em nếu không phải là kết hôn hình thức thì là kết hôn để đạt được lợi ích riêng, sớm muộn cũng sẽ ly hôn. Nếu như hợp tác vào lúc này, không biết người khác sẽ truyền tin như thế nào nữa. Em không thể kiểm soát những gì người khác nói sau lưng cô ấy, nhưng em không thể đích thân tạo cơ hội cho bọn họ làm hại cô ấy.”

Châu Túc Tấn đẩy hợp đồng hợp tác về phía anh cả, “Anh biết mà, không phải tiền nào em cũng kiếm.”