Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 22: Dù anh có là tổng thống cũng không cản được tôi



" Về thôi! Muộn rồi " Giai Kỳ dửng dưng, trước biểu cảm khó chịu của Cửu Thành Ưng, cô đưa tay tự mình bòng anh lên.

Cửu Thành Ưng phản ứng kịch liệt, đẩy Giai Kỳ, cái miệng mỏng của anh muốn cất lời, nhưng mấp máy mãi không thành câu. Anh muốn giải bày với Giai Kỳ chuyện đính hôn, muốn cô hiểu tầm quan trọng.

Nhưng, nhìn cô gái ấy, một cổ máy chẳng có cảm xúc, tùy ý để người sắp đặt vận mệnh, dù Cửu Thành Ưng có dùng 10000 lí do, tuyệt nhiên cô cũng sẽ không nghe theo. Anh bất lực, ngồi bứt rứt trên tảng đá, những con sói đứng trước hành động vô lễ của anh với chủ nhân chúng, bắt đầu nhe nanh muốn tấn công.

" Im nào! "

Giai Kỳ gằn giọng với chúng, dùng ánh nhìn chết chóc đe dọa, những con sói dưới trướng cô dè chừng, thu lại bộ dạng hung tợn. Cô khó chịu trước Cửu Thành Ưng, thấy anh phiền phức, bá đạo, bóp lấy cằm của anh, nhìn thẳng vào ánh mắt đượm buồn kia mà nhắc nhở.

" Cửu Thành Ưng, chúng ta chỉ ở bên nhau một năm

Sau một năm đó mạnh ai nấy đi! Đừng suy nghĩ phức tạp vấn đề! "

Ác nữ chỉ ra hy vọng cho Cửu Thành Ưng, giữa họ làm theo hợp đồng, một năm cả hai không tiến triển sẽ được tự do. Cô nghĩ rất đơn giản, không đặt nặng bất cứ vấn đề gì, thế nhưng đối với Cửu Thành Ưng dù biết sau một năm anh có thể tự do, nhưng lương tâm không cho phép anh cất bước. Anh nặng lòng với tình yêu dành cho Lâm Tâm Hạnh, yêu nhiều đến mức không cho bất cứ cô gái nào bước vào trái tim anh, càng không cho phép bản thân làm tổn hại đến Sở Giai Kỳ.

" Đi thôi, anh còn lằng nhằng ở đây thì tự đi bộ về luôn đấy! " Giai Kỳ hối thúc, mất kiên nhẫn với Cửu Thành Ưng.

Trời đã rất khuya, trên đồi lại hoang vắng, không thể ở lại quá lâu, dù không sợ trộm cướp, thú hoang thì cũng sợ gió độc làm hại thân thể, Giai Kỳ vì nghĩ cho sức khỏe của Cửu Thành Ưng, mặc kệ anh nghĩ nhiều, trực tiếp đánh ngất anh, vác anh quay trở về.

Đến tận chiều tối, Cửu Thành Ưng bị Giai Kỳ ra tay khá nặng, ngất đến khi ấy mới tỉnh dậy, anh lồm cồm ngồi lên, sờ vào gáy cổ mình, cảm giác ê ẩm, nhức nhối chưa tan hết, nhìn mình trở về nhà, tâm trạng của anh từ hôm qua đến giờ vẫn không khá hơn.

" Tỉnh rồi à? " Giai Kỳ đứng ở ban công, đang vuốt ve con chim của cô, thấy Cửu Thành Ưng đã tỉnh có nhã ý hỏi han anh.

" Sở Giai Kỳ sao cô lần nào ra tay cũng ác quá vậy? " Cửu Thành Ưng xoa gáy cổ, cằn nhằn với Giai Kỳ, cảm giác nhức nhối càng lúc càng nặng hơn, cứ như bị Giai Kỳ đánh gãy xương, càng xoa càng thấy đau.

" Là do anh làm mất thời gian của tôi mà! "

Giai Kỳ bắt bẻ, đổ lỗi trắng trợn cho anh, thả ngay con chim trong tay bay đi. Khi cô xoay người, tiếng kêu hét bên dưới làm chân cô dừng lại, cùng với đó là biểu cảm chưa hết cau có của Cửu Thành Ưng.

" Cửu Thành Ưng!!! "

Tiếng của Âu Ngọc Linh la lối, ở cách xa ngoài cổng lớn, cô tiểu thư dùng hết hơi sức kêu to, chống đối với lính gác ở ngoài đó.

" Lại đến, sao cô ta lì thế không biết? "

Cửu Thành Ưng mắng mỏ, đùng đùng đứng dậy, anh còn chưa kịp bước liền thấy Giai Kỳ ở ban công, đột ngột nhảy từ trên lầu xuống dưới.

" Sở Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng gọi lớn, không làm chủ được hành động, đưa tay với tới, bước đi loạng choạng ra ban công.

Chỉ mới một chút thôi, Giai Kỳ như tia chớp, đứng ngay cổng lớn, di chuyển nhanh gấp 100 lần thời gian của một người đi bộ mất 10 phút ra đến, Cửu Thành Ưng hấp tấp theo chân cô đi xuống.

Khi anh đến nơi, liền thở lên từng hơi hổn hển, còn chống gối vì mệt, hai cô gái trước mặt anh đang trò chuyện rất hòa nhã, khiến anh phải tròn mồm kinh ngạc.

" Thừa tướng, anh lết ra đến rồi à? " Giai Kỳ móc mỉa, nhìn anh bằng phân nửa ánh mắt đang bị vải che.

Vừa nãy khi nói chuyện với Âu Ngọc Linh, nghe được cô phàn nàn về Cửu Thành Ưng, chính anh cấm cô đến đây, còn cấm Âu Ngọc Linh gặp Giai Kỳ, vô tình làm Giai Kỳ khó chịu.

" Âu Ngọc Linh sao cô đến đây hoài vậy?

Tôi đã nói không thích cô rồi mà! "

Cửu Thành Ưng bỏ qua biểu cảm của Giai Kỳ, trực tiếp gắt gỏng với Âu Ngọc Linh. Trong mắt của anh, cực kì căm ghét Âu Ngọc Linh, ghét nhất thể loại mít ướt cứ mãi đeo bám một người hoàn mỹ như anh, không những không làm anh tăng thiện cảm, càng nhìn càng khó ưa.

Đã thế, còn thấy Âu Ngọc Linh đột ngột thay đổi biểu hiện, làm thân với Giai Kỳ, anh vì nghĩ Ngọc Linh định giở trò, hãm hại Giai Kỳ vô tri, giành giật anh, nên chẳng ngần ngại tiến lên, lôi kéo đuổi Âu Ngọc Linh.

" Cút, cút về Âu gia của cô đi!

Cửu Thành Ưng này sẽ không bao giờ để mắt đến cô đâu! " anh dùng lời nói khó nghe nhất nói ra, mặc Âu Ngọc Linh giãy nảy.

" Cửu Thành Ưng, buông em ra! Buông em ra! "

* Bộp *

Cánh tay đang lôi kéo của Cửu Thành Ưng bị Giai Kỳ giữ lại, thẳng tay quất xuống một cú đánh nhẹ vào khuỷu tay của anh, tách anh ra khỏi Âu Ngọc Linh, thuận thế kéo cô ra sau lưng, che chắn.

" Thừa tướng, với con gái anh nên dùng lời nói thay vì hành động đi!

Có gì thì từ từ nói, Âu tiểu thư có lòng theo đuổi anh, ai lại cấm cản người khác không được thích mình cơ chứ? " Giai Kỳ lên tiếng phân bua, bên vực cho Âu Ngọc Linh.

Với sự che chở của Giai Kỳ, Âu Ngọc Linh nương theo, tỏ vẻ sợ sệt, núp kĩ sau lưng cô, còn lén đưa mắt quan sát Cửu Thành Ưng.

" Thành Ưng...em...không có theo đuổi anh nữa... " Ngọc Linh mấp máy, giọng nói rụt rè nghe tiếng có tiếng không.

" Không theo đuổi nữa! "

Cửu Thành Ưng chấn động với câu nói, tự vỗ vào tai mình bộp bộp mấy cái, còn tưởng mình nghe nhầm, nhướng người tới gần Âu Ngọc Linh, hỏi lại.

" Thật? "

Âu Ngọc Linh giữ nguyên thái độ, gật đầu lia lịa, còn bám chắt vào tay Giai Kỳ, the thé.

" Em không muốn theo đuổi một người xấu xa như anh!

Cửu Thành Ưng! Em đến đây là muốn làm bạn với chị Giai Kỳ! "

" Em tìm chị Giai Kỳ, không phải tìm anh!

Em muốn làm bạn với chị Giai Kỳ! " Ngọc Linh giải bày, lấy hết can đảm đứng ra trước, đối mặt với Cửu Thành Ưng.

Lời cô nói, không bằng không chứng, thay đổi đột ngột như vậy, Cửu Thành Ưng không thể không hoài nghi, Ngọc Linh đeo bám anh nhiều năm, bị từ chối vô vàn lần, sao lại vì chuyện hôm trước mà từ bỏ?

Cửu Thành Ưng ngờ vực không thôi, nhưng Giai Kỳ ngây thơ kia thì khác, cả ba đều không còn xích mích, giải quyết được mâu thuẫn, cô chẳng có lí do gì từ chối làm bạn với Âu Ngọc Linh.

" Nếu Âu tiểu thư có lòng với Sở Giai Kỳ như thế...vậy tôi không ngại làm bạn với tiểu thư đâu! " Giai Kỳ kéo lấy tay Âu Ngọc Linh, đặt nụ hôn kiểu hoàng gia lên đó, lần nữa khiến Âu Ngọc Linh ngượng đỏ mặt.

" Chị Giai Kỳ... " Ngọc Linh ngân giọng.

Cửu Thành Ưng bị hai cô gái coi như bù nhìn, đứng tồng ngồng, nói không được, hành động không xong.

Âu Ngọc Linh có được thiện cảm của Giai Kỳ, không ngại tấn công.

" Chị Giai Kỳ hôm nay có rảnh không?

Chúng ta ra ngoài đi chơi được không? " Ngọc Linh bẽn lẽn, ngỏ ý mời gọi.

Tất nhiên, với Giai Kỳ, một người tôn trọng phụ nữ như cô, không ngại gật đầu, chấp nhận lời đề nghị.

" Không được! "

Cửu Thành Ưng bất thình lình hắng giọng, cắt ngang không gian riêng của cả hai, ánh mắt anh sắc lẹm, còn rực lửa như ác quỷ Tula. Lần đầu, anh kéo Giai Kỳ về phía mình, luồng tay qua hông cô, như đánh dấu chủ quyền.

" Giai Kỳ là người của Cưu gia, phải được tôi cho phép, không phải muốn đi đâu là đi! "

Anh gắt gỏng, hành động bóp lấy eo Giai Kỳ theo lời nói, sắc mặt anh xám xịt, vứt ánh nhìn chết chóc qua Âu Ngọc Linh.

Giai Kỳ nhún vai, gạt thẳng tay Cửu Thành Ưng ra, tuy nhiên lần này anh giữ rất chắc, không cho cô kéo, Giai Kỳ đành mạnh tay, muốn bẻ gãy ngón tay của anh để cảnh cáo. Ai dè, Cửu Thành Ưng biết nguy hiểm cố tình đan ngón tay anh với ngón tay của cô, để cô không bẻ được.

" Cửu Thành Ưng, anh đang làm cái trò gì vậy? " Giai Kỳ dằn co, ngẩn mặt tức giận, muốn gỡ mảnh vải bịt mắt, lườm với Cửu Thành Ưng, tay kia của cô cũng bị anh giở trò, đan vào luôn, khóe miệng anh khẽ nhếch, được thế đàn áp Giai Kỳ.

" Cô là hôn thê của tôi đi đâu phải có sự cho phép của tôi! " anh ngạo nghễ ra lệnh.

Vẫn tưởng, anh đã khắc chế được Giai Kỳ, nào ngờ chọc cô điên lên, rút hai tay ra nhanh chóng, khiến anh không kịp giữ, còn chưa kịp phản ứng, Giai Kỳ lên gối vào bụng anh, chưa cảm nhận hết cơn đau, cô lại đấm thật mạnh tiếp vào bụng anh, thuận thế anh đang sắp ngã gục, đánh vào gáy cổ làm anh ngất, nhẹ nhàng vác anh trên vai.

" Tôi đi đâu là quyền của tôi! Dù anh có là tổng thống cũng không cản được tôi! " cô lầm bầm.

" Âu tiểu thư đi thôi! " Giai Kỳ sải bước, mang theo cả Cửu Thành Ưng đi cùng.