Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 80: Tôi không ngốc như vậy



Thẩm Quốc Vinh chỉ rời đi hơn một ngày, buổi chiều hôm sau đã cùng Lương Thanh Hà bay đến Lâm Thành, Thẩm Thanh Ngọc đích thân đến đón.

Lúc trước, khi Thẩm Thanh Ngọc kết hôn với Bạc Minh Thành, Thẩm Quốc Vinh đã phản đối kịch liệt. Ngay cả lúc đám cưới diễn ra, Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà đều không tham dự, sau đó Thẩm Quốc Vinh cũng không cho Lương Thanh Hà đến tìm Thẩm Thanh Ngọc ở Lâm Thành. Đây là chuyến thăm đầu tiên của Lương Thanh Hà đến Lâm Thành.

Từ xa Thẩm Thanh Ngọc đã nhìn thấy hai người: "Bố mẹ!"

Cả người Lương Thanh Hà mặc thời trang Paris, khắp người đều tỏa ra khí chất của một quý bà nhà giàu, bên cạnh là Thẩm Quốc Vinh mặc bộ âu phục. Tuy rằng ông ấy đã qua tuổi trung niên gần lão niên rồi, nhưng ông ấy vẫn vận động quanh năm nên vẫn giữ vóc dáng rất tốt. Cả hai cùng đi với nhau, không ít người qua đường còn cho rằng họ là minh tinh.

Lương Thanh Hà giẫm giày cao gót, chỉ mấy bước đã đi tới chỗ Thẩm Thanh Ngọc, quan sát khắp người cô rồi mới hài lòng gật đầu: "Coi như con không có thông đồng với bố mà nói dối mẹ, quả thực da dẻ của con đã cải thiện rất nhiều, người cũng có thịt hơn."1

Từ nhỏ đến giờ Thẩm Thanh Ngọc không phải kiểu con gái gầy gò, nhưng khoảng thời gian vừa ly hôn về nhà, không nói quá là da bọc xương nhưng da thịt trên mặt cũng không còn bao nhiêu.

Lúc đó Lương Thanh Hà đã đến gặp cô, khi ôm cô thì lập tức đôi mắt đỏ bừng, nếu không phải vì thời gian đó Thẩm Thanh Ngọc đã đăng đoạn ghi âm và video của Lâm Mai Phương lên mạng khiến cho nhà họ Bạc phải dè chừng đề phòng hơn, thì suýt chút nữa bà ấy đã trực tiếp đến nhà họ Bạc tính sổ cùng Thẩm Thanh Ngọc rồi.

Sau đó bà ấy đưa Thẩm Thanh Ngọc đi chơi vài tháng, Thẩm Thanh Ngọc đã khá hơn một chút, nhưng đối với Lương Thanh Hà thì cô vẫn quá gầy.

Ngày hôm kia, Thẩm Quốc Vinh đã đến gặp Thẩm Thanh Ngọc, khi ông ấy quay về Lương Thanh Hà hỏi thăm tình hình của Thẩm Thanh Ngọc ngay, Thẩm Quốc Vinh nói với bà rằng nét mặt của Thẩm Thanh Ngọc đã tốt hơn nhiều và người cũng béo hơn.

Lương Thanh Hà nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ bà ấy nhìn thấy người rồi mới tính là tin.

Thẩm Thanh Ngọc thở dài nhìn về phía Thẩm Quốc Vinh: "Sao bố dám nói dối mẹ được chứ!"

Lương Thanh Hà hừ nhẹ, khoác lấy tay cô: "Cái này khó mà nói vậy được."

Thẩm Thanh Ngọc cười nói mấy câu tốt đẹp thay cho Thẩm Quốc Vinh, sau đó mới đề cập: "Mẹ, trước tiên con đưa bố mẹ về khách sạn."

"Gì mà đi khách sạn, giờ là hơn năm giờ. Lúc trước ở nhà họ Bạc vừa lúc là giờ cơm tối, tất cả người nhà họ Bạc cũng sẽ ở đó cùng nhau, đến đó ngay bây giờ luôn."

Hồi còn trẻ Lương Thanh Hà đã rất hấp tấp, bây giờ có con gái lớn như vậy rồi mà vẫn không thay đổi tính tình.

Thẩm Quốc Vinh vẫn luôn nuông chiều vợ mình, Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía ông ấy cầu cứu, nhưng nhận lại là một nụ cười bất lực của Thẩm Quốc Vinh.

Nhìn thấy hành động mờ ám của hai bố con, Lương Thanh Hà thở dài: "Tiểu Ngũ, chuyện này không phải việc riêng của con. Bố con đã đến tuổi này rồi mà còn phải nghe người ta đồn thổi là “bao nuôi”. Lần này không phải bố mẹ nên giúp con đòi lại công bằng sao, con cũng đừng bối rối."

Đương nhiên, Thẩm Thanh Ngọc sẽ không bối rối, cô chỉ lo lắng hai người lớn tuổi đi đường đều mệt mỏi, hiện tại xem ra cô đang suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Thanh Ngọc bật cười: "Con mới không ngốc như vậy."

Lương Thanh Hà hừ nhẹ, muốn nói rằng nếu cô thật sự không ngốc, tại sao lại muốn kết hôn với Bạc Minh Thành.

Nhưng suy cho cùng đó là con gái ruột của mình, Lương Thanh Hà vẫn không nỡ xát muối vào vết thương của cô.

"Vậy chúng ta đến bãi đậu xe trước."

Thẩm Thanh Ngọc dẫn bọn họ đến bãi đậu xe, vừa mở cửa đã nhận ra Thẩm Quốc Vinh ôm theo một chiếc hộp, cô không nhịn được nhíu mày: "Bố, bố mang theo gì vậy?"

"Nó không phải thứ quan trọng đâu."

Thẩm Quốc Vinh vẫy tay, cúi người vào sau xe cùng Lương Thanh Hà.

Thẩm Thanh Ngọc không hỏi thêm, trực tiếp nói với Phó Ngọc Lam đang ở bên cạnh: "Thư ký Phó, đến nhà họ Bạc."

Phó Ngọc Lam hơi ngạc nhiên, nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại.

Thẩm Quốc Vinh và vợ vội vàng chạy đến đây, nếu như sự tức giận trong lòng họ không được tiêu tan trước, thì có thể bữa ăn tối nay cũng sẽ trở nên ngột ngạt.

Chiếc xe công vụ màu đen chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, ba mươi phút sau, xe xuống đường cao tốc sân bay, dần dần lái về phía nội thành.