Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 73: Chuyện thất đức này là ai làm?



Thẩm Thanh Ngọc lập tức tỉnh táo: "Ai nói?"

Cô đứng dậy kéo rèm cửa ra, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng rõ, chân trời phía xa xa mới nhú lên một quầng cam nhạt.

Thẩm Thanh Ngọc hơi híp mắt, cầm lấy chiếc áo khoác len ở bên cạnh rồi khoác lên người, xỏ dép lông mềm mại đi vào phòng tắm, mở chế độ rảnh tay.

"Rất nhiều nhóm trên Wechat đều đang đăng tin tối hôm qua chúng ta ra ngoài ăn cơm cùng ảnh chụp cậu với chú Thẩm tay trong tay, hôm qua chúng ta lại chạm mặt với Bạc Minh Tâm và Lâm Mai Phương, không phải Bạc Minh Tâm thì chính là Lâm Mai Phương."

Thẩm Thanh Ngọc đang đánh răng, không rảnh để đáp lời, chỉ ậm ờ "Ừ" một tiếng.

Trần Ánh Nguyệt chỉ muốn hít drama mà thôi, ngược lại cô ấy không ngờ rằng mới sáng sớm đã hít được chuyện hài hước như vậy.

Ảnh chụp màn hình là do Đàm Anh Phương gửi cho cô ấy, cô ấy và Đàm Anh Phương đều cười ná thở, người đưa tin này đúng là nhân tài, Thẩm Thanh Ngọc bị bố ruột của cô bao nuôi?

"... Cậu có muốn tớ tìm người điều tra giúp cậu không? Thật ra cũng không khó tra, dù sao cũng có ảnh chụp màn hình rồi, tớ đi hỏi Đàm Anh Phương là biết ngay."

Thẩm Thanh Ngọc súc miệng, mở nước ấm để rửa mặt, sau đó mới cầm điện thoại di động lên đáp: "Cậu giúp tớ điều tra hay là chính cậu muốn biết?" Trần Ánh Nguyệt cười một tiếng: "Đây chẳng phải là giúp cậu đồng thời thỏa mãn sự tò mò thích hóng chuyện của tớ hay sao, vẹn cả đôi đường còn gì."

Thẩm Thanh Ngọc hừ một tiếng: "Không cần đâu."

Dù sao không bao lâu nữa, bản thân người đứng đằng sau sẽ không nhịn nổi.

Nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói như vậy, Trần Ánh Nguyệt hơi thất vọng: "Thật sự không cần hả?"

"Cậu rảnh lắm phải không, Trần Ánh Nguyệt?"

Thẩm Thanh Ngọc hỏi một câu rồi ném điện thoại di động lên giường, sau đó ngồi vào bàn trang điểm bắt đầu dưỡng da.

Trần Ánh Nguyệt nghe được sự khác lạ trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy hơi sợ: "Cũng không rảnh lắm, tớ cũng rất bận mà, bảy giờ rưỡi rồi, tớ không quấy rầy cậu đi làm nữa."

Nói xong, chính cô ấy tự cúp điện thoại.

Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi nở một nụ cười, cầm điện thoại di động lên ra ngoài nấu bữa sáng.

Chuyện Thẩm Thanh Ngọc bị bao nuôi chỉ lan truyền ở trong giới, không ầm ĩ đến bên ngoài, nhưng người nên biết đều đã biết.

Khi Thẩm Quốc Vinh đến thị sát, ánh mắt Trần Hạc Nhất nhìn Thẩm Thanh Ngọc cũng thay đổi, hoàn toàn không còn sự đối chọi gay gắt như trước đây, mở miệng là một tiếng giám đốc Thẩm tài giỏi.

Thẩm Quốc Vinh cho rằng Trần Hạc Nhất nhìn ra Thẩm Thanh Ngọc là con gái của ông ấy, đang buồn bực. Kết quả là lúc ăn cơm trưa bỗng nhiên thư ký gọi điện thoại nói cho ông ấy biết, chuyện ông ấy bao nuôi người tình đã truyền đến chỗ Lương Thanh Hà rồi.

Thẩm Quốc Vinh cảm thấy mình oan chết mất, ông ấy vừa đến đây đã đi ăn cơm với con gái và con gái nuôi, tối hôm qua còn là Thẩm Thanh Ngọc tự mình đưa ông ấy về khách sạn, chẳng lẽ hơn nửa đêm ông ấy còn vác cái thân già hơn năm mươi tuổi này ra ngoài sung sướng?

Lúc nhận được điện thoại của Lương Thanh Hà, Thẩm Thanh Ngọc cũng mới biết chuyện đã truyền đến chỗ mẹ rồi, cô giơ tay xoa huyệt thái dương, lời ít mà ý nhiều giúp Thẩm Quốc Vinh giải thích rõ ràng, Lương Thanh Hà nghe xong thì càng thêm tức giận: "Ai mà thất đức như vậy! Con tìm ra người đó cho mẹ, mẹ phải đến tận nhà xem là nhà nào dạy ra được đứa con gái ngoan thế này!"

Bà Thẩm rất tức giận mà cúp điện thoại, thậm chí Thẩm Thanh Ngọc còn chưa kịp nói gì.

Mà Thẩm Quốc Vinh ở bên cạnh đã nghe hết chuyện từ đầu đến cuối, sắc mặt lập tức đen lại: "Con nói là, có người đang phao tin bố bao nuôi con?"

Lời này nghe thì có vẻ sai sai, nhưng đúng là đang đồn như thế, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi hơi ngượng ngùng: "Bố, đúng là như vậy."

"Bốp!" một tiếng, Thẩm Quốc Vinh giơ tay đập thẳng xuống mặt bàn một cái: "Chuyện thất đức này là ai làm? Có phải người nhà họ Bạc hay không?"