Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 17: Sở Giai Kỳ tôi đánh chết cô



" Thừa tướng mệt sao? " Giai Kỳ đạm mạc hỏi, tay không quên vuốt ve cưng nựng mấy chú chó bên cạnh.

Cửu Thành Ưng nghe cô hỏi, " ừ " một tiếng lạnh nhạt như giận dỗi Giai Kỳ, đôi mắt nhỏ của anh còn to gan liếc xéo cô ngay trước mặt Âu Ngọc Linh.

Giai Kỳ biết tỏng suy nghĩ non nớt của anh, cố tình chơi Cửu Thành Ưng một vố.

" Thừa tướng mệt mỏi như vậy...

Âu tiểu thư, làm phiền cô đưa ngài ấy về phòng nghỉ ngơi nhé!

Sẵn tiện chăm sóc ngài ấy luôn nhé! " Giai Kỳ đẩy đưa, nở nụ cười thân thiện với Âu Ngọc Linh, tạo thiện cảm với tình địch.

Câu nói cùng biểu cảm kì lạ, khiến hai con người kia chưng hửng, nhất là Cửu Thành Ưng, bị cô ngang nhiên đẩy cho Âu Ngọc Linh, khó chịu ra mặt. Ánh mắt anh bỗng chốc tối sầm, tức giận mà lớn tiếng gọi ba chữ " Sở Giai Kỳ! ". Tiếng nói mang theo nộ khí của anh, mang theo uy nghiêm của một Thừa tướng, hằn học với Giai Kỳ.

" Sở Giai Kỳ ai cho cô cái quyền quyết định đó vậy? "

" Vậy thì tôi phải làm sao? " Giai Kỳ lập tức cướp lời, đứng bật dậy, ngẩn mặt đối chất với Cửu Thành Ưng.

Sát khí của anh rất oai nghiêm, đứng trước ai cũng phải cúi người, run sợ trước anh, nhưng cái sát khí ấy mãi mãi chẳng thể so bì với Giai Kỳ, dù cô không bỏ mảnh vải che đậy đôi mắt thì hơi thở, và khí chất ngút ngàn của cô đủ đè bẹp một Thừa tướng cao ngạo như Cửu Thành Ưng.

Cái miệng rộng kia nghe tiếng Giai Kỳ thôi đã sợ, ngậm chặt lại, Giai Kỳ khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo, hẩy mặt, chất vấn lại Cửu Thành Ưng.

" Thừa tướng anh mệt thì vào trong nghỉ ngơi

Âu tiểu thư là bạn anh, nhờ cô ấy chăm sóc có gì sai?

Hay...anh muốn tôi gọi người khác? "

Giai Kỳ cãi tay đôi, không cho Cửu Thành Ưng có cơ hội phản biện, miệng anh vừa há, cô nhanh hơn một bước, tiếp tục nói.

" Thừa tướng, nếu anh không thích thì có thể quay vào một mình

Đừng có nhắm đến tôi!

Sở Giai Kỳ tôi không rảnh hầu anh! " cô huênh hoang, làm giá cho bản thân, phòng hờ Cửu Thành Ưng đang nhắm đến cô, định giở trò hành cô giống với sáng nay, bắt cô phải nấu ăn.

Những lời lẽ đanh thép của cô khiến Âu Ngọc Linh ở bên cạnh, phải tròn mồm kinh ngạc, đứng như trời trồng, coi Giai Kỳ ra oai.

Ác nữ được thế bày chiêu, nịnh bợ, rót mật vào tai Âu Ngọc Linh ngay trước mặt Cửu Thành Ưng.

" Thừa tướng ngài thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc

Âu tiểu thư xinh đẹp ngời ngợi, có lòng đến chơi

Ngài lại bỏ mặc cô ấy như vậy...

Có phải quá đáng không? "

" Giai Kỳ! Cô! "

Cửu Thành Ưng tức nghẹn, có nào ngờ Giai Kỳ cao tay, lợi dụng mối quan hệ giữa Cửu Thành Ưng và Âu Ngọc Linh, chơi anh một vố.

Âu Ngọc Linh nghe những lời ngon ngọt, cười đỏ cả mặt, ngẫm nghĩ, Giai Kỳ tuy mang danh hôn thê, lại cố tình nhường Cửu Thành Ưng cho cô. Xem ra, Giai Kỳ không muốn lấy Cửu Thành Ưng, sẵn cơ hội này cô tấn công anh, công khai.

" Thành Ưng... " Ngọc Linh ngân dài giọng, kéo tay Cửu Thành Ưng, lắc qua lắc lại, làm nũng.

" Cô ấy nói đúng đó! Anh mời em ở lại mà...

Chẳng lẽ lại bỏ mặc em! " tiếng cô mè nheo, rợn cả tóc gáy.

Cửu Thành Ưng bị chọc điên, chẳng màn đến kế hoạch, trực tiếp hất tay Âu Ngọc Linh, trước mặt cô, gắt gỏng.

" Vậy thì cô về đi! Đỡ bị tôi lạnh nhạt! "

Anh kéo ngay Sở Giai Kỳ vào trong, Âu Ngọc Linh được một phen muối mặt, ai mà ngờ Cửu Thành Ưng lại dám đối xử với cô như vậy. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, ba chân bốn cẳng chạy theo anh, còn hô to gọi ở phía sau.

" Cửu Thành Ưng, sao anh dám đối xử với em như vậy? Đứng lại đó cho em! "

" Buông ra! " Giai Kỳ dừng bước, hất tay Cửu Thành Ưng, xoay người đối mặt với Âu Ngọc Linh.

Cô tiểu thư trâm anh thế phiệt, không chịu nổi sự lạnh nhạt, khóc xướt mướt chạy đến, Giai Kỳ kéo ngay Ngọc Linh, ngã vào lòng mình, dùng ngón tay thon mềm, quẹt đi những giọt nước mắt, một cách âu yếm. Hành động của cô hệt như một quý ông lịch lãm, yêu chiều cô công chúa nhỏ.

" Cửu Thành Ưng, đường đường là Thừa tướng kiêu hãnh lại lớn tiếng làm con gái khóc sao? " Giai Kỳ quay sang mắng mỏ Cửu Thành Ưng.

Chiêu này của cô thật lợi hại, vừa đấm vừa xoa Âu Ngọc Linh, trước để Cửu Thành Ưng nặng nhẹ với Ngọc Linh, sau lại dùng hành động ngọt ngào, dụ dỗ, khiến Ngọc Linh còn tin rằng Giai Kỳ muốn giúp mình theo đuổi Cửu Thành Ưng, được nước mà khóc to hơn.

" Ngoan, Âu tiểu thư, đừng khóc!

Nước mắt của cô quý giá lắm!

Khóc như vậy nhòe hết gương mặt xinh đẹp của cô rồi! "

Giai Kỳ thỏ thẻ, dỗ ngọt Âu Ngọc Linh, dùng tay khẽ nhẹ lên đầu Ngọc Linh, như mẹ dỗ dành con. Đối với một tiểu thư đỏng đảnh, tính tình như trẻ con, gặp phải kẻ tâm cơ như Giai Kỳ, được nuông chiều liền đổ gục, vùi đầu vào trước ngực Giai Kỳ, nũng nịu.

" Chị Giai Kỳ... " Ngọc Linh thay đổi xưng hô, ôm lấy người Giai Kỳ, lườm mắt sang Cửu Thành Ưng.

" Thành Ưng, sao anh lại đối xử với em như vậy?

Chẳng phải anh nói anh chỉ thân với một mình em sao?

Không lẽ...anh lại lừa em! "

Âu Ngọc Linh suýt xoa, chút nữa làm lộ ra hết những chuyện Cửu Thành Ưng đã nói, khiến anh rơi vào thế bị động. Đã thế, anh chưa kịp lên tiếng che đậy, Giai Kỳ tiếp tục giả làm người tốt, chỉ trích Cửu Thành Ưng.

" Thừa tướng, ngài không thích con gái nhà người ta thì cũng đừng gieo hy vọng chứ!

Cớ sao ngài giữ Âu tiểu thư ở đây để rồi bắt cô ấy chịu cảnh lạnh nhạt! "

" Tôi! Cô! " Thành Ưng cứng họng.

Rõ ràng, kế hoạch của anh là để hai cô gái này xâu xé nhau, giờ lại để họ hợp tác, chống đối anh, làm anh tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng, máu điên của Cửu Thành Ưng dồn lên não, bất chấp nguy hiểm, lật bài ngửa.

" Âu Ngọc Linh, bổn Thừa tướng thích lừa cô thì sao?

Ông đây muốn hai người gây nhau đấy! Rồi sao nào?

Cô không thích thì cút về Âu gia đi! " Cửu Thành Ưng nói huỵch toẹt.

* Bốp *

Đoạn, Cửu Thành Ưng vừa dứt lời, ăn ngay một đấm vào mặt từ Sở Giai Kỳ, lực đấm của cô lúc nào cũng uy lực, khiến răng hàm của anh lung lay, chảy máu trong khoang miệng.

" Sở Giai Kỳ, cô dám đánh tôi? "

Cửu Thành Ưng nổi điên, quay sang quát tháo, anh giơ tay định đánh trả, Giai Kỳ rất nhanh nhẹn bắt lấy, đấm tiếp vào bụng anh. Cơ thể rắn chắc, chịu lực đánh kinh hoàng, làm hàng tá tế bào trong người Cửu Thành Ưng chạy loạn xạ, truyền tới cơn đau thấu xương tủy, anh ôm lấy bụng khụy gối.

" Sở Giai Kỳ cô... "

" Thừa tướng, tôi nói rồi

Anh đừng giở trò...vậy mà lại không nghe...

Cửu Thành Ưng xem ra cái đầu của anh một năm sau tôi phải cắt nó xuống rồi nhỉ? " Sở Giai Kỳ gằn giọng, đe dọa.

Đứng trước ác nữ, đầy mưu mô, Cửu Thành Ưng thu thiệt hoàn toàn, còn đâu đạo mạo của một Thừa tướng, oai phong lẫm liệt. Mạng sống của anh bỗng dưng bị cô gái đáng ghét kia nắm giữ, tức giận không thôi.

Nhưng, dù anh có nổi cơn thịnh nộ cũng không thể làm hại được Sở Giai Kỳ, đành nhậm chua chát, giảng hòa.

" Sở Giai Kỳ...tôi sai...

Chúng ta hòa nhau đi!

Sau này nước sông không phạm nước giếng nữa... "

" Được thôi! "

Giai Kỳ bỗng lật mặt, tươi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, khiến Cửu Thành Ưng chết trân tại chỗ. Cô thay đổi cảm xúc nhanh đến chóng mặt, nhanh đến mức dù Cửu Thành Ưng đã quen, vẫn chẳng tài nào theo kịp.

Trong khi đó, Âu Ngọc Linh chứng kiến còn chưa kịp tiếp thu mọi chuyện, Giai Kỳ liền kéo cô vào trong, cố tình nghiêng nửa mặt, lè lưỡi chọc gan Cửu Thành Ưng.

Lúc này, Cửu Thành Ưng mới biết mình bị Giai Kỳ dắt mũi, từ đầu cô biết anh dựng bẫy, tuy cô không nhảy vào cái bẫy đó, nhưng lại lập một cái bẫy khác, trả lại cho anh. Bằng cách, làm bạn với kẻ địch của kẻ địch, anh không ưa Âu Ngọc Linh, cũng không ưa Giai Kỳ, Ngọc Linh là tình địch của cô, còn anh là kẻ cô luôn phòng hờ, cô lựa chọn bắt tay với Âu Ngọc Linh chống đối lại anh, một kế hoạch quá tuyệt hảo.

" Haha Sở Giai Kỳ cô được lắm! " Cửu Thành Ưng cười mỉa mai, bị cô chơi một vố này, anh càng thêm cay cú.

Anh lồm cồm đứng dậy, một mình về phòng, khi đi ngang chỗ Âu Ngọc Linh, anh còn thấy Sở Giai Kỳ cố tình cho anh xem cảnh cô và Âu Ngọc Linh thân nhau, chọc cho anh tức muốn lộn phổi. Chẳng thể nhìn nổi, Cửu Thành Ưng quay trở về phòng, đóng cửa phát tiết lên đồ đạc.

" Sở Giai Kỳ tôi đánh chết cô! " anh thầm mắng.