Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 262: Chỉ có thể là người bên phía Bạc Minh Thành



Lúc Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại, trời đã sáng tỏ.

Cô giật mình phát hiện, không biết bản thân được đưa lên giường lúc nào.

Tất cả rèm cửa sổ trong phòng đều bị kéo kín, ánh nắng mặt trời không xuyên qua được, tia sáng cũng vì thế trông có hơi tối, chỉ khi có gió thổi qua làm tung tấm rèm mới lộ ra chút khe hở cho ánh sáng tiến vào.

Sau khi say rượu và bị bỏ thuốc, Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại mà đầu đau như búa bổ.

Cô muốn biết bây giờ là mấy giờ nhưng cô vừa mới đưa tay trái lên mới nhớ cô không cầm điện thoại mình theo.

Thẩm Thanh Ngọc xoa huyệt thái dương rồi từ trên giường ngồi dậy, cái váy ngày hôm qua cô mặc đã bị Bạc Minh Thành xé mất phần cổ áo, cũng may là đồ tây của cô có cúc áo.

Hôm qua khi ý thức hỗn loạn, cúc áo đồ tây cũng bị cài lệch, cúc áo thứ ba bên trái lại cài vào vị trí thứ nhất bên phải, Thẩm Thanh Ngọc cởi hết ra rồi đơm lại lần nữa.

Làm xong mọi thứ đâu vào đấy Thẩm Thanh Ngọc mới vén chăn xuống giường.

Sau khi thuốc hết tác dụng, để điều hòa mức mười tám độ thì có hơi lạnh.

Thẩm Thanh Ngọc mới từ trong chăn bước ra, cơ thể đã hơi run rẩy vì lạnh.

Cô tìm đôi dép lê trong khách sạn, mang vào rồi đến vén rèm cửa sổ.

Sau khi rèm cửa được vén ra, Thẩm Thanh Ngọc mới phát hiện bên ngoài cửa sổ có một cái ban công, Bạc Minh Thành mặc áo choàng tắm, đứng ngoài ban công hút thuốc.

Thấy cô, đôi mắt đen hiện lên từng đợt sóng lăn tăn.

Bạc Minh Thành dập thuốc: "Dậy rồi?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Ngọc dừng tại vết đỏ trên mặt anh ta, gật đầu một cái rồi ậm ừ lên tiếng: "Ừ."

Bạc Minh Thành bước vào trong: "Cửa vẫn bị khóa."

"À."

Thẩm Thanh Ngọc thản nhiên đáp lại, cô vào phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Lúc từ trong phòng tắm đi ra, Bạc Minh Thành ngồi trên sofa nhìn cô: "Cô cảm thấy chuyện tối qua là do ai làm?"

Nghe thấy câu hỏi của anh, Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: "Nghĩ không ra."

Đắc tội với người hai nhà Thẩm Bạc cùng lúc, lá gan của tên chủ mưu này cũng lớn lắm.

Nhưng có thể khẳng định một điều là, có thể đưa cả cô và Bạc Minh Thành đến nơi này thì người đứng sau lưng mọi chuyện chắc chắn không tầm thường.

Không phải kẻ thù của nhà cô thì chính là kẻ thù của Bạc Minh Thành.

Nhưng nếu là kẻ thù của nhà Thẩm Thanh Ngọc cô, kẻ thù lúc trước thì có hơi khó nói, nếu là kẻ thù trong mấy năm gần đây thì hầu hết đều có liên quan đến nhà họ Bạc.

Dù Bạc Minh Tâm có ngốc cũng không dám xuống tay với Bạc Minh Thành.

Còn hai người Lâm Mai Phương và Lâm Mai Chi thì càng khỏi phải nói, hai người này một lòng muốn bước chân vào cổng nhà họ Bạc làm mợ chủ, hai cô ta hận không thể để cô và Bạc Minh Thành hoàn toàn trở thành người xa lạ với nhau.

Những kẻ thù trước đây của cô, chỉ riêng nhà họ Thẩm đã không dám đụng vào rồi, nay làm sao còn dám kéo thêm nhà họ Bạc vào nữa.

Không phải người bên cô, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy chỉ có thể là mối phiền phức bên Bạc Minh Thành thôi.

Thẩm Thanh Ngọc thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Bạc Minh Thành một cái: "Người vừa ghét tôi vừa có thể ra tay với tôi chắc anh đều biết."

Bạc Minh Thành nghe ra hàm ý trong câu nói của cô, sắc mặt trầm xuống: "Tôi sẽ cho người tra rõ."

"Ừ."

Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng, thấy điều khiển đặt trên mặt bàn, cô cầm lên: "Tôi thấy có hơi lạnh."

"Tăng độ lên đi!"

Nghe anh nói thế, Thẩm Thanh Ngọc cũng không khách khí, chỉnh điều hòa lên hai sáu độ.

Thẩm Thanh Ngọc không nói gì nữa, Bạc Minh Thành nhìn cô nhưng cửa vẫn không mở, cả căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

Lúc ngoài cửa có tiếng động, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Thành một cái rồi nói: "Bọn họ tới mở cửa."

"Ừ."

Bạc Minh Thành nhìn về phía cô rồi từ trên ghế sofa đứng lên.

Lúc cửa bị đá văng, hai người Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành đều không kịp phản ứng.

Người đạp cửa thấy hai người ở trong cũng ngẩn ra: "Cái này."

Hình như mới phá hư việc tốt của người ta...