Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 10



Edit: Bongbong_nbo

Đến lần thứ ba xem xong kịch bản, Giang Hưng nhắm mắt đem phân cảnh của mình tới tới lui lui nhớ lại một lượt, sau khi nắm chắc trong lòng rồi, liền cầm kịch bản đi về phía Triệu Nhất Thành.

Bởi vì mới sửa lại cảnh diễn, trong phim, hai diễn viên chính cũng diễn không tính là quá tốt, mỗi người đều tranh thủ thời gian lật xem kịch bản, cố gắng hết sức mình, định ở trong thời gian ngắn hiểu rõ kịch bản.

Lúc Giang Hưng qua tìm Triệu Nhất Thành, Hồ Nghị và trợ lý Triệu đã làm xong báo cáo nhỏ, trợ lý Triệu cũng đem mọi việc lựa chọn trọng điểm nói với Triệu Nhất Thành, do đó thái độ của Triệu Nhất Thành cư xử với Giang Hưng cũng coi như không tệ, thấy Giang Hưng đi qua, liền chủ động đứng lên chào hỏi Giang Hưng.

Giang Hưng không nói quá nhiều lời thừa thãi, thẳng thắn đề nghị nói: ''Chúng ta ở bên cạnh luyện chút nhé?''

Triệu Nhất Thành nói: ''Vừa khéo giống với suy nghĩ của tôi!'' - Vui vẻ cùng Giang Hưng đi tới bên cạnh, vào lúc cùng đối phương sánh vai đi qua, hắn chung quy vẫn không quá tin tưởng Giang Hưng sẽ đem kỹ xảo diễn xuất nói cho mình biết —— Vốn dĩ là thế, mọi người lại không phải thật sự tốt đến mức độ gì gì đó, cùng lắm suy tính giả vờ qua mắt mà thôi, ai sẽ ngu ngốc như thế, đem kỹ xảo có tính chất quan trọng để nói cho người khác dẫn đầu hả? —— Còn ở trong bụng xoa xoa hai tay mà nghĩ: Nhìn xem đối phương rốt cuộc là muốn làm cái gì, nếu như định giở trò hoặc là kéo dài thời gian, xem tao chỉnh chết mày không!

Kết quả lời thề này còn đang ngân nga ở trong đầu đấy, Triệu Nhất Thành tới bên cạnh cùng Giang Hưng đối diễn liền phát hiện, hình như đối phương, đại khái, có lẽ... là nghiêm túc ở cùng mình bàn về diễn xuất?

Vẻ mặt hắn cực kỳ quái lạ, vốn chỉ nghe một chút, cảm thấy đối phương nói cũng coi như không tệ, liền dựa theo cách làm của Giang Hưng nói, kết quả sau hai, ba lần liền hấp dẫn một nhóm nhỏ nhân viên nghiệp vụ ở bên cạnh quan sát; hắn liền bắt đầu cảm thấy có chút phức tạp, nghĩ chút dứt khoát thả lỏng, theo người hướng dẫn Giang Hưng đi, giống với trước đó, lúc một, hai lần trước vẫn có chút trúc trắc vấp váp, nhưng đến lúc sau hai người hiểu rõ, Triệu Nhất Thành liền dường như thật sự bị Giang Hưng dẫn dắt, cảm xúc gì đó đều tự nhiên đến không sai mà hiện ra, đến lúc một màn cuối cùng của cảnh diễn, lúc Thư Bách Xuyên dùng năm ngón tay cắm vào trái tim của Chương Cừu Thành, hắn dường như cảm thấy được ngực đau nhức một hồi, lập tức trợn trừng mắt, giống như linh hồn bay ra ngoài cơ thể, cũng không biết có phải mình thật sự kêu to một tiếng ''A'' hay không ——

''Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!'' - Nhân viên công tác vây xem xung quanh vỗ tay một trận, thì thầm với nhau nói chuyện: ''Cảm giác rất tốt!''

''Đúng đấy, đúng đấy, có loại cảm giác đột nhiên căng thẳng!''

Giữa cuộc nói chuyện, còn có mấy người tương đối đại chúng cầm di động ra, lén lút chụp mấy tấm hình.

Trợ lý của hai người lúc này đều đi tới phía trước, người lau mồ hôi thì lau mồ hôi, người rót nước thì rót nước, Triệu Nhất Thành cũng hơi cảm thấy được cảm giác của Giang Hưng lúc nãy, mệt mỏi đến không muốn nói chuyện, cầm lên một ly nước, cấp tốc nuốt mấy ngụm lớn, đem một ly nước lớn uống sạch sẽ.

Động tĩnh bên này rất nhanh hấp dẫn chú ý của Trương Chí An.

Trương Chí An bên kia nghĩ một chút, bỏ mặc hại diễn viên chính vừa mới NG, cho bọn họ một chút thời gian đi hiểu rõ kịch bản và nhân vật, đem Giang Hưng và Triệu Nhất Thành gọi qua đây, ra hiệu bọn họ tiếp tục diễn cảnh trước đó.

Triệu Nhất Thành phản xạ có điều kiện mà khẩn trương lên: Thực ra là lúc nãy Trương Chí An chửi quá dữ, bây giờ hắn thậm chí có ám ảnh!

Có điều là Trương Chí An xem ra không ngờ thật sự đem một trang vừa nãy bóc qua, ông đối với Giang Hưng dặn dò tương đối đơn giản, liền nói: ''Cảnh này là một tình tiết quan trọng sau khi sửa đổi, thả lỏng bắt đầu diễn, phải cùng hình tượng nhân vật trước đó sản sinh tương phản rõ nét, khiến người xem nhìn thấy được một màn này thì bị cảm giác chấn động mạnh mẽ.''

Đến Triệu Nhất Thành, liền nói càng tỉ mỉ, trước tiên là phân tích một chút nhân vật Chương Cừu Thành này, tiếp đó nhấn mạnh nói: ''Hình tượng trước sau của nhân vật Chương Cừu Thành này vẫn khá thống nhất, nhưng đột nhiên thay đổi giống với Thư Bách Xuyên, cảnh chết kịch tính của Chương Cừu Thành cũng là một hình tượng màn ảnh làm cho khán giả kinh ngạc khó quên. Giống như khán giả không thể tin được, bản thân Chương Cừu Thành cũng không dám tin mình vậy mà sẽ chết ở đây và bây giờ, cách một bước xa đến thành công để lột mặt nạ của Thư Bách Xuyên.''

''Con người hắn trước đây quyền cao chức trọng, hô một tiếng trăm người thưa, đi lại có đầy tớ thành đàn, còn có tiền đồ rất rộng lớn. Ai cũng sẽ không nghĩ tới, hắn cũng không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày chết ở trong vùng núi cao hoang dã, sơ sẩy không để ý mà chết mất, không đẹp, không tráng lệ chút nào mà chết mất.''

''Chương Cừu Thành nhất định là không thể tin, không cam tâm, những cảm xúc này lộ ra ở bên ngoài, chính là loại ——" - nói đến đây, Trương Chí An ngừng một chút.

''Loại khát vọng đối với sống còn.'' - Giang Hưng ở bên cạnh tiếp lời.

''Không sai.'' - Trương Chí An cho Giang Hưng một ánh mắt khen ngợi, ánh mắt này đương nhiên không chỉ là bởi vì một câu nói tiếp được, càng nhiều hơn vẫn là vì Giang Hưng ở trước đạo diễn và nhân viên công tác, gánh lấy Triệu Nhất Thành: Việc của đạo diễn nhiều muốn chết, đâu ra thời gian mỗi ngày làm công tác tư tưởng cho các vai phụ, các ngôi sao nhỏ? Loại việc giữa hai diễn viên phát sinh mâu thuẫn, không dời tới trên mặt bàn*, lặng lẽ trong âm thầm đã giải quyết xong, dĩ nhiên là việc tốt nhất.

(*Ý là không đưa ra tranh cãi công khai trước mặt mọi người.)

''Đều hiểu rồi chứ?'' - Trương Chí An lại hỏi, sau khi nhìn thấy hai người đều gật đầu, ông giải quyết dứt khoát - ''Các cậu chuẩn bị năm phút, năm phút sau bắt đầu!''

Giang Hưng đã chuẩn bị xong rồi, trước tiền vào chỗ quay đi tới lui mấy bước, tìm chút cảm giác.

Triệu Nhất Thành thì dừng lại ngoài phạm vi máy quay, cẩn thận tìm cảm giác sau năm phút, mới đi vào chỗ quay.

Một tiếng ''Action!'', quay phim lần thứ hai bắt đầu.

Trăng đêm nay sáng đến mức yêu dã. ( Mê hoặc và quyến rũ.)

Chương Cừu Thành một mình tới trong rừng cây. Tiếng vi vu của gió thổi lá cây cứ giống như tình nhân thủ thỉ cười nhạt ngân nga, ở bên tai quấn quýt réo rắt. Hắn đè vào chuôi kiếm, chuôi kiếm lạnh buốt, cứng ngắc chống ở lòng bàn tay, lại dội không tắt cái nóng hầm hập ở trong lòng Chương Cừu Thành!

Một đêm này, hắn đã muốn làm cho Thư Bách Xuyên lộ rõ nguyên hình!

Một đêm này, hắn đã có thể chứng minh với Hạ Lâm và Không Nhược Thiến, ai mới là người đúng đắn!

Một đêm này, tất cả đều sẽ kết thúc! Những con chuột trong cống ngầm ấy, thì phải trở về trong cống ngầm, hội tụ với dòng nước đục, cộng sinh với sâu bọ! ( Cộng sinh là sống bám vào nhau)

Hắn rất nhanh nhìn thấy Thư Bách Xuyên đi tới.

Y phục trắng tinh mặc ở trên người đối phương, hiện ra chướng mắt như vậy.

Hắn không vui vẻ mà híp mắt một cái, bởi vì xem thường và ngạo mạn, chuyển tầm mắt nhìn sang hai bên.

Sau đó, hắn không muốn tiếp tục trò hề thế này nữa, rất nhanh đã đem sự tình xé toạc ra với Thư Bách Xuyên.

Hắn chờ sự sợ hãi cực độ và đau khổ van xin của đối phương, cũng chờ cảm giác tội lỗi và trò hề sau khi cùng đường bí lối của đối phương.

Nhưng vượt ngoài dự liệu của hắn ——

Tiếng gió trong nháy mắt từ thì thầm qua khe hở biến thành tiếng cười sắc nhọn, ánh trăng yêu dã bỗng nhiên bừng sáng lên, phủ lên tầm mắt thành một màn trắng dày đặc.

Chương Cừu Thành ở trong khoảnh khắc cảm thấy trái tim đau dữ dội!

Lúc này ánh sáng trắng tản ra bốn phía, Chương Cừu Thành phát hiện mình lại cùng Thư Bách Xuyên bốn mắt đối nhau!

Khoảng cách giữa khuôn mặt nhìn qua lại của bọn họ chưa tới một bàn tay, làm thế nào Thư Bách Xuyên từ vị trí hơn mười bước, trong khoảng thời gian chớp mắt một cái đã xông tới trước mặt mình?

Võ công của hắn rốt cuộc cao bao nhiêu?

Thường ngày hắn rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ?

Trong đồng tử của Chương Cừu Thành phản chiếu ra khuôn mặt của Thư Bách Xuyên.

Nét cười của Thư Bách Xuyên giống như mặt nạ tao nhã, lại vặn vẹo giống như ác quỷ.

Vai của hắn ở trong tầm mắt Chương Cừu Thành khẽ động đậy, Chương Cừu Thành liền cảm thấy được trong lồng ngực của mình đau đớn dữ dội đến tê dại, truyền tới cảm giác của vật thể vặn xoắn cứng rắn và dài mảnh.

Trong tai hắn dường như nghĩ tới tiếng ''phụt'' của máu thịt bị kim loại cắt, kinh mạch bị quấy nhiễu.

Sợ hãi và đau đớn như đôi dây leo, sinh trưởng ở trong lòng hắn, nhắc nhở hắn bây giờ xảy ra chuyện gì!

Mắt của hắn bỗng nhiên mở lớn, bởi vì mở to quá kịch liệt, khóe mắt cũng vì vậy mà hơi nứt ra, bắn ra giọt máu. Hắn đã đem ánh mắt của mình trợn lớn hết cỡ, nhãn cầu cũng vì vậy mà lồi ra, nhưng mà vẻ mặt của Thư Bách Xuyên trong tầm mắt vẫn như cũ, càng tới càng mơ hồ, càng gần càng bị che phủ bởi màu đen lập lòe.

Khoảnh khắc này, quá nhiều tâm tư hỗn độn cuộn cuộn ở trong đầu của Chương Cừu Thành, sự tình tới mức độ cấp bách tột cùng, những hối hận và thất vọng trái lại không kịp nảy sinh, chỉ có cấp bách muốn sống, mưu cầu sự sống, ở trên biểu cảm và động tác của Chương Cừu Thành, trần trụi, không che dấu mà hiện ra!

Nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể vùng vẫy mà tan rã thần trí, rơi vào trong một vùng tĩnh mịch vĩnh viễn.

Phút cuối của cái chết, hắn giữ nguyên hai tay trước người, biểu cảm trợn mắt to hết mức vào Thư Bách Xuyên, không động đậy mà cứng ngắc.

Thư Bách Xuyên giết một người cứ giống như giẫm chết một con kiến.

Hắn đem năm ngón tay của mình cắm trong lồng ngực của đối phương rút ra, thịt nát và máu tươi dính đầy bàn tay hoàn mỹ của hắn.

Hắn lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn vuông, đem nó nhẹ nhàng đắp trên bàn tay, cẩn thận tỉ mỉ, chậm rãi thong dong mà lau tới lau lui, đem tất cả máu đen và bẩn thỉu đều chùi sạch sẽ một lượt.

Sau đó hắn bước từng bước về phía trước, lúc đi qua cạnh thân thể của Chương Cừu Thành, ngón tay thả lỏng, khăn tay ở đầu ngón tay rơi xuống.

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, chiếc khăn này ở giữa không trung uyển chuyển xoay một vòng, cư như bướm trắng nhuộm máu đỏ, bay chấp chới, đáp ở bên cạnh cơ thể Chương Cừu Thành chết không nhắm mắt, vẻ đẹp tang thương, tĩnh mịch.

''Cut!''

Trương Chí An ở cạnh trường quay hô lên - ''Được, cảnh này rất tốt, chính là như thế!''

Thần trí mơ mơ hồ hồ của Triệu Nhất Thành nằm ở trên đất, bởi vì tiếng gọi của Trương Chí An mà quay lại trong cơ thể, hắn chống một tay ngồi lên mặt đất, trong đầu còn có chút không linh hoạt, cứ như là còn chưa thoát ra từ trong trạng thái diễn xuất ban nãy, lúc này, trợ lý của hắn đã đi đến túm lấy cánh tay của Triệu Nhất Thành đem người từ trên mặt đất dìu lên, đồng thời đưa ra ngón tay cái với Triệu Nhất Thành nói: ''Triệu ca vừa rồi diễn quá xịn!''

''Hừm...'' - Triệu Nhất Thành mơ hồ đáp một tiếng, nhìn nhìn một vòng, trước tiên nhìn thấy Giang Hưng đã rời khỏi trung tâm cảnh quay, đang nói chuyện với Trương Chí An cạnh đó. Hắn có phần muốn biết vừa nãy mình rốt cuộc diễn thế nào, ánh mắt nhịn không được dừng lại một lát ở trên đạo diễn và máy quay phim, liền thấy Trương Chí An và Giang Hưng cùng nhau sáp lại gần trước máy quay phim, đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Triệu Nhất Thành lập tức đi qua.

Trương Chí An chỉ vào máy quay phim, nói với Triệu Nhất Thành: ''Qua đây xem thử màn trình diễn lúc nãy của cậu.''

Triệu Nhất Thành lập tức lại gần trước máy quay phim theo lời Trương Chí An, Trương Chí An phân ra cảnh trước đó và vừa nãy diễn của Triệu Nhất Thành để cho Triệu Nhất Thành coi.

Triệu Nhất Thành: ''...''

Chó chết, cho dù trước sau đều là mình, cũng cảm thấy so sánh khác biệt trước sau có thể được gọi là diễn viên quần chúng và diễn viên chuyên nghiệp!

Trương Chí An vỗ vỗ vai của Triệu Nhất Thành: ''Trạng thái này không tệ, trở về suy nghĩ một chút thật tốt, duy trì nó!''

Triệu Nhất Thành lập tức bày tỏ thái độ: ''Tôi hiểu rồi, đạo diễn!'' - Bày tỏ thái độ xong, hắn mới nghĩ tới mình vừa nãy cơ bản chính là đi theo tiết tấu của Giang Hưng, không thể không có chút phức tạp mà ngoảnh mặt về hướng Giang Hưng đứng để nhìn, nhưng một ánh mắt này xuyên qua dưới trạng thái phòng bị lại rơi vào hư không, Triệu Nhất Thành gần như có chút cảm giác lơ lửng trên tinh thần, vội liếc nhìn trái phải một vòng, giờ mới phát hiện Giang Hưng đã cùng trợ lý Hồ Nghị của anh đi trước một bước, bây giờ đang ở không xa vừa đi vừa nói.

Mà lúc này, việc Hồ Nghị đang làm không khác biệt lắm với trợ lý Triệu, cũng là thái độ ra vẻ mà nịnh hót Giang Hưng: ''Giang ca vừa nãy diễn quá hay! Mọi người đều nhìn ra là Giang ca đang dẫn dắt Triệu Nhất Thành đi đấy! Em thấy vừa nãy, lúc Giang ca và Triệu Nhất Thành giảng giải cách diễn, đều đem độc môn bí kỹ của mình lấy ra hết rồi, ui chao, người khác nhất định muốn nói Giang ca không biết che dấu, kinh nghiệm quý giá như thế đều lấy ra chia sẻ.''

Giang Hưng liếc Hồ Nghị một cái, sau đó anh cười giễu cợt nói: ''Xem cậu nói kìa, người không biết còn tưởng là tôi đã là siêu sao thiên hoàng rồi đấy, còn có độc môn bí kỹ đặc biệt hiếm lạ!''

Hồ Nghị vừa vặn đối diện ánh mắt này, trong lòng lại lộp bộp một cái, tiếp theo mới nghe rõ ràng lời của Giang Hưng, đồng thời thở phào một hơi, trong lòng cũng vô cùng hoang mang, đoán mò mình đây là có phải nghi thần giả quỷ hay không, làm sao ba lần bốn lượt mà bị ánh mắt của Giang Hưng làm cho hóa đá...

Cùng lúc hai người nói chuyện, 0021 ở trong đầu Giang Hưng đang phân tích kỹ thuật diễn của Giang Hưng mới này thể hiện ra.

Đường màu xanh đại biểu cho kỹ thuật diễn của Giang Hưng, ở trong tọa độ, nó làm ra một đường lên cao, dần dần leo thẳng tới đỉnh điểm trình độ trung bình của ngôi sao tuyến hai, mới từ từ ngừng lại.

Thiếu một chút sức lực chính chuẩn một đường rồi. 0021 nhìn vào tọa độ giả thuyết vẽ ở trong lòng nó, nghĩ thế.

Trên thế giới này, thực sự có một loại người, đủ nỗ lực, đủ chăm chỉ, chỉ là thiếu một chút may mắn, thiếu một chút thiên phú.

Hệ thống này được chế tạo ra, quả nhiên vẫn có ý nghĩa của nó.

Ừm, giúp đỡ những người cần giúp, đáng được giúp.

Tiếp theo trong phim《 Vô Tự Kinh 》không có chuyện khác quá cần chú ý nữa. Triệu Nhất Thành ở cảnh diễn sau đó, rốt cuộc vào trạng thái, vừa diễn vừa thuần thục, rất nhanh đã làm cho cảnh diễn của mình diễn xong, rời khỏi đoàn làm phim đi nhận công tác khác. Phần diễn của Giang Hưng so với Triệu Nhất Thành nhiều hơn một chút, nhưng cũng nội trong hai mươi lăm ngày hoàn thành triệt để, vừa mới trở về trong nhà nghỉ ngơi một đêm, thì vừa vặn nhận được điện thoại của Lục Vân Khai.

Tù sau khi nói chuyện điện thoại một lần ở đoàn làm phim, Lục Vân Khai mặc dù vẫn thường gửi SMS liên hệ anh, nhưng chẳng hề gọi điện thoại qua nữa, lúc này Giang Hưng bỗng nhiên nhận được điện thoại của đối phương, vẫn có phần kinh ngạc vô cùng, vừa mới ''Alo'' một tiếng nghe máy, liền nghe thấy Lục Vân Khai ở trong điện thoại nói: ''Ừm, Giang ca...''

''Tôi đây?''

Đầu kia điện thoại có tạp âm của xe cộ chạy qua, nhưng giọng nói của Lục Vân Khai ở trong tạp âm vẫn vô cùng rõ ràng như cũ: ''Lần trước nói em có thể đi nhà anh ăn cơm còn tính hay không?''

''Tính chứ!'' - Giang Hưng trả lời, trong lòng mập mờ có dự cảm, tiếp đó anh liền nghe thấy người ở đầu kia điện thoại tống ra một hơi, sau đó giọng của Lục Vân Khai dường như cũng nhẹ nhõm một chút: ''Vậy thì được, Giang ca, em bây giờ đã ở dưới lầu nhà anh!''

Giang Hưng không nín được, cười một tiếng.

Lục Vân Khai bên kia có chút bối rối: ''Dạ? Thế nào rồi...''

''Không có gì.'' - Giang Hưng đem điện thoại từ trên cổ cầm xuống, bỏ dao trong tay xuống, từ phòng bếp đi ra, đi tới một chỗ trong phòng khách, kéo mở cửa sổ, thò đầu xuống, sau khi nhìn trái phải một hồi, tầm mắt khóa đặt trên người một bóng dáng ở dưới lầu, nói với người trong điện thoại - ''Ngẩng đầu lên nhìn xem?''

Chủ nhân bóng dáng dưới lầu theo lời ngẩng đầu lên.

Giang Hưng liền vẫy vẫy tay với người ấy.

Lục Vân Khai: ''...''

Trên bệ cửa sổ kia cái tên vây trong tạp dề hoa văn vẫy tay với gã là cái gì...

Giang Hưng phát hiện đối phương không có phản ứng, thế là ở trong điện thoại nói: ''Chưa nhìn thấy tôi à?''

Nói rồi anh lại thò đầu ra bên ngoài, lại nhoài người xuống dưới vẫy vẫy tay.

Lục Vân Khai: ''...''

# Đây là loại cảm giác đáng yêu, trái tim bị bắn trúng... #

Hết chương 10./.