Thừa Tướng: Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm

Chương 37: Vậy thì em cũng phải cho tôi trái tim của em



Sải tay rộng chờ đợi sự hồi đáp, Giai Kỳ thích câu nói ngọt lịm ấy của Cửu Thành Ưng, vứt ngay khăn bông lao đến, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.

Cửu Thành Ưng ôm chặt lấy người cô, mật ngọt trong khoang miệng cả hai trao đổi nhau liên tục, vài giây Giai Kỳ rời môi nhìn anh ngọt ngào, như cô đang cảm nhận được thứ cảm xúc mãnh liệt lạ lùng vừa nảy sinh.

" Giai Kỳ! " Cửu Thành Ưng gọi nhỏ, thu nhỏ vòng tay, lại hôn, còn hôn thật mạnh.

Giai Kỳ cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn đáp trả, ôm lấy cổ Cửu Thành Ưng, người cô bị anh nhấc bỗng, trong tư thế chân không chạm đất, vẫn hôn nhau nhiệt tình.

Cơ thể đong đưa trong không khí, Cửu Thành Ưng bước chân nặng nề, đưa Giai Kỳ sang bên chiếc giường, anh đặt cô xuống đó, môi hoàn toàn rời nhau. Đôi mắt hổ phách kia sáng như vì sao, như cô đang bị sự công kích Cửu Thành Ưng khóa thân, đờ người để anh càn rỡ.

Môi mỏng chu du xuống cổ nhỏ, Thành Ưng nâng mặt Giai Kỳ lên, làm một dấu bầm, đánh dấu chủ quyền lên người Giai Kỳ, từ từ trượt môi xuống xương quai xanh, bàn tay to không làm chủ được, mò mẫm từ bụng nhỏ sau lớp áo mỏng.

Bên trong Giai Kỳ không mặc đồ lót, dễ dàng kích thích Cửu Thành Ưng lên đến đỉnh điểm, anh ngừng tay ở bụng cô, thở hơi thở gấp gáp ngay trước mặt cô.

" Giai Kỳ! Tình yêu của em nằm ở đâu vậy? " Cửu Thành Ưng thủ thỉ hỏi, chu môi chiếm lĩnh cổ nhỏ và tai Giai Kỳ.

Rất rõ ràng, anh biết Giai Kỳ chưa yêu anh, cô vẫn còn là một trang giấy trắng, hiển nhiên sẽ đắp lại câu hỏi đó của anh một cách đơn giản.

" Ở tim phải không? " Giai Kỳ ngửa cổ, the thé giọng trong cuốn họng.

Cửu Thành Ưng mỉm cười gian manh, hôn một cái, thỏ thẻ vài từ " đúng rồi! ", tiếp tục hôn tiếp cho đến khi nói trọn vẹn thành câu.

" Tình yêu trong tim em, trong trí não em, toàn bộ cơ thể của em! "

" Giai Kỳ, tôi yêu em! Tất cả những gì của tôi điều là của em " anh rót mật vào tai.

Gương mặt Giai Kỳ đờ đẫn, suy tư bị Cửu Thành Ưng xoay qua, anh lại hôn môi cô cuồng nhiệt, khiến đôi môi mọng sơ xác vì anh.

" Giai Kỳ, em có muốn yêu tôi không? " anh dụ hoặc, bàn tay ở yên vị trên bụng cô.

Đầu óc Giai Kỳ trống rỗng, hai mắt dần mờ, vô thức thốt nên từ " Có " nho nhỏ đủ để Cửu Thành Ưng nghe.

" Tôi muốn yêu! Muốn được hạnh phúc! Muốn lấy lại kí ức! " tiếng cô thì thầm, từng câu từng chữ chậm rãi, như đang cầu cứu với Cửu Thành Ưng.

Nghe đến đó, Cửu Thành Ưng mỉm cười ưng bụng, đưa môi lên tai cô, cắn nhẹ lên đó, Giai Kỳ phản ứng nhẹ, nheo mắt, co giật, Thành Ưng chạm vào vai mịn, từ từ di chuyển bàn tay đang ở bụng Giai Kỳ lên cao.

" Vậy...tôi sẽ dạy em yêu! Sẽ giúp em tìm lại kí ức! "

Bàn tay càn rỡ chạm vào vành ngực, mềm mại, đàn hồi, ngón tay của anh đưa lên bóp chọn bầu ngực nảy lửa của Giai Kỳ.

" Tuyệt thật! " Thành Ưng khen thầm trong tâm.

Bầu ngực kia khá to, tay anh bóp không hết, mềm mại như bông, làm dục vọng anh bỗng tăng vọt, tiếng anh thở ngân dài, biểu hiện cho sự rạo rực trong anh.

Chỗ đó, đang ngủ yên bắt đầu ngẩn cao đầu, trướng lên sau lớp quần tây đen, cọ ngay vào đùi Giai Kỳ.

" Ưm... " tiếng kêu rưng rức của cô phát ra, theo sau là hành động chụp tay Cửu Thành Ưng lại.

Nụ hoa hồng hào bị Cửu Thành Ưng công kích đến se cứng, nhức nhối khó chịu, Giai Kỳ không thích ứng được với cảm giác này, cường thế kéo tay Cửu Thành Ưng ra khỏi áo.

" Cửu Thành Ưng... "

" Ơi... " anh ngân dài từ, đôi mắt long lanh, chống đối lại Giai Kỳ, kéo hai tay cô giữ lại, tiếp tục mò vào bầu ngực của cô, xoa bóp, kích thích hoocmon của cả hai.

Giai Kỳ xoay mặt lãnh đạm, vùng thoát khỏi tay anh, lần nữa cản tay anh lại, dùng ánh mắt sát khí nhìn trực diện, làm Cửu Thành Ưng đang lên cao trào bỗng tụt xuống.

Cô kéo đầu Thành Ưng, cho tai của anh kề vào môi cô, thì thào.

" Anh đang muốn giao phối sao? "

" Giao phối! " Cửu Thành Ưng rút tay mình về ngay.

Phản ứng của anh rất rõ, đột ngột ngồi thẳng người, dục vọng đang lên trôi biến mất tăng. Giai Kỳ dùng lời thô thiển khiến anh bất mãn, đầu óc cô vẫn còn hệ tư tưởng của chó sói quá nhiều, trong thời gian ngắn ngủi không thể làm cô hiểu được cảm giác yêu ngay.

" Giai Kỳ, sao em lại gọi chuyện tôi muốn làm là giao phối chứ? "

" Vậy thì phải gọi nó là gì? " Giai Kỳ ngồi dậy, hướng mắt ngây thơ sang anh.

Đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, Cửu Thành Ưng dịu dàng xoa đầu cô, sau đó khoanh tay trước ngực, rất nghiêm túc, giải thích cho cô như một thành giáo giảng bài sinh học.

Cô gái trước mặt anh nghe xong vẫn bày ra bộ mặt ngu ngơ, khó hiểu, Cửu Thành Ưng không vội, từ từ sẽ chỉ dẫn tận tình cho cô.

" Được rồi! Em đi thay đồ đi, chúng ta cùng dùng bữa sáng! " giọng anh ngọt như đường mật.

Giai Kỳ sinh ngoan ngoãn, nghe theo anh, rất ung dung tự tại, hành động như bình thường không có gì ngượng ngùng sau khi hôn nhau triền miên.

* Cạch *

Cô trở ra sau vài phút tắm rửa, mặc trên mình bộ đồ thun đơn giản, Cửu Thành Ưng lướt sơ bộ cặp mắt, có chút không ưng. Từ trong tủ quần áo, anh lấy ra một chiếc váy màu xanh biển cả, là do chính anh mua lúc cô còn nằm viện, chờ cô khỏe để tặng.

Đã đến lúc, thứ trân quý này nên vào tay người chủ mới.

" Giai Kỳ, thay nó đi! " Cửu Thành Ưng khàn giọng.

" Thay nó? " Giai Kỳ hướng mắt xuống chiếc váy, màu xanh có phần thơ mộng, không hợp khí chất của cô, định không đồng ý.

Mắt Cửu Thành Ưng liên tục chớp, ra hiệu cho cô, như một sự kì vọng, Giai Kỳ phá lệ, cầm lấy chiếc váy ấy vào trong thay.

Ít phút sau, Giai Kỳ trở ra lần nữa, bây giờ cô khác hoàn toàn, như một cô công chúa, chiếc váy trễ vai tôn lên xương quai xanh tuyệt mĩ của cô, phần chân váy bồng bềnh tô điểm cho chiếc eo thon, lớp màu xanh óng ánh bắt mắt. Trên người Giai Kỳ như khoác cả một vùng biển lớn, xinh xắn, trong trẻo vô cùng.

Cửu Thành Ưng ngây người trước vẻ ngọt ngào ấy vài giây, rồi chủ động đến gần, nhìn kĩ hơn, anh kéo Giai Kỳ ngồi xuống, tự mình búi tóc cho cô.

Bình thường Giai Kỳ không trang điểm, nay đột ngột được Cửu Thành Ưng chính tay tân trang, cô khá bất ngờ với cảnh trước mặt. Cửu Thành Ưng rất thuần thục những chuyện của con gái, âu cũng vì trước đó người anh yêu là một cô tiểu thư thích được nuông chiều. Cho nên, bây giờ anh muốn nuông chiều Giai Kỳ bằng những kinh nghiệm, muốn cô cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc.

Xong việc, Giai Kỳ nhìn mình trong gương, chẳng còn nhận ra cô gái lạnh lùng ngày nào, bây giờ Giai Kỳ kia là một cô tiểu thư mang đậm nét thơ ngay.

Cửu Thành Ưng nhìn thành quả, mỉm cười ưng bụng, anh đột ngột khụy gối trước mặt Giai Kỳ, nhìn cô công chúa nhỏ, tự mình đưa tay ra trước mặt, yêu cầu.

" Giai Kỳ, hãy đưa bàn tay của em lên! "

Giai Kỳ có chút không hiểu ý, đưa bàn tay đeo nhẫn đính hôn ra trước, hệt với Cửu Thành Ưng, bàn tay của anh, đan vào những ngón tay của cô, nhẹ nhàng, âu yếm, nắm rất chặt.

Anh chậm rãi đứng lên, Giai Kỳ cũng nương theo hành động ấy, anh giữ chặt tay cô, lần đầu nắm tay cùng nhau bước ra ngoài.

Chiếc váy có phần bồng bềnh khó di chuyển, bước chân của Giai Kỳ chậm hơn rất nhiều, đã thế còn mang giày cao gót, thêm phần khó khắn. Cửu Thành Ưng tinh tế, thu hẹp sải chân, sánh bước ngang cùng Giai Kỳ.

Từng cử chỉ hành động của anh, Giai Kỳ nhìn rất rõ, cách anh yêu thương cô, khác hẳn so với những gì cô tưởng tượng, một Thừa tướng mạnh mẽ sẽ có cách yêu mạnh bạo. Cửu Thành Ưng trái ngược coi cô như một công chúa nhỏ, thay vì như trước đây xem cô là một sát thủ đáng sợ.

" Giai Kỳ, sau này đừng buông tay tôi ra nhé! " Cửu Thành Ưng nghiêng mặt, khuôn miệng tươi cười đầy kỳ vọng.

Có lẽ vì chút cảm xúc dâng trào, Giai Kỳ bây giờ thấy Cửu Thành Ưng rất ngọt ngào, nói lời nào cũng êm tai cô, gật đầu chẳng suy nghĩ đáp lại câu nói của anh.

Khóe miệng của cô bất giác cong lên, không phải nụ cười công nghiệp, không nụ cười bỡn cợt, hay khinh bỉ. Là nụ cười của niềm vui, một niềm vui nho nhỏ, lần đầu có người yêu chiều cô như Cửu Thành Ưng, rất nhanh để trái tim đập loạn một nhịp.

Giai Kỳ có thể cảm nhận được nhịp đập bị loạn ấy, cảm nhận được hơi ấm vĩnh cửu của người đàn ông kia đang truyền qua cô. Trước con mắt của nhiều người, không còn ai nhìn cô bằng ánh mắt sợ sệt, chê bai, họ cúi lùi trước uy nghiêm của người đàn ông đang che chở cô.

Chóc chóc Giai Kỳ lại thích cảm giác này, cô bảo vệ, làm một thuộc hạ cho người khác quá lâu, đã đến lúc cô phải được nghỉ ngơi, tận hưởng những gì cô xứng đáng nhận được.

Cô ngừng bước, kéo người Cửu Thành Ưng khom xuống, nhóng gót khe khẽ vào tai anh.

" Cửu Thành Ưng! Anh đã hứa dậy tôi yêu, đã hứa tìm lại kí ức cho tôi...anh đừng quên nhé! "

" Vậy thì em cũng phải cho tôi trái tim của em! " Cửu Thành Ưng đáp lại, tặng Giai Kỳ nụ hôn sâu trên má.