Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 385: Thì ra cô đều biết



"Nếu như không phải vì sự dịu dàng của nam sinh đó, tôi đã không có cái nhìn khác với anh, sau này càng không để ý đến anh, cũng không thích anh, càng không yêu anh! Bạc Minh Thành, chuyện từng thích anh tôi sẽ không phủ nhận, đúng thật là tôi thích anh, cũng thật là yêu anh."

"Bạc Minh Thành, nếu như không phải hôm đó, đồng phục là của anh, trên đó ghi tên anh, cả đời này tôi sẽ không thích người giống như anh."

Ích kỷ, lạnh lùng, kiêu ngạo.

Có lẽ người khác cảm thấy không có gì, nhưng đối với Thẩm Thanh Ngọc thì người đàn ông như vậy, đúng thật là cô sẽ không nhìn một cái.

Thẩm Thanh Ngọc nói rất thẳng thừng và tàn nhẫn, không để lại cho anh ta hoang tưởng nào.

Sắc mặt của Bạc Minh Thành trắng bệch, lùi lại hai bước, sự tức giận ngấm ngầm chịu đựng sôi sục trên mắt, hai mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nói: "Nhưng em vẫn yêu tôi!"

"Vì thế bây giờ tôi không yêu anh nữa."

Cô nhìn anh ta nói ra từng chữ.

Cô cứ như vậy mang dao đâm thẳng vào tim anh ta.

Dường như Thẩm Thanh Ngọc thấy không đủ, lạnh giọng cười một tiếng, vứt lại một sự thật Bạc Minh Thành tuyệt vọng mà không thể phản bác: "Chuyện đêm đó là Bạc Minh Tâm làm đúng không?"

Nghe cô nói, Bạc Minh Thành nhìn cô không thể tin được: "Em biết rồi? Biết khi nào?"

"Đương nhiên là anh muốn tôi luôn không biết, đáng tiếc, hai tháng trước tôi đã biết chuyện này rồi."

"Vì thế, chuyện khác em cũng biết, đúng không?"

Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt trước giờ lạnh lùng mang theo vài phần chờ đợi và cẩn thận dè dặt.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại phá vỡ mong ước viển vông của anh ta: "Chuyện anh chỉ là chuyện ông cụ Bạc làm với tôi sao?"

Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cả người Bạc Minh Thành run lên.

Thì ra cô đều biết!

Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, người trước giờ cao ngạo, lần đầu tiên nói chuyện mà mang vài phần yếu ớt: "Đó chỉ là ông nội tôi làm..."

Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười: "Đúng là ông cụ Bạc làm, nhưng anh dám nói, anh không biết không, Bạc Minh Thành?"

"Anh biết tất cả nhưng lại làm ngơ, chẳng qua chỉ muốn nhận lợi ích mà thôi! Anh muốn tái hôn với tôi chỉ để duy trì kiêu ngạo và tự tôn buồn cười của mình thôi, bây giờ anh còn muốn ngay thẳng tách mình ra khỏi mọi chuyện trước mặt tôi sao?"

Cô nói, ngưng một lúc: "Bạc Minh Thành, nhà họ Bạc các người, còn cả anh đều khiến tôi ghê tởm!"

Lần này, Thẩm Thanh Ngọc nói xong, không còn dừng lại nữa, quay lưng đi vào Vạn Tượng.

Bạc Minh Thành ngẩng đầu nhìn bóng cô càng lúc càng xa, đột nhiên anh ta nhớ lại hôm li hôn, Thẩm Thanh Ngọc cũng như vậy, đầu không ngoảnh lại đi thẳng về phía trước.

Ban này lời của Thẩm Thanh Ngọc như con dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh ta.

Anh ta không phải lần đầu nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói anh ta ghê tởm, trước đây anh ta chỉ thấy buồn cười, nhưng bây giờ, Bạc Minh Thành mới phát hiện, người đáng buồn cười là mình.

Anh ta cứ nghĩ lơ đi những thứ Bạc Vĩnh Cơ làm thì có thể cây ngay không sợ chết đứng trước mặt Thẩm Thanh Ngọc nói mình không biết.

Nhưng bây giờ, Thẩm Thanh Ngọc không cho anh ta bất kỳ chỗ trống nào.

Anh ta không biết chuyện sao?

Anh ta biết.

Anh ta chỉ ôm hy vọng may mắn, Thẩm Thanh Ngọc không biết những chuyện bẩn thỉu đó.

Anh ta nghĩ anh ta giấu rất kỹ, nhưng sự thật, anh ta không giấu được gì hết.

Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, anh và người nhà họ Bạc, đều ghê tởm.

Bản thân anh ta cũng thấy mình ghê tởm.