Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 19: Tôi không bao giờ phải sống nhờ vào Cửu gia của anh



* Rắc *

" Á! Đau! " tiếng Cửu Thành Ưng kêu thét.

Giai Kỳ bẻ ngược tay anh, còn bẻ một ngón giữa trật ra khỏi khớp xương, ngón tay dựng đứng, Cửu Thành Ưng ôm lấy tay mình ngồi bệch xuống đất, cắn răng chịu đau.

" Thừa tướng... " Giai Kỳ ngồi dậy, mặc chiếc chăn trên thân trượt xuống, để lộ phần ngực bốc lửa không mặc áo lót trước con mắt đang nhăn nhó kia.

" Chẳng phải đã nói chúng ta nước sông không phạm nước giếng sao? " Giai Kỳ gằn giọng, đôi mắt hổ phách toát ra vẻ giận dữ của cô.

Cửu Thành Ưng được cơn đau vực dậy đầu óc, tỉnh táo hơn, xoay mặt đi nơi khác, vội vàng giải thích với Giai Kỳ.

" Tôi...tôi không có ý gì cả...

Sở Giai Kỳ chẳng phải tôi đã nhắc cô đừng tự tiện sao? " anh nhăn mặt, chịu cơn đau điếng, dùng hết sức lực, bẻ ngón tay về lại vị trí cũ.

" Áaaaaa "

Cửu Thành Ưng ngửa cổ, kêu thét lên một tiếng, bàn tay anh run rẩy, một lúc không thể cử động lại ngay. Anh còn chưa kịp định thần, bất thình lình Giai Kỳ vồ tới, bóp cổ anh, đập đầu anh xuống nền, làm anh chao đảo.

" Khục khục "

Anh ho lên từng tiếng nặng nề, đôi bàn tay nhỏ bé kia chỉ chạm mà không bóp, gương mặt của ác nữ đập vào trong con ngươi của Cửu Thành Ưng, ghi nhớ rõ sắc mặt đáng sợ của cô bây giờ.

" Cửu Thành Ưng...anh nói tôi không tự tiện

Khi nãy tôi cởi đồ anh đâu có mặt ở đây!

Vã lại anh đi lâu như vậy ai biết anh sẽ trở vào? " Giai Kỳ nói lí, bàn tay bóp nhẹ lên cổ Cửu Thành Ưng theo lời nói, thân cô trơ trụi trực tiếp đè lên hông anh.

Trong tư thế này, và cả hoàn cảnh này, Giai Kỳ như đang công khai quyến rũ Cửu Thành Ưng, làm mắt anh chẳng thể tập trung vào một chỗ. Hết lướt xuống bộ ngực cô lại trở lên đôi môi mọng, ngó ngang sang hai vai mịn màng, đến cả chỗ đó Cửu Thành Ưng cũng nhìn, chỗ nào của Giai Kỳ anh cũng thấy rõ mồn một.

* Rầm *

" Ưm! " tiếng Giai Kỳ âm nhẹ.

Đoạn, Giai Kỳ còn đang giữ tư thế thượng phong này, Cửu Thành Ưng sắp mất khống chế, dùng sức nam nhi bật ngược lại, đè cô xuống, hai tay anh giữ chặt vai cô.

" Sở Giai Kỳ cô không biết nói lí lẽ à! " Cửu Thành Ưng quát tháo, nhắm nghiền hai mắt, kéo ngay chiếc chăn trên giường che cơ thể hấp dẫn kia.

Đầu óc anh sắp bị dục vọng thao túng, chỗ đó bao lâu ngủ yên đang ngẩn cao đầu, anh buộc phải chống lại Giai Kỳ, dập tắt đi ý nghĩ đó, nếu không sẽ dẫn đến nhiều rắc rối.

Giai Kỳ ở bên dưới, chứng kiến hành động dằn xé của Cửu Thành Ưng, nhận thức chuyện khi nãy không phải do anh cố ý, ánh mắt hung tàn cho anh cô thu lại, giữ chắc chiếc chăn trên người.

" Anh cút ra khỏi người tôi ngay! " cô cao giọng nhắc nhở, gương mặt nghiêng đi nơi khác.

Nghe tiếng cô, Cửu Thành Ưng cố gắng bình tâm, đứng dậy, đích thân anh dọn dẹp đống đổ nát kia để xao lãng tâm trí. Giai Kỳ hướng mắt theo dõi, cảm nhận anh không ác ý, cô nhanh chóng mặc đồ lại, đến gần anh.

" Để tôi tự làm! Anh đi băng tay lại đi! " Giai Kỳ giựt lấy cây chổi trong tay anh.

Bàn tay đang run kia không thể giả vờ ổn, Cửu Thành Ưng không tranh, cũng chẳng đáp lời Giai Kỳ, lạnh lùng để cô ở đó, mình anh ngồi trên ghế gỗ dùng thuốc xoa bóp vết thương. Những tiếng suýt xoa âm trong phòng tĩnh mịch, xem ra Giai Kỳ ra tay rất nặng, có lẽ trong một thời gian ngắn ngón tay của Cửu Thành Ưng không thể di chuyển linh hoạt.

Giai Kỳ dọn dẹp xong, liền rời khỏi phòng ngay, để lại sau lưng ánh mắt khó chịu của Cửu Thành Ưng dõi theo.

" Đồ ác nữ! Làm người khác bị thương cũng không xin lỗi! " anh lén mắng cô, vừa dứt tiếng lại kêu rên đau đớn, nhăn mặt nhăn mày khổ sở.

Cửu Thành Ưng băng bó xong định sang sofa nghỉ ngơi, cánh cửa kia đột ngột mở, anh trong tư thế nhướng người, đứng hình mất mấy giây.

Giai Kỳ chủ động mang thức ăn đến, đứng ngay trước mặt Cửu Thành Ưng, đưa mâm thức ăn ra.

" Ăn chút gì đi! Cũng trưa rồi! " cô có lòng lo cho cái bao tử của Cửu Thành Ưng.

Con người cao ngạo kia, thấy hành động bất ngờ, trong lòng liền hân hoan như hoa nở, vừa nãy còn chửi Giai Kỳ, giờ lại thay đổi trạng thái, ngoài mặt lạnh lùng, bên trong nhảy cẫng cả lên, xem ra Giai Kỳ cũng biết dùng hành động xin lỗi.

" Cô để lên bàn giúp tôi đi! "

" Ừ " Giai Kỳ làm theo, đặt nó lên, chẳng đợi Cửu Thành Ưng kịp mở miệng, cô quay lưng đi ngay, tay vừa chạm vào nắm cửa, tiếng Cửu Thành Ưng vang lên chặn lại bước chân cô.

" Sở Giai Kỳ! "

" Tay tôi bị cô bẻ rồi...cầm muỗng không nổi...

Cô qua đây đút cho tôi đi! " anh cao giọng, làm giá, tỏ ra người bị hại, muốn hành Giai Kỳ.

" Anh còn tay kia mà? " Giai Kỳ bắt bẻ.

Khóe miệng của Cửu Thành Ưng giựt giựt, mặt nặng mày nhẹ, biện hộ.

" Tay trái tôi không thuận! "

Tất nhiên, với một cô gái thông minh như Giai Kỳ sẽ biết rõ anh lại giở trò, nói mấy lời vô lí đó ai mà tin được, nhưng vì thấy tội nghiệp cho Cửu Thành Ưng, nên cô chẳng để tâm, bước đến ngồi cạnh anh, giúp anh ăn cơm.

Cô lấy món nào, Cửu Thành Ưng cố tình chê bai đòi cô lấy món khác, nhìn vào mâm cơm bé xíu chỉ có đôi ba món, Cửu Thành Ưng còn kén canh chọn cá. Giai Kỳ nóng tính, úp hết thức ăn và cơm vào một bát lớn, trộn lên, múc một muỗng thật đầy, đẩy tới môi anh.

" Ăn! " cô quát anh, như mẹ quát con.

Cửu Thành Ưng bị tiếng cô dọa sợ, há miệng ngay lập tức, ăn cơm trong sự sợ hãi, hai mắt nhìn Giai Kỳ như đứa trẻ mếu máo.

" Lớn già cái đầu còn kén canh chọn cá à!

Anh mà không ăn hết tôi bẻ luôn 9 ngón còn lại! " Giai Kỳ dằn bát cơm, lườm nguýt.

Đâu phải cái danh ác nữ của cô lại tự nhiên mà có, cô hung dữ như vậy, dù có 10 Cửu Thành Ưng ngông cuồng, hống hách gặp cô cũng phải cụp đuôi cúi lùi.

Song, dù cô hung dữ, tàn bạo, nhưng Cửu Thành Ưng lúc này lại thấy cô không giống với Giai Kỳ mà lúc đầu anh gặp gỡ. Cô gái đa nhân cách, bắt đầu thu hút sự chú ý của Cửu Thành Ưng, cái nhìn của anh cũng thay đổi dần.

Giai Kỳ bắt anh ăn hết một mâm cơm, không bỏ sót bất kỳ thứ gì, đến khi bát đĩa sạch bong, cô mới cười thỏa mãn.

Rồi, chẳng màn tới Cửu Thành Ưng cô lại quay sang chiếc vali nhỏ của mình, lấy ra rất nhiều thứ, đi vào trong phòng tắm một lúc lâu mới trở ra.

Cửu Thành Ưng lập tức rúng động, trước mặt anh là một Sở Giai Kỳ khác, cô mặc quân phục, nhưng là váy, phối cùng boot cổ cao, đầu đội mũ nghiêng, tóc búi gọn, trong cô như lính nữ, rất uy nghiêm, lịch lãm.

" Giai Kỳ! Cô... " anh mấp máy, muốn hỏi lại chẳng nói nên câu trọn vẹn.

" Anh ở nhà nghỉ đi!

Tôi phải đi làm nhiệm vụ tiếp! " Giai Kỳ đạm mạc đáp, phủi tay lên bộ quân phục xanh đen.

Nhiệm vụ của cô lần này là hộ tống một quan chức cấp cao, nên mới có tác phong ăn mặc như thế này.

Cửu Thành Ưng không bao giờ xen vào việc riêng của cô, nhưng lúc này anh lại phải lên tiếng ngăn cản.

" Giai Kỳ vết thương của cô chưa lành đấy! "

Anh nhớ lại những vết thương mới hôm qua bị bắn, sáng nay vẫn còn rỉ máu, cô lại trông trạng thái mệt mỏi, làm tiếp nhiệm vụ trong tình trạng đó, khác nào cô tự tìm đường chết.

Giai Kỳ tự lập đã quen, với lời khuyên chân thành kia, cô vốn chẳng bận tâm, đáp lại Cửu Thành Ưng một cách thờ ờ.

" Nó sắp lành rồi! Anh yên tâm đi! "

Cô cất gọn đồ vào vali, như cũ, lại huýt sáo gọi con chim đại bàn, truyền tin cho nó, rồi bắt đầu nhảy lên thành ban công.

Tức thì, tay cô bị níu lại, Cửu Thành Ưng mất một chân vậy mà lại di chuyển nhanh đến mức làm cô kinh ngạc.

" Giai Kỳ! Đừng đi! " anh lên tiếng, cản bước cô, trong vô thức lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô không nỡ buông.

" Thừa tướng...

Tôi không đi thì đâu tiền đâu mà tiêu? " Giai Kỳ nhếch môi, giật phăng bàn tay Cửu Thành Ưng ra, tròn mắt chất vấn anh.

" Tôi nuôi cô được!

Cửu gia không thiếu tiền để nuôi cô! " Cửu Thành Ưng cất lời, bản thân anh không hiểu vì lí do gì lại nói ra được những câu nói ấy.

Không những khiến anh bất ngờ, mà còn khiến cả Giai Kỳ nghe cũng kinh ngạc không kém, Cửu Thành Ưng mọi khi rất ghét cô nay lại đột ngột lo cho cô, còn có nhã ý nuôi cô.

Thế nhưng, dù anh có tốt đến đâu cô vẫn không bao giờ cần, thẳng từ chối.

" Cảm ơn! Tôi không bao giờ phải sống nhờ vào Cửu gia của anh! "

Dứt câu, cô chẳng đợi Cửu Thành Ưng nói tiếp, nhảy đi biến mất tăm trong những ngọn cây cao vút. Bàn tay của Cửu Thành Ưng vẫn còn giữ nguyên tư thế níu kéo, cứ như anh thật lòng không muốn Giai Kỳ đi.

" Giai Kỳ... "