Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 45: Mỗi khi thất thần sẽ nhớ anh



Vệ Lai trước mắt cũng không biết nên xử lý chiếc đồng hồ ra sao.

Cô đã bán lại chiếc đồng hồ ngay đêm chia tay, lúc đó cô không còn chút lưu luyến nào với Chương Nham Tân, chỉ là không ngờ chiếc đồng hồ lại tình cờ rơi vào tay Châu Túc Tấn.

“Anh muốn nghe em giải thích không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Châu Túc Tấn chỉ im lặng nhìn cô, không tiếp lời.

Vẻ mặt anh không bộc lộ cảm xúc, nhưng sâu trong đôi mắt lạnh lùng, đang cố gắng hiện lên chút ấm áp.

Vệ Lai mất vài giây để sắp xếp lại câu từ: “Mới đầu em cảm thấy không cần thiết phải nói cho anh, chiếc đồng hồ đó là anh dùng tiền mua lại, không phải em tặng cho anh. Sau khi chấm dứt hợp đồng, chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Đối với anh mà nói, đó chỉ là một chiếc đồng hồ không có giá trị, bị hỏng thì dễ sửa, thậm chí anh còn cảm thấy nó không đẹp.”

Nói đến đây, cô dừng lại, “Cho nên em không nói thật cho anh biết.”

Khi nói những lời tiếp theo, cô cụp mắt không nhìn anh nữa.

“Sau khi kết hôn em càng không biết phải nói thế nào, từ lúc lĩnh chứng đến hiện tại mới mười mấy ngày, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần. Lúc ở Bắc Kinh em đã muốn nói với anh, nhưng vì quá tham lam bầu không khí lúc đó, không muốn phá hỏng, cho nên kéo dài đến bây giờ.”

“Nếu như em biết Chương nham Tân muốn mua lại chiếc đồng hồ đó, bất luận thế nào, sẽ nói trước với anh.”

Vệ Lai ngẩng đầu lên: “Xin lỗi vì đã để anh bị động trước anh ta.” Thậm chí là bẽ mặt.

Châu Túc Tấn vốn không thích nghe giải thích, nhưng hôm nay lại kiên nhẫn nghe từng lời cô nói. Cô giải thích nhiều như vậy, anh mới phát hiện thứ mình muốn nghe nhất hoá ra không phải những điều này.

Anh buông lỏng tay, hỏi: “Còn muốn nói gì với anh nữa không?”

Vệ Lai cảm nhận rõ ràng vòng tay của anh không còn siết chặt như trước, “Có.”

Châu Túc Tấn dùng ánh mắt ra hiệu cô nói.

“Muốn anh ôm em lâu hơn chút nữa.”

“……”

Hai người nhìn nhau một lúc, Châu Túc Tấn không hỏi gì thêm, ôm cô vào lòng, thậm chí còn chặt hơn trước.

Tối nay cả hai người đều không có tâm trạng ra ngoài ăn mừng, Vệ Lai tính tự mình nấu chút gì đó, vừa hay để xoa dịu tâm tình.

“Anh muốn ăn gì? Để em thử nấu, chúng ta ăn chút gì đó là được.”

Châu Túc Tấn cụp mắt: “Không phải mong chờ cả ngày để ăn mừng với anh sao?”

“Ừm.”

“Chút chuyện này không đến mức khiến anh mất hứng ăn cơm, đã đặt xong đồ của nhà hàng.” Anh theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhưng cổ tay lại trống rỗng.

Anh đã tháo chiếc đồng hồ từ lâu.

Anh bình tĩnh nói: “Có lẽ sắp mang đến rồi, anh vào thư phòng trả lời email trước.”

Lúc nói lời này, anh vẫn ôm chặt cô.

Đến khi cô bỏ tay ra khỏi eo anh trước, Châu Túc Tấn mới từ từ buông cô ra.

Vệ Lai ngồi trên sofa một lúc để bình tĩnh lại, cô mở chiếc hộp đồng hồ ra, dùng ngón tay lấy tấm thiệp kẹp bên trong, cô đã không còn nhớ mình viết tấm thiệp này với tâm trạng như thế nào.

Cô đặt hộp đồng hồ xuống, cầm tấm thiệp đi vào thư phòng.

Cửa thư phòng để mở, cô gõ cửa hai lần trước khi bước vào.

Châu Túc Tấn đang tập trung nhìn màn hình máy tính, không nhạy bén như thường ngày, cho đến khi nghe thấy tiếng chân bước vào cửa của cô, anh mới ngẩng đầu: “Sao thế?”

Vệ Lai chỉ tay lên bàn làm việc của anh: “Em muốn mượn máy huỷ tài liệu của anh.”

Thỉnh thoảng anh mới dùng đến máy huỷ tài liệu, còn chưa bật nguồn.

Cô mở máy, trực tiếp nhét tấm thiệp chúc mừng vào trong, lập tức biến thành một đống giấy vụn.

Chiếc đồng hồ kia, cô vẫn chưa nghĩ ra cách xử lý phù hợp. Anh thích sưu tầm đồng hồ, trân trọng từng chiếc đồng hồ đến mức không ai có thể hiểu được.

Cô không thể đơn giản vứt bỏ chiếc đồng hồ anh đeo hơn nửa năm, giống như cách xử lý tấm thiệp vừa rồi.

“Anh bận việc đi.” Cô tắt máy huỷ tài liệu, xoay người rời đi.

“Vệ Lai.”

Rất ít khi anh gọi thẳng tên cô như vậy.

Vệ Lai quay người lại.

Châu Túc Tấn bình tĩnh nói: “Đồng hồ…” Đưa nó cho anh.

Nói được một nửa, anh lại thay đổi, “Để anh tự lấy.”

Sau đó, anh đóng email và đứng dậy.

Vệ Lai nhất thời không đoán ra anh lấy đồng hồ làm gì, cô không hỏi nhiều, đi cùng anh ra ngoài phòng khách.

Trước đây ở Bắc Kinh, mỗi khi đi đâu đó, cô thường nắm tay anh hoặc kéo vạt áo của anh, nhưng hôm nay cô yên tĩnh hơn rất nhiều. Châu Túc Tấn không khỏi liếc nhìn cô hai lần.

Chiếc đồng hồ và hộp đựng đều đang nằm trên sofa, anh cúi người cầm lên, cẩn thận cất chiếc đồng hồ vào trong hộp rồi nhét vào túi, tạm thời cất vào tủ ở hành lang, bên trong có rất nhiều thứ được anh tạm thời cất giữ.

Vệ Lai không đoán ra ý đồ của anh: “Không cần em xử lý sao?”

“Không cần xử lý nữa, anh sẽ đeo nó.” Châu Túc Tấn đóng tủ cất trữ lại, nói với cô: “Anh có nhiều tủ đồng hồ như vậy, có thể chứa được chiếc đồng hồ này.”

Hốc mắt Vệ Lai đột nhiên phủ một lớp sương mờ, cô quay mặt không nhìn anh.

Chuông cửa vang lên, đồ ăn đặt từ nhà hàng đã được mang đến, Châu Túc Tấn đi ra mở cửa.

Vệ Lai nhân cơ hội vào phòng tắm để điều chỉnh lại hơi thở, sau đó ngồi vào bàn ăn, thành công che đi đôi mắt vừa ươn ướt của cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dễ xúc động đến thế.

Đây là lần đầu tiên nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Lần cuối cùng cô khóc là vào ngày sinh nhật của cô, hợp đồng chấm dứt, anh gửi cho cô một tin nhắn: Lục An thường xuyên đến Giang Thành, sau này có chuyện gì em có thể tìm đến cậu ấy. Quãng đường sau này, vạn sự bình an.

Khi đó, cô không khống chế được bản thân, đột nhiên bật khóc.

Châu Túc Tấn lấy một chai rượu vang từ trong tủ rượu, tìm nút mở chai nhưng không thấy.

Vệ Lai biết nó ở đâu, đồ đạc là cô sắp xếp: “Em tìm cho anh.”

Châu Túc Tấn nhận lấy: “Sao em biết nó để ở đâu?”

Cô chỉ đến đây vài lần.

“Mấy ngày trước em có đến dọn dẹp, thuận tiện sắp xếp lại đồ đạc.” Cô nhìn anh mở rượu vang, nói thêm, “Câu đối Tết cũng là do em dán, nhưng dán không đẹp, hơi bị lệch.”

Một mình cô không thể nắm bắt được góc độ, chỉ biết dựa vào trực giác để dán.

Sáng nay lúc tới, Châu Túc Tấn nhìn thấy câu đối trước cửa nhà, tưởng là quản lý khu chung cư cho người dán nên không bận tâm.

Khui xong chai rượu vang, anh đưa nút mở rượu cho cô, để cô cất đi.

Một chiếc nút mở chai khiến anh cảm thấy cô đang dần dần coi nơi này thành nhà của mình, sắp xếp và dọn dẹp đồ đạc theo sở thích cá nhân.

Vệ Lai nhìn chằm chằm chai rượu vang đỏ, cô không biết nhiều về rượu vang, chỉ quen thuộc với vài loại rượu bán trong siêu thị nhà mình.

“Là rượu vang sản xuất từ đâu?”

“Là rượu làm riêng trong nhà máy rượu của ông ngoại anh, không bán ra ngoài.”

Chẳng trách chưa từng nghe thấy tên loại rượu này.

Châu Túc Tấn đưa ly rượu vang đầu tiên cho cô, “Uống không quen anh sẽ mở một chai khác.”

Vệ Lai chỉ có yêu cầu cao đối với cafe, không quá quan tâm đến rượu vang, uống vào miệng vị đều giống nhau.

Trong bữa ăn, hai người không nói quá nhiều. Cho dù đã giải quyết rõ ràng như thế nào, tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng bởi hành vi của Chương Nham Tân ngày hôm nay.

Ăn tối xong, Châu Túc Tấn tiếp tục tăng ca.

Vài ngày trước Vệ Lai đến đây dán câu đối, đã thuận tiện mang theo hai thùng đựng quần áo và đồ dùng của mình, lúc đó không kịp dọn dẹp, bây giờ vừa hay có thể giết thời gian.

Sắp xếp xong đồ đạc, cửa thư phòng vẫn đóng, Vệ Lai không làm phiền Châu Túc Tấn mà đi tắm bồn.

Bồn tắm ở căn hộ này không thể nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ, cô khống chế không để bản thân thất thần, suy nghĩ về tình hình đi tuần tra cửa hàng ngày hôm nay, đồng thời lên kế hoạch về việc huy động vốn sắp tới.

Hôm nay cô lên giường rất sớm, còn chưa đến mười giờ đã nằm trong chăn.

Nhắm mắt lại cũng không buồn ngủ, còn dễ suy nghĩ lung tung. Cô bèn ngồi dậy, không để bản thân rảnh rỗi, mở điện thoại ra tiếp tục lên kế hoạch tài chính.

Vài ngày trước, Dương Trạch đã đưa cho cô danh sách các công ty đầu tư mạo hiểm tại Bắc Kinh có liên quan đến Châu Túc Tấn, sau khi xem xong, cô trực tiếp từ bỏ tư bản ở Bắc Kinh. Những cơ cấu đầu tư mạo hiểm hùng mạnh, ông chủ đứng sau đều là người quen của anh.

Cô quyết định thử chuyển sang Thượng Hải.

Gần mười một giờ, Châu Túc Tấn bước vào phòng ngủ, nhìn thấy cô giống như đang chỉnh sửa thứ gì đó, “Chưa ngủ sao?”

Vệ Lai lưu tài liệu rồi ngẩng đầu lên: “Đợi anh ngủ cùng.”

Châu Túc Tấn theo thói quen đưa tay tháo đồng hồ, đến khi tay phải đặt lên cổ tay trái mới nhận thức được điều gì đó, ngón tay của anh di chuyển đến khuy măng sét, mặt không đổi sắc cởi xuống.

“Trong nhà không có bao.” Anh bước đến bên giường, vừa tháo khuy măng sét vừa thương lượng với cô, “Đêm nay anh ngủ ở phòng ngủ phụ, một mình em ngủ ở đây được không?”

Không phải vì lý do trong nhà không có bao, mà vì trong lòng vẫn còn tức giận, cuộc sống hôn nhân của anh và cô không nên xuất hiện cảm xúc tiêu cực này.

Châu Túc Tấn thuận thế đặt hai chiếc khuy măng sét lên bàn đầu giường bên cô: “Tối ngày mai anh sẽ về phòng chính ngủ.”

Vệ Lai gật đầu, để cho anh có thời gian tiêu hoá cảm xúc của mình.

Nếu đổi thành cô, cô đeo chiếc đồng hồ anh muốn tặng cho bạn gái cũ, người bạn gái cũ đó còn là cô gái anh yêu nhiều đến mức muốn kết hôn, vậy thì vấn đề không đơn giản chỉ là đổi phòng ngủ, mà có lẽ cô sẽ quay về căn hộ riêng của mình để bình tĩnh lại.

“Vậy anh nghỉ ngơi sớm, đừng ngủ muộn quá.”

Châu Túc Tấn như có như không đáp lại một tiếng, vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ.

Vệ Lai tắt điện thoại rồi nằm xuống.

Ánh mắt dõi theo hành động của anh, từ cửa phòng thay đồ đến cửa phòng ngủ, đúng lúc anh giơ tay muốn tắt đèn giúp cô.

“Châu Túc Tấn.” Cô đột nhiên ngồi dậy.

Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh.

Tay Châu Túc Tấn dừng trên công tắc, nhìn cô: “Sao vậy?”

Vệ Lai vội vàng bước xuống giường, chân trần chạy đến chỗ anh.

“Không có gì. Em muốn ôm anh thôi.” Cô ôm eo anh, siết chặt hơn bao giờ hết, “Ông xã, ngủ ngon. Sáng mai có thể đưa em đi làm không?”

“Có thể. Mau về giường đi.”

Vệ Lai ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Anh bế em về đi.”

Cả tối nay cô đều không làm nũng, Châu Túc Tấn để cô cầm bộ đồ ngủ của mình trên tay, cúi người ôm eo cô, bế lên kiểu công chúa.

Đây không phải lần đầu tiên cô được anh bế như thế, nhưng trái tim Vệ Lai vẫn vô thức loạn nhịp.

Châu Túc Tấn đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô rồi nói, “Ngủ đi.” Anh tắt đèn cạnh giường, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Sau đó, Vệ Lai nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền tới.

Có lẽ anh tắm trong phòng ngủ chính vì quen thuộc mà thôi, nhưng vẫn ngủ ở phòng ngủ phụ. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ, không muốn để anh khó xử.

Nước chảy ra từ vòi hoa sen mang theo hơi ấm, nhưng chảy xuống cơ thể lại có cảm giác lạnh buốt.

Châu Túc Tấn cố tình điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, nước lạnh mới khiến anh tỉnh táo trở lại.

Lúc đi ra ngoài, Vệ Lai nằm nghiêng người thở đều, tựa hồ đã ngủ say.

Châu Túc Tấn từng nhìn thấy dáng vẻ sau khi say giấc của cô, không hề gượng ép như hiện tại. Anh không sang phòng ngủ phụ mà nằm xuống cạnh cô, tắt đèn.

Vệ Lai chạm vào bàn tay anh, khẽ nắm lấy.

Thay vì nghiêng người dựa vào anh, cô lại ngủ cách anh một cánh tay.

__

Buổi chiều hôm sau, cả chiếc Bentley và Cullinan đều đến Giang Thành.

Châu Túc Tấn nhờ chú Diêm trả lại Phantom cho Lục An, Lục An không có xe nên cả ngày không đi đâu, hỏi chú Diêm xem Châu Túc Tấn đang ở đâu. Sau khi biết được người đang ở công ty, anh ta lái xe đến chi nhánh của tập đoàn Khôn Thần.

Muốn khuyên Châu Túc Tấn cần phải có dũng khí, trước khi lên lầu, Lục An muốn châm một điếu thuốc, thuận tay kéo chiếc gạt tàn trong xe ra, vừa nhìn thấy điếu thuốc chưa hút đã bị bẻ gãy, cả người không khỏi sững lại.

Tài xế tuyệt đối không bao giờ lãng phí như thế, có lẽ là Châu Túc Tấn muốn hút thuốc, nhưng trên xe lại không có bật lửa,

Lục An hoàn toàn không bận tâm đến điều gì nữa, dập thuốc lá rồi gọi cho Châu Gia Diệp.

“Châu Túc Tấn đã phá vỡ giới hạn của bản thân bằng việc hút thuốc.”

“Hút thuốc?” Châu Gia Diệp cũng kinh ngạc.

Châu Túc Tấn chưa bao giờ hút thuốc, bất luận ai đưa anh thuốc anh đều không hút, không có ngoại lệ.

Lục An mở cửa sổ để giảm bớt mùi khói, “Cậu ấy đang ở công ty, em vốn muốn đến khuyên cậu ấy đừng cãi nhau với Vệ Lai.” Hiện tại, không dám nữa rồi.

Lo lắng cho bản thân còn không xong, lại muốn giúp đỡ người khác.

“Anh xem cậu ấy bị chọc tức đến mức nào.”

Châu Gia Diệp: “Cậu về đi, hai đứa nó sẽ không cãi nhau.”

Châu Túc Tấn mua lại Tân Minh là vì Chương Nham Tân làm anh mất mặt ngay ngày đầu năm mới, khiến anh rất tức giận. Nhưng lý do hút thuốc, không phải vì tức giận.

Lục An không quay về, khoá xe rồi lên lầu.

Đã cất công đến đây rồi, vẫn nên xem Châu Túc Tấn đã bình tĩnh lại hay chưa, nhưng sẽ không khuyên nhủ nữa.

Văn phòng tầng 16, Lục An gõ cửa đi vào.

Châu Túc Tấn đang trả lời điện thoại, trên tay không đeo chiếc đồng hồ nào.

Người ở đầu dây bên kia là Hạ Vạn Trình, đầu tiên ông thay mặt cho cha của Chương Nham Tân nói lời xin lỗi, ông và ba Chương là bạn tốt bao năm, bạn bè mở miệng nhờ giúp đỡ, ông không thể từ chối.

Ba Chương không biết giữa Chương Nham Tân và Châu Túc Tấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có hỏi cũng không ra.

“Là vì Vệ Lai sao?” Hạ Vạn Trình hỏi thẳng.

Giọng điệu của Châu Túc Tấn rất bình tĩnh: “Chủ tịch Hạ, đã qua cả rồi.”

Chuyện của ngày hôm qua, anh không muốn nhắc lại.

Anh không muốn nể mặt, thì ngay cả Hạ Vạn Trình cũng không là ngoại lệ.

Hạ Vạn Trình liếc nhìn Trình Mẫn Chi từ xa, thấp giọng nói: “Bác không quan tâm đến người khác, bác chỉ muốn biết hiện tại Vệ Lai như thế nào. Đang là Tết, hai đứa đừng cãi nhau.”

Nhắc đến Vệ Lai, Châu Túc Tấn nói thêm vài câu: “Cô ấy không sao, bọn cháu không cãi nhau. Buổi chiều nhân viên mới của siêu thị có chuyện nên tìm đến cô ấy.

Không cãi nhau là được, Hạ Vạn Trình lúc này mới yên tâm.

Châu Túc Tấn cúp máy, hỏi Lục An tối nay có hẹn không, hai người cùng nhau ăn tối.

“……Không có.” Lục An thận trọng hỏi, “Cậu không về nhà ăn cơm?”

Châu Túc Tấn đặt điện thoại xuống, “Vệ Lai không có ở nhà, ra ngoài với đồng nghiệp rồi.”

Lục An gật đầu, câu nói này cuối cùng cũng khiến anh ta cảm nhận được hai người họ có chút gì đó giống vợ chồng.

Hôm nay hai người đều không có tài xế, tự lái xe đến nhà hàng Giang Cảnh.

Trong lúc chờ thang máy, có người nhận ra anh: “Giám đốc Châu, chúc mừng năm mới, thì ra anh đón Tết ở Giang Thành. Bảo bối Vệ Lai nhà tôi đâu, không đi với anh sao?”

Kiều Tư Điền nắm tay chồng, chào hỏi với anh.

Châu Túc Tấn nhận ra người trước mặt, là bạn thân ăn lẩu của Vệ Lai, từng tham gia lễ đính hôn của hai người, họ Kiều, nhưng anh không nhớ tên.

Anh gật đầu, “Cô ấy có hẹn đi ăn với đồng nghiệp. Thay tôi gửi lời chào đến chủ tịch Kiều.”

Kiều Tư Điền mỉm cười: “Được, thay mặt ba tôi cảm ơn giám đốc Châu.”

Thang máy cả hai bên đến cùng một lúc, Châu Túc Tấn và Lục An bước vào.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lục An hỏi: “Cô ta và Vệ Lai có mối quan hệ rất tốt sao? Cách gọi Vệ Lai thật sự rất thú vị.”

Điện thoại Châu Túc Tấn có tin nhắn mới gửi đến, anh không tiếp lời.

[Ông xã, anh đang ở đâu?]

Châu Túc Tấn một tay gõ chữ: [Đang ở nhà hàng Giang Cảnh ăn tối với Lục An. Gặp một người bạn họ Kiều của em.]

[Là Kiều Tư Điền.]

Cô chỉ có một người chị em plastic họ Kiều.

Vệ Lai vừa về đến nhà, dành cả buổi chiều để nói chuyện với Trần Kì về vấn đề tồn đọng hiện tại của siêu thị và cách xử lý tiếp theo.

Buổi tối Trần Kì có việc riêng, chỉ ăn một bữa cơm đơn giản rồi trở về.

Cô tiếp tục nói chuyện với Châu Túc Tấn: [Có phải Kiều Tư Điền rất ngạc nhiên khi thấy anh ở Giang Thành không?]

[Ừm.]

[Ngày nào Kiều Tư Điền cũng khoe khoang trong nhóm là chồng đối xử với cô ấy tốt như thế nào, gần đây em bận rộn nên hơi khiêm tốn, ngày mai sẽ không bận nữa.]

Châu Túc Tấn: “……”

[Anh mau đi ăn đi.] Vệ Lai kết thúc cuộc nói chuyện.

Thấy Châu Túc Tấn cuối cùng cũng nói chuyện xong, Lục An hỏi: “Cậu đang có ý định hợp tác với chủ tịch Kiều?” Nếu không, sẽ không đột nhiên hỏi thăm đối phương.

Châu Túc Tấn: “Đúng là có kế hoạch đó.”

“Là vì cần tìm một đối tác có thực lực tương đương với tập đoàn Tân Minh, trước mắt tập đoàn Giang An không thể khống chế được Tân Minh.” Lục An xem menu, tuỳ ý gọi vài món.

Anh ta và Châu Túc Tấn vừa ăn vừa bàn công việc, về cơ bản ăn no là được.

Hai người nói chuyện đến mười giờ mới rời khỏi nhà hàng.

Lúc Châu Túc Tấn về đến nhà thì đèn vẫn sáng, phòng khách không có ai, anh bước vào phòng ngủ, Vệ Lai đã tắm xong, đang tựa vào đầu giường đọc tài liệu báo cáo in sẵn, đầu giường còn để một lọ nhỏ mắt.

“Sao anh về muộn vậy?”

Trong giọng nói mang theo sự hờn trách và nũng nịu.

“Nói chuyện quên mất thời gian. Lần sau anh sẽ chú ý.” Châu Túc Tấn cúi người ôm cô, xem như dỗ dành, anh cầm lấy bản báo cáo trong tay cô, “Xem mãi mắt không mỏi sao?”

Vệ Lai vòng tay qua cổ anh: “Mỏi, không xem thì sẽ thất thần. Mà mỗi khi thất thần, em đều nhớ anh.”

Yết hầu Châu Túc Tấn khẽ động, một tay đặt bên gối của cô, tay còn lại ôm cô.

Vệ Lai áp má vào góc mặt anh, “Có phải anh vẫn để ý đến chuyện hôm qua không?”

Chỉ giải thích đơn giản, cô sẽ không tin.

Châu Túc Tấn không nói gì, siết chặt mười ngón tay của cô lên gối, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Mùi hương lạnh lẽo trên cơ thể anh như đánh cắp hơi thở của cô, điều duy nhất Vệ Lai có thể cảm nhận được, là hơi ấm đến từ môi và lưỡi của anh, khiến cô tan chảy thành nước.

Châu Túc Tấn hôn cằm cô, rồi di chuyển xuống dưới, đặt nụ hôn lên chiếc cổ thanh tú của cô.

Hương thơm thoang thoảng của cô bao phủ lấy anh.

Nụ hôn chưa bao giờ dịu dàng và lâu đến vậy.

Vệ Lai và anh nắm chặt tay nhau, dùng lực ma sát.

Cho đến khi sự tê dại và sảng khoái xuyên thấu từng tấc da thịt.

Châu Túc Tấn ngẩng đầu khỏi cổ cô, ôm cô vào lòng, lúc này mới trả lời: “Chuyện ngày hôm qua đã là quá khứ. Từ nay, anh sẽ đến Giang Thành thăm em mỗi tuần.”