Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 269: Câu trả lời là gì?



Thẩm Thanh Ngọc còn tưởng Phó Ngọc Hải đột nhiên quay lại là vì để quên gì đó, không ngờ vừa mở miệng đã hỏi một câu khiến cô không vui như vậy.

Thẩm Thanh Ngọc không muốn trả lời câu hỏi này, nghe Phó Ngọc Hải nói, nụ cười trên mặt cô nhạt đi rất nhiều: "Phó Ngọc Hải, anh muốn nói gì?"

Nói cô không chừa thủ đoạn nào?

Hay nói bây giờ cô lại giở mánh khóe cũ?

Phó Ngọc Hải nhìn cô, đột nhiên cố chấp chưa từng có: "Tôi chỉ muốn biết, nếu người đó không phải Bạc Minh Thành, em có còn gả cho anh ta không."

"Có thì thế nào, mà không có thì thế nào?"

Thẩm Thanh Ngọc không thích chìm đắm trong quá khứ, những chuyện đã từng với cô mà nói chỉ là đã từng.

Tất cả đã xảy ra, mọi chuyện đã ngã ngũ, bây giờ có đưa ra giả thiết cũng không thay đổi được gì.

Chuyện này rất nhàm chán.

Cô đột nhiên cảm thấy Phó Ngọc Hải cũng rất nhàm chán.

Cô không trả lời câu hỏi của anh ta.

Phó Ngọc Hải nhìn cô, một lúc lâu sau vẫn không cam lòng: "Em chưa từng nghĩ tới, có thể những chuyện xảy ra khi đó không phải như cô nghĩ, hơn nữa, người kia có thể không phải Bạc Minh Thành."

Nghe được lời này của anh ta, vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc hơi thay đổi: "Phó Ngọc Hải, có phải anh biết gì đó không?"

Thật ra, không nhiều người biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó.

Mặc dù Bạc Minh Thành không tin cô không phải người bỏ thuốc, nhưng anh vẫn không tiết lộ chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Người ngoài chỉ biết cô và Bạc Minh Thành bỗng dưng trở nên "hòa hợp", sau đó bất ngờ làm đám cưới.

Nhưng tại sao cô và Bạc Minh Thành đột nhiên trở nên hòa hợp, tại sao đột ngột kết hôn thì hầu như không ai biết ngoại trừ người nhà họ Bạc và một số nhân viên có mặt lúc đó.

Thẩm Thanh Ngọc không nói cho cha mẹ cô biết chuyện xảy ra đêm đó, người duy nhất ở bên cô biết chuyện xảy ra đêm đó, ngoại trừ Trần Ánh Nguyệt thì không còn ai khác.

Người nhà họ Bạc có lẽ cũng cảm thấy chuyện xảy ra đêm đó không phải chuyện tốt đẹp gì nên những ai biết chuyện đều giữ im lặng.

Tất nhiên, Bạc Minh Tâm không biết chuyện này, nếu cô ta biết thì khi cô và Bạc Minh Thành ly hôn đã lan truyền chuyện này ra ngoài.

Sau bốn năm, người nhắc đến chuyện đêm đó với cô không phải Bạc Minh Thành mà lại là Phó Ngọc Hải, chuyện này bảo Thẩm Thanh Ngọc không suy nghĩ cũng khó.

"Vì vậy, nếu người đàn ông đêm đó không phải Bạc Minh Thành, em vẫn sẽ gả cho anh ta đúng không?"

Anh ta né tránh câu hỏi của cô, cố chấp hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, chuyện cũ khiến tâm trạng cô lúc này rất phức tạp.

Nếu người đêm đó không phải Bạc Minh Thành, cô nhất định sẽ không gả cho Bạc Minh Thành.

Ban đầu cô kết hôn với Bạc Minh Thành chẳng qua là một canh bạc lớn, và rõ ràng kết quả cuối cùng là thua cuộc.

"Tôi hiểu rồi."

Im lặng tức là khẳng định.

Lời nói của Phó Ngọc Hải nghe ra sự suy sụp, Thẩm Thanh Ngọc lúc này mới định thần lại, nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, khẽ nhíu mày, ma xui quỷ khiến thế nào, cô mở miệng gọi anh ta: "Phó Ngọc Hải."

Phó Ngọc Hải đi tới góc đường thì dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô như thế, sự yếu đuối khó hiểu trong đôi mắt hoa đào khiến Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy anh ta giống như một con mèo bị thương được cô cứu lúc còn nhỏ, vừa kiêu ngạo lại vừa đáng thương.

Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên bật cười: "Không nghe được câu trả lời mà anh đã đi rồi?"

Chỉ một câu nói ngắn gọn mà người đàn ông suy sụp lúc nãy dường như sống lại trong tích tắc, anh ta sải bước trở lại, dừng trước mặt cô chỉ cách một bàn tay, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Câu trả lời là gì?"

"Chúng ta trao đổi câu trả lời đi, Phó Ngọc Hải, anh nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, tôi nói cho anh câu trả lời của tôi."

Thẩm Thanh Ngọc lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra vào cái đêm bốn năm trước có lẽ không phải như những gì cô nghĩ.