Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 10: Trị phụ nữ chỉ có phụ nữ mới trị được



" Tôi đi đây! "

Giai Kỳ chào lời ngắn gọn, chẳng đoái hoài tới Cửu Thành Ưng, cứ thế sải chân đến ban công, hai tay cô vịn lên thành, nhảy như ếch, đứng một cách vững chắc trên đó, rồi cô lấy đà vọt, vút lên ngọn cây ở phía xa, làm Cửu Thành Ưng chưng hững, chồm người lên xem cho kĩ.

" Không thể nào... " Thành Ưng lẩm bẩm.

Giai Kỳ như nhẫn giả, bước ra từ những bộ phim giả tưởng, cô phóng người, nhẹ nhàng bay trong làn gió, nhảy hết ngọn cây này đến ngọn cây khác, thoáng chốc đã mất tâm trong không khí.

" Ôi mẹ ơi... " Cửu Thành Ưng tròn mồm kinh ngạc chưa hoàn lại hồn.

Từ ngày Sở Giai Kỳ đến đây, làm anh hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, chẳng kịp xoay xở theo cô. Đợi đến khi chiếc đồng hồ báo thức reo lên một hồi chuông, Cửu Thành Ưng chóng bừng tỉnh, nhìn vào kim đồng hồ, anh lẩm bẩm trong miệng.

" 6h30 ư! "

Hơi thở của anh thêm phần nặng trịch, gắng bình tâm, xoay người, gắn chân giả, bắt đầu cho một ngày mới.

Cửu Thành Ưng không xen vào công việc của Sở Giai Kỳ, những ngày cô vắng mặt, anh rất tự do và thoải mái, quay lại những cuộc ăn chơi lêu lổng. Tính đến thời điểm hiện tại, Sở Giai Kỳ đi làm nhiệm vụ cũng được 5 ngày.

Đối với một cô gái bị Cửu Thành Ưng ghét bỏ, Giai Kỳ đi rồi anh càng mừng thầm, còn cầu mong cô đừng quay về, tốt hơn thì cô chết mất xác ở đâu đó, để cuộc hôn nhân của họ chấm dứt.

Nhưng, đời không như là mơ, đâu đó trong đầu Cửu Thành Ưng biết rõ, Sở Giai Kỳ là một cô gái nguy hiểm, trừ phi cô tự tìm cái chết, chứ đừng mong có người có thể lấy nổi cái đầu của cô.

" Thừa tướng! " Đinh Hề Tiết từ ngoài bất ngờ gõ cửa, cất tiếng vào trong.

" Có chuyện gì! " giọng nói lãnh đạm của Cửu Thành Ưng truyền ra.

Đinh Hề Tiết khom người, trịnh trọng báo cáo với anh.

" Thưa...Âu tiểu thư lại đến tìm ạ! "

" Âu Ngọc Linh... " Cửu Thành Ưng lẩm bẩm.

Âu Ngọc Linh - con gái độc nhất của Âu gia, giàu có không thua gì Cửu gia, cô thích Cửu Thành Ưng đã nhiều năm, luôn theo đuổi anh.

Trước đây, bên cạnh Cửu Thành Ưng có Lâm Tâm Hạnh nên Âu Ngọc Linh không thể tiến tới, bây giờ khi anh đơn thân, cô được cớ tấn công dồn dập, hơn hai năm liền lúc nào cũng đeo bám Cửu Thành Ưng không buông.

Nghe tin Âu Ngọc Linh đến, Cửu Thành Ưng lại thấy gai mắt, trong lòng anh bất cứ cô gái nào cũng đáng ghét, chỉ duy nhất Lâm Tâm Hạnh mới xứng đáng với tình yêu của anh, còn những người khác chỉ là vật để anh trêu đùa.

Cho nên, khi nghe Âu Ngọc Linh, cảm giác bức bối trong anh lại đổi dậy, thân xác to lớn đứng bật dậy, Cửu Thành Ưng định cất tiếng, đuổi Âu Ngọc Linh, thì bất ngờ đột ngột dừng bước, nhớ đến Sở Giai Kỳ.

Âu Ngọc Linh rất thích anh, Sở Giai Kỳ là hôn thê của anh, cả hai trong mắt anh đều là cái gai khó nhổ, não bộ của anh bắt đầu truyền đến ý nghĩ, dùng Âu Ngọc Linh đối phó với Sở Giai Kỳ. Như vậy, Cửu Thành Ưng chỉ việc ngồi ở bên ngoài xem họ cấu xé, Âu Ngọc Linh sẽ giúp anh trả lại mối nhục, còn Sở Giai Kỳ sẽ thay anh khử Âu Ngọc Linh, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Khóe miệng của Cửu Thành Ưng bất giác cong lên hớn hở, vô cùng thích thú, anh lập tức lớn giọng đanh thép ra ngoài, truyền lệnh cho Đinh Hề Tiết.

" Cho Âu tiểu thư vào đây! "

" Vâng! "

Đinh Hề Tiết nhanh chóng xoay đi, đưa Âu Ngọc Linh vào đến phòng làm việc của Cửu Thành Ưng.

* Cạch *

Cửa vừa mở, Cửu Thành Ưng vừa xoay người, khuôn miệng mỏng còn chưa kịp há, Âu Ngọc Linh chẳng giữ chút ý tứ, nhảy bổ đến, ôm chặt vào hông anh.

" Thành Ưng...em nhớ anh chết mất!!! "

Cô mè nheo, thể hiện rõ nét tiểu thư đỏng đảnh, điệu chảy nước, xem Cửu Thành Ưng như người yêu thực thụ, tùy ý đụng chạm.

" Nói thì nói chứ đừng ôm! " Cửu Thành Ưng kinh tởm, đẩy Ngọc Linh ra.

Âu Ngọc Linh chẳng buồn nghe, khư khư hai tay dang rộng, ép sát vào Cửu Thành Ưng, khuôn miệng nhỏ kéo dài hai chữ " Thành Ưng... ". Nghe thôi cũng nhức nhối, Cửu Thành Ưng buộc làm mặt nghiêm, dùng uy lực của một Thừa tướng hâm dọa cô.

Ánh mắt đằng đằng sát khí của anh, làm Âu Ngọc Linh, một cô gái với tâm hồn mỏng manh như thủy tinh dễ vỡ, run sợ, dè chừng buông hai tay.

" Ngọc Linh! " Cửu Thành Ưng khàn giọng gọi.

Âu Ngọc Linh lập tức phải ứng " ơi " một tiếng ngọt lịm, còn cúi đầu nũng nịu, e thẹn trước con mắt của Cửu Thành Ưng.

Cử chỉ của cô, không làm Cửu Thành Ưng ưng mắt, ngược lại càng thấy buồn nôn, chê bai, nếu không phải anh muốn lợi dụng cô đối phó Sở Giai Kỳ, chắc chắn anh sẽ không đủ kiên nhẫn, trơ mắt cho Âu Ngọc Linh đứng trước mặt mình, diễn trò.

" Em đến tìm anh có việc gì không? " Thành Ưng hỏi thẳng.

" Người ta đã nói là nhớ anh mà! "

Ngọc Linh ngân dài giọng, bĩu môi giận dỗi, cứ như cô thật sự là người yêu của Cửu Thành Ưng, bao nhiêu tố chất công chúa bộc lộ sạch sẽ.

Cửu Thành Ưng gai mắt, bất mãn xoay gương mặt xám xịt của mình sang hướng khác.

" Ngọc Linh không phải anh không cho em nhớ anh, thăm anh!

Nhưng mà... " Thành Ưng hạ giọng, bắt đầu cho kế hoạch, thu hút sự chú ý của Âu Ngọc Linh.

Nghe đến đó, cô gái kia thật sự mắc câu, khẩn trương đi lên chắn trước mặt Cửu Thành Ưng, hai tay ôm trước ngực cô, đôi mắt tròn xòe, tra hỏi anh.

" Nhưng mà sao thế?

Anh bị bệnh sao? Anh không khỏe à? " cô ríu rít hỏi thăm, hai tay còn lóng ngóng muốn chạm vào người Cửu Thành Ưng kiểm tra.

Ngay lập tức, Cửu Thành Ưng phản ứng, né khỏi Âu Ngọc Linh, tỏ vẻ chán đời, ngồi bệch xuống ghế, tay còn chống lấy huyệt Thái Dương, rầu rĩ.

" Anh sắp lấy vợ rồi! Em đừng theo anh nữa! "

Anh nói thật to, còn nói chậm từng chữ, cố ý cho Âu Ngọc Linh nghe rõ, kèm theo lời nói đó là những hơi thở não nề, còn có cả từ " hời " mạnh cuối câu.

" Lấy vợ? "

Âu Ngọc Linh hét lớn, mở to cặp mắt, muốn lòi cả tròn ra ngoài, chấn động tại chỗ, còn chưa đợi Cửu Thành Ưng nói tiếp, cô hấp tấp nhảy vào chặn họng anh lại.

" Anh lấy vợ gì chứ? Lấy ai?

Sao em lại không nghe nói gì?

Cô ta là ai? "

Cô gái nhỏ, bị màn biểu diễn của Cửu Thành Ưng lừa gạt, tin răm rắp, gấp gáp tra hỏi anh như tra hỏi tội phạm. Đã thế, hành động tự tiện theo lời nói, bước đến chỗ Cửu Thành Ưng, đặt tay lên bắp tay to của anh, lây người.

" Thành Ưng, anh lấy ai? Là người nào? "

Ngọc Linh quát cái giọng xoang xoảng vào lỗ tai Thành Ưng, hai mắt đảo khắp nơi tìm kiếm bóng của tình địch. Từ cái miệng nhỏ kia, suýt chút còn phun nước bọt vào mặt Thành Ưng, tính khí nóng nảy của Âu Ngọc Linh làm tâm can anh bức bối.

" Ngọc Linh em bình tĩnh đi! " anh cố nhịn, nhẹ tay đẩy cô ra, cử chỉ ôn nhu khác hẳn với mọi khi.

Bình thường, Cửu Thành Ưng không hất tay thì cũng đẩy ngã Âu Ngọc Linh, cử chỉ dịu dàng của anh lúc này làm cái miệng chí chóe của cô ngậm lại tức thì, tay cũng dần buông thõng.

" Ngọc Linh... " Cửu Thành Ưng cố ý thở dài, chủ động cầm đôi bàn tay Ngọc Linh lên, xoa xoa âu yếm.

Âu Ngọc Linh tròn mồm, hân hoan trong lòng trước hành động đó, im thinh thích nghe Cửu Thành Ưng sắp nói.

" Thật ra anh cũng không muốn lấy cô ta...

Em biết đó...anh đâu có thân với ai ngoài em... " Cửu Thành Ưng cố tình than vãn.

Câu nói " không thân với ai ngoài em " như sét đánh ngang tai tai Âu Ngọc Linh, hai mắt tròn xòe mở to, vui càng thêm vui, cô không ngậm được sung sướng, nũng nịu ra mặt.

" Anh thân với em sao... " cô tự hỏi, cất tiếng thành câu, âm thanh còn đủ cho Cửu Thành Ưng nghe được.

Anh thêm phần được nước lấn tới, giọng ngọt như mía lùi, dụ dỗ Âu Ngọc Linh.

" Ngọc Linh, anh nói thật đấy!

Anh thật không muốn lấy cô ta...

Nhưng không có cách nào đuổi cô ta đi! "

" Đã thế, còn do chính ông nội chọn cô ta...anh không từ chối được! " Cửu Thành Ưng tắc lưỡi, còn nhấn mạnh vào câu đó, mang theo sự bất mãn.

Âu Ngọc Linh chỉ nghe nhiêu đó đã tin sái cổ, không nghĩ nhiều, sinh lòng ghen ghét với vị hôn thê kia, muốn nhúng tay vào chuyện lần này.

" Có cách nào giúp anh không? "

" Cửu Thành Ưng, hay để em tìm cách đuổi cô ta cho anh! " Âu Ngọc Linh đánh tiếng, đề nghị với Cửu Thành Ưng.

Chỉ chờ có thế, Cửu Thành Ưng được như ý nguyện, thêm dầu vào lửa, nói xấu Sở Giai Kỳ.

" Cô ta là người của ông nội, anh không thể ra tay cùng em đuổi cô ta được! "

" Anh không cần làm gì cả!

Trị phụ nữ chỉ có phụ nữ mới trị được "

Ánh mắt của Âu Ngọc Linh thêm phần kiên định chưa từng có, còn vỗ lên tay Cửu Thành Ưng, lấy lòng, cô muốn chính tay mình đá bay Sở Giai Kỳ ra khỏi cái ghế vợ tương lai của Cửu Thành Ưng, rồi đích thân cô sẽ ngồi vào đó.

Trước thái độ quyết đoán ấy, trong lòng Cửu Thành Ưng vui như hoa nở, kế hoạch của anh bắt đầu đi vào quỷ đạo, không ngần ngại đồng ý đề nghị này.