Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 260: Thẩm Thanh Ngọc không hề muốn trải qua một lần nữa



Cảm giác khó chịu trên người càng ngày càng rõ ràng, Thẩm Thanh Ngọc từ sofa đứng lên, tầm mắt đụng ngay vào đôi mắt đen đó, sắc mặt cô hơi thay đổi: “Bạc Minh Thành?”

Người không bình thường không chỉ có mình cô, mà rõ ràng là Bạc Minh Thành còn khó chịu hơn cô.

Thẩm Thanh Ngọc bất giác nhớ lại buổi tối năm năm trước, bắt đầu sai lầm giữa cô và Bạc Minh Thành, cũng là buổi tối hôm đó, hại cô sau đó phải bù hết thời gian ba năm.

Thẩm Thanh Ngọc không hề muốn trải qua chuyện như vậy lần nữa.

“Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn rồi.”

“Tôi biết.”

Bạc Minh Thành nhìn vẻ đề phòng nơi đáy mắt của Thẩm Thanh Ngọc, anh khó khăn kiềm chế: “Chắc là tôi bị người khác chuốc thuốc rồi.”

Cảm giác rất giống buổi tối năm năm trước biết bao nhưng bây giờ lại dày vò anh hơn cả năm năm trước.

Năm năm trước anh không thích Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ anh lại thích Thẩm Thanh Ngọc.

Đối mặt với người mình thích thì cho dù có ở chung với nhau như bình thường thì cũng không ai có thể nhịn được không đến tiếp cận đối phương, đừng nói đến bây giờ anh đang bị chuốc thuốc.

“Bạc Minh Thành, anh đừng có qua đây, năm năm trước là một sự sai lầm, tôi không muốn phạm lại lần nữa.”

Thẩm Thanh Ngọc vấu mạnh vào lòng bàn tay mình, cơn đau từ móng tay bấm vào lòng bàn tay giúp cô tỉnh táo hơn nhiều.

Cô lùi lại phía sau vài bước, nhìn mồ hôi túa ra vì phải nhẫn nhịn trên trán Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc có một nỗi sợ không thể nói thành lời.

Cô cũng không biết rằng mình sợ cái gì, sợ mình lại rơi vào cái hố lần trước, sợ giẫm vào vết xe đỗ, hoặc là sợ bản thân mình vô dụng.

Thẩm Thanh Ngọc không xác định được, cô chỉ biết rằng có một số sai lầm, phạm một lần là quá đủ.

“Cô cũng bị chuốc thuốc à?”

Thẩm Thanh Ngọc không nói gì, cắn môi, chỉ là lớp trang điểm cũng không thể che đậy được khuôn mặt đỏ lên bất thường của cô.

Có một khoảnh khắc Bạc Minh Thành thật muốn nhào về phía trước.

Lúc này Thẩm Thanh Ngọc không còn bất kỳ năng lực phản kháng nào nữa, anh cũng có một cái cớ chối bỏ trách nhiệm hoàn hảo.

Thế nhưng phòng bị và vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt của Thẩm Thanh Ngọc đã khiến anh tỉnh táo, câu chuyện tương tự của năm năm trước và năm năm sau, anh đã không còn vốn để ngông cuồng tự đại như năm đó nữa rồi.

Anh và Thẩm Thanh Ngọc đều là người bị hại, năm năm trước là vậy, ngày hôm nay của năm năm sau cũng là vậy.

Khó chịu trong người càng ngày càng rõ ràng, tầm mắt trước mắt có chút mơ hồ.

Có vô số âm thanh trong đầu thúc giục anh nhào về phía trước, Bạc Minh Thành nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên trên trán vô cùng đáng sợ.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn qua trong tỉnh táo, giật mình, loạng choạng lùi về phía sau hai bước, bắp chân đụng ngay chiếc giường phía sau, cô đứng không vững, cả người ngã thẳng xuống giường.

Bạc Minh Thành mở mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc ngã xuống giường, vì cô ngã xuống mà cổ áo của chiếc đầm trên người trễ xuống, lộ ra nửa ngực, trong phút chốc khiến đầu anh như muốn nổ tung, khoảnh khắc đó đã mất sạch lý trí.

Thẩm Thanh Ngọc vừa ngồi dậy từ trên giường thì người đã bị Bạc Minh Thành nhào tới, tác dụng thuốc đã khiến người cô mềm nhũn, Bạc Minh Thành đè xuống cứ như một ngọn núi vậy khiến cho cô không thể nào động đậy được.

Anh đang hôn cô, đôi môi mỏng đặt xuống mặt cô, phả ra một hơi nóng lên người cô, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm nhận được cả người mình cứ như như bị thiêu đốt ở trong ngọn lửa vậy, ý thức của cô cũng dần dần bị đốt sạch...

“Soạt”

Âm thanh của chiếc váy trên người cô bị xé rách, khiến cho Thẩm Thanh Ngọc tỉnh táo lại vài phần.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành đang đè trên người mình, mở miệng cắn mạnh lên vai anh.

Cô dùng hết sức mình mà cắn thật, trong miệng nhanh chóng xuất hiện vị máu tanh.

Bạc Minh Thành đơ người, cũng tỉnh táo lại được vài phần.

Vào lúc anh vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Thẩm Thanh Ngọc đã liều hết sức mình đạp anh một cái, sau đó vội vàng che phần váy bị xé rách lại chạy đến bên sofa: “Bạc Minh Thành, anh đây là cưỡng hiếp phụ nữ!”