Trình Minh Viễn hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nản chí, cười nói: “Có thể cho tôi cái này được không?”
Anh ta chỉ vào bình thủy tinh đội trưởng đang cầm trên tay.
Mặc dù đội trưởng rất tò mò không biết anh ta lấy cái này làm gì, nhưng cuối cùng cũng đưa cho anh ta.
Trình Minh Viễn cảm ơn, cầm bình thủy tinh quay về chỗ lúc nãy ngồi xuống.
Nhà kho không có camera giám sát, rất khó tìm người lấy trộm. Nhưng mà cũng không phải không còn cách nào khác, còn một cách là xét nghiệm vân tay.
Hy vọng là trên bình thủy tinh này vẫn còn lưu lại vân tay kẻ trộm.
Thật ra đối với việc kẻ trộm là ai, trong lòng Trình Minh Viễn đã có đối tượng tình nghi.
Trong cả đám người bọn họ, ngoại trừ Cố Tử Yên, anh ta không thể nghĩ ra được người thứ hai. Tuy nhiên muốn nghi ngờ cũng phải có chứng cứ. Trước khi tìm được dấu vân tay, anh ta cũng không muốn vạch trần chuyện này.
Buổi tối.
Cả đám người vẫn chia làm hai phe, ăn cơm tối ở nhà hàng.
Cố Tử Yên cũng có mặt, chắc là vì ban ngày bị kinh sợ đến giờ vẫn chưa hết, lúc này sắc mặt cô ta vẫn còn tái nhợt, dáng vẻ người đẹp ốm yếu, khiến người ta thương yêu. Nhưng ở đây lại không có một ai thương cô ta.
Nếu như lúc bình thường, thái độ của mọi người với Cố Tử Yên là không so đo không chấp nhất.
Thì bây giờ, là xem cô ta như không khí, hoàn toàn phớt lờ, ngay cả sắc mặt Phó Kình Hiên cũng lạnh lùng, không giống như mọi ngày chăm sóc cô ta ăn cơm, chú ý đến từng thay đổi trong cảm xúc của cô ta.
Điều này khiến Cố Tử Yên nhịn không được mà tủi thân, cô ta cầm chặt đôi đũa nhìn người đàn ông bên cạnh: “Kình Hiên, tâm trạng anh không tốt à?”
Ban ngày cô ta bị rắn cắn, nhưng từ lúc cô ta tỉnh lại, anh không những không quan tâm lấy một câu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta.