“Ha ha.” Bạch Dương cười gắn một tiếng: “Nhưng tôi không muốn gặp anh!”
Ánh mắt Phó Kình Hiên ngay lập tức ảm đạm, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu, giọng nói dịu dàng: “Trong này có mấy món như cháo xoài, chè bột báng xoài…v…v…đều là món em thích ăn, nếm thử nhé?”
Bạch Dương cũng không ngạc nhiên chuyện anh sẽ biết cô thích ăn cái gì, dù sao trong những bức thư trước kia cô đều có viết.
“Mấy món này anh cũng thường xuyên chuẩn bị cho Cố Tử Yên sao?” Bạch Dương vẫn không cầm lấy túi, nhướng mày hỏi.
Phó Kình Hiên nhận ra được không ổn, trong lòng hiểu rõ đây là vấn đề chết chóc, nhưng đôi môi mỏng khẽ động đậy, vẫn trả lời: “Phải!”
Trước hết không cần phải nói dối, dù sao anh thực sự đã từng làm.
Nhưng lúc đó anh không biết Cố Tử Yên là giả mạo!
Bạch Dương rất bất ngờ trước sự thành thật của Phó Kình Hiên.
Nhưng thành thật thì đã thế nào, nghĩ đến việc anh mang bữa sáng giống Cố Tử Yên đưa cho cô, trong lòng lập tức ghê †ởm.
“Tổng giám đốc Phó, bữa sáng này anh vẫn nên mang về cho cô Cố đi, tôi không cần. Hơn nữa, tôi đã không thích ăn mấy món này từ lâu.” Nói xong, Bạch Dương muốn đi qua bên cạnh Phó Kình Hiên để rời đi.
Nhưng Phó Kình Hiên bỗng nhiên kéo cô lại, vẻ mặt ẩn chứa một tia áy náy: “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo, sau này tôi…
“Không có sau này!” Bạch Dương giơ †ay cắt ngang lời anh, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Phó, anh nghe không hiểu sao?
Tôi chính là không muốn nhận những gì mà anh đưa cho, chỉ đơn giản như vậy mà thôi!”
Đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mím lại.
Anh đương nhiên hiểu được, chỉ là anh cố tình không muốn thừa nhận mà thôi.
“Tổng giám đốc Phó, anh có thể buông tôi ra không?” Giọng nói của Bạch Dương lại cất lên.