Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 287: Nhưng tôi thích trả gấp đôi



Phó Ngọc Lam ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nghe thấy câu này của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy vội lấy một chai thuốc nhỏ trong túi xách ra, sau đso đổ viên thuốc bên trong ra lòng bàn tay của Thẩm Thanh Ngọc.

“Thấy quen không, cô Trần?”

Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy, sau đó xòe tay ra, đưa hai viên thuốc trong lòng bàn tay đến trước mặt Trần Nguyên Thảo.

Trần Nguyên Thảo nhìn viên thuốc quen thuộc, cô ta chỉ nhìn thoáng qua thôi đã biết là gì: “Cô Thẩm, đây... đây là thuốc cấm...”

“Tôi biết mà.”

Thẩm Thanh Ngọc cười: “Nhưng chẳng phải cô Trần đưa cho tôi thứ này sao?”

Vẻ mặt Trần Nguyên Thảo cứng lại, cô ta hiểu ý của Thẩm Thanh Ngọc.

Tối nay cô ta dám báo cảnh sát thì Thẩm Thanh Ngọc cũng dám báo cảnh sát. Thuốc tìm được ở chỗ cô ta, thứ Thẩm Thanh Ngọc có là cái cớ và lý do để thoát thân, nhưng cô ta thì không dễ giải thích.

Cá chết lưới rách.

Vấn đề là con cá của cô ta chết rồi, còn tấm lưới của Thẩm Thanh Ngọc có lẽ cũng chỉ rách một chút mà thôi.

Trần Nguyên Thảo không phải kẻ ngốc, trong đầu cô ta suy đi tính lại, nhanh chóng biết sẽ lựa chọn thế nào.

Thẩm Thanh Ngọc đã dùng cách này để tính sổ với cô ta, Trần Nguyên Thảo cảm thấy không lỗ, ít nhất uống rồi, qua đêm nay thôi là ổn.

“Cô Thẩm, có phải tôi uống thuốc này rồi cô sẽ bỏ qua cho tôi, sau này không truy cứu chuyện này nữa?”

Thẩm Thanh Ngọc ‘hừ’ một tiếng: “Xem ra cô Trần là một người thông minh.”

Nói xong, cô lại đưa thuốc trong tay đến gần trước mặt Trần Nguyên Thảo: “Này, cô Trần thông minh như vậy, chắc là không cần tôi sai người ra tay đâu nhỉ?”

Trần Nguyên Thảo vừa khóc xong, mặt vẫn còn nước mắt, lớp phấn son trên mặt vô cùng nhem nhuốc.

Cô ta cúi đầu, nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Ngọc, cắn răng rồi đưa tay ra cầm lấy một viên, trực tiếp ném vào miệng mình: “Hi vọng cô Thẩm nói lời giữ lời.”

“Tất nhiên rồi, nhưng còn một viên nữa này cô Trần.”

Trần Nguyên Thảo vừa nuốt viên thuốc xuống thì nghe câu này của Thẩm Thanh Ngọc, cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, tôi chỉ cho cô uống một viên...”

“Đúng vậy, nhưng tôi thích trả lại gấp đôi.”

Cơ thể Trần Nguyên Thảo cứng đờ, nuốt một viên thuốc này thôi đã cực kỳ khó chịu rồi, uống hai viên thì cô ta hoàn toàn không khống chế được bản thân mất.

Nhưng rõ ràng Thẩm Thanh Ngọc không cho cô ta cơ hội lựa chọn: “Cô Trần, tôi không thích dùng bạo lực lắm đâu.”

Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, hai người đàn ông canh cửa bước tới vài bước, như thể chỉ cần Thẩm Thanh Ngọc ra lệnh thì họ có thể lập tức xông lên, ném viên thuốc đó vào miệng cô ta vậy.

Trần Nguyên Thảo nhìn hai người đàn ông đó, cô ta biết cho dù mình từ chối thì cũng không được, thế nên chỉ đành run rẩy cầm viên thuốc đó lên, nhắm mắt uống.

Trên tay Thẩm Thanh Ngọc trống không, cô rụt tay lại, hài lòng cười nói: “Cô Trần là một người thẳng thắn, vậy chúc cô Trần có một đêm vui vẻ.”

Trần Nguyên Thảo không lên tiếng, cô ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Nguyên Thảo lần cuối, cười với Phó Ngọc Lam rồi sau đó đi tới sô pha cầm túi xách của mình lên, nhấc chân rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi khách sạn, Thẩm Thanh Ngọc nhận được điện thoại của Trần Ánh Nguyệt.

Thù đã báo rồi, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc rất tốt: “Ừm hửm?”

“Tiểu Ngũ, tan làm chưa?

Tớ đang ở chỗ Đàm Anh Phương, cậu muốn sang đây quẩy chung không?”

Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Được thôi, đợi tớ.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc lấy xe, lái thẳng đến quán bar của Đàm Anh Phương.