Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 2: Cộng tình*



☆ Chương 2: Cộng tình*.

Edit: Bongbong_nbo

*共情 - Cộng tình: Có nghĩa là sự đồng cảm, đặt mình vào vị trí người khác để hiểu suy nghĩ và cảm xúc của họ. Ngoài ra, nó còn được hiểu là cùng chung cảm xúc, chia sẻ cảm xúc.

Update? Update cái gì?

''Cậu có nghe thấy ai đó đang nói chuyện hay không?'' - Toàn bộ tinh thần của Giang Hưng đều dồn vào cảnh quay mấy phút sau liền bắt đầu, thật sự chẳng hề phân biệt rõ ràng trong tai mình rốt cuộc nghe thấy cái gì, chỉ vô thức hỏi người bên cạnh mình - ''Update cái gì mấy phần trăm đó?''

''Không có mà?'' - Người kia khó hiểu nói.

Giang Hưng chỉ cho rằng mình nghe nhầm, lơ đãng mà ''Ừm'' một tiếng, cũng không để ý đối phương, rũ ánh mắt xuống, nhíu chặt lông mày, cấp tốc đổi kịch bản, rất nhanh đã lật tới cảnh diễn đầu tiên của mình tiếp theo phải diễn.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của Thư Bách Xuyên với nam chính Hạ Lâm cùng nữ chính Khổng Nhược Thiến vào mười lăm năm sau.

(... Sau khi thuyền lật, toàn thân Hạ Lâm với Khổng Nhược Thiến ướt nhẹp, hai người cãi nhau không ngừng, trách móc đối phương qua lại. Chính là lúc này, chỉ nghe xa xa truyền tới một luồng âm thanh thần tiên phiêu dật xa xăm.

Hai người đều nương theo âm thanh vọng tới, liền thấy bụi lau, bụi ngải cứu dập dờn như sóng, trúc xanh um tùm, mặt hồ phẳng lặng mênh mông, trời trong xanh, mây trắng, một chiếc thuyền lá nhỏ đạp sóng bạc óng ánh mà tới. Người ở giữa thuyền, một bộ bạch y phấp phới bay, dáng dấp như trúc xanh bên bờ, như tùng bách trên núi, tay cầm một cây sáo ngọc, âm thanh da diết xa xăm ấy, chính từ người này mà đến.)

Ký ức ẩn sâu trong trí óc lúc này mơ mơ hồ hồ nổi lên, Giang Hưng cố tìm tòi suy nghĩ lý giải của mình hồi đó đối với nhân vật này, tiếc là thời gian mười phút quá ngắn, anh còn chưa nghĩ được bao nhiêu, Trương đạo diễn bên kia hô to ''Diễn viên vào chỗ''!

Tên đầy đủ của Trương đạo diễn là Trương Chí An, tính cách vô cùng cứng rắn, lúc đang quay phim thường hay nói một không nói hai, đặc biệt là không thích diễn viên vì vấn đề của bản thân kéo chậm tiến độ quay phim —— việc này có lẽ có liên quan với lúc xưa ông cất bước vào nghề, kinh phí đoàn làm phim không đủ, thói quen cứ luôn phải suy nghĩ mọi biện pháp tiết kiệm tiền.

Nhưng bây giờ nghĩ lại những điều này không có ý nghĩa gì nữa.

Trong nắm tay của Giang Hưng niết chặt chảy mồ hôi, nhưng vẫn đứng lên bình tĩnh, đi về phía thuyền nhỏ buộc chặt bên hồ. Thời điểm anh trở về quả là quá vừa khít rồi, cho dù chỉ sớm hơn một ngày, anh cũng có thể đem cảnh diễn sắp tới này chuẩn bị một chút, có lẽ diễn càng tốt hơn nhiều —— nhưng hiện thực lại chỉ có thời gian mười phút!

Chuẩn bị vẻn vẹn có mười phút, anh thật sự có thể chuẩn bị tốt, có thể làm tốt sao?

Giữa muôn vàn ý nghĩ cuồn cuộn trong đầu, một chân Giang Hưng đã đạp lên thuyền.

Những cảm xúc hỗn loạn ấy liền ở trong khoảnh khắc này chợt lắng đọng xuống, hơn mấy năm gần đây, Giang Hưng so với người cùng thế hệ, ngay cả hậu bối, cũng chẳng có gì nổi trội, đã tập thành thói quen cố gắng hết sức để tranh thủ tất cả phân cảnh mà mình có thể nắm được.

Trong khoảnh khắc nhận đạo cụ từ nhân viên công tác đưa tới, nét mặt của anh đã trở nên thong dong bình tĩnh, điểm lên sáo ngọc bạch y, chỉ một cái chớp mắt, dường như đã phảng phất có bóng dáng của Thư Bách Xuyên trong phim.

Thuyền nhỏ được nhân viên công tác từ phía sau dùng lực đẩy một cái, chở theo Giang Hưng chậm rãi trượt vào trong làn nước.

Tay Giang Hưng siết chặt sáo ngọc, hít hơi thật sâu, mau chóng điều khiển cơ thể mình bày ra đủ loại đủ dạng chi tiết phù hợp với thiết đặt của nhân vật: Nụ cười nơi khóe môi tựa như lơ đãng lại tựa như tao nhã lễ độ, hai chân hơi chếch ra ngoài hình chữ bát (八), thêm phần tùy tính cùng với tư thế đứng ngang tàng... Lúc thuyền nhỏ dưới chân sắp thuận theo dòng nước trôi ra ngoài rừng trúc, tiến vào phạm vi máy quay, anh nhấc hai tay lên, đem sáo ngọc đặt ngang bên môi...

Ngay khi cái lạnh lẽo thật sự của sáo ngọc chạm tới môi, một âm thanh máy móc ''Tinh ——" vô cùng rõ ràng vang lên ở trong đầu Giang Hưng, tiếp theo là một giọng nói lạnh tanh nói: [ Update 100%. ]

[《 Hệ thống trợ giúp ước mơ trở thành sự thật 》chuẩn bị hoàn thành, 《 Hệ thống trợ giúp ước mơ trở thành sự thật 》chính thức bắt đầu!]

Cái gì!?

Giang Hưng vừa bởi vì giọng nói đột nhiên xuất hiện ở trong đầu lại cực kỳ rõ ràng, dọa chết lặng người, liền cảm thấy tinh thần của mình bị một cái tay lớn không nhìn thấy quăng vào hư không, sau đó mọi cảnh sắc trong tầm mắt của anh đều bắt đầu kéo dài, vặn vẹo, uốn cong, cho tới một điểm giới hạn nào đó, chúng lùi lại thình lình bất động, tiếp đó nữa, anh phát hiện cảnh vật xung quanh mình đều bị tu sửa, bản thân dường như đặt mình trong trường quay một lần nữa ——

Không, không phải trường quay, ở đây không có máy quay, không có dấu vết sắp đặt nhân tạo.

Mà cái này, thật chân thực —— Giang Hưng nghẹn lời —— Thế ngoại đào viên của tiểu thuyết miêu tả ra, lau sậy dập dờn, trúc xanh um tùm, yên tĩnh, tịch mịch như thế!

Đây còn hơn thế.

Cái giọng nói mà Giang Hưng vừa vặn nghe thấy vẫn duy trì ngữ điệu lạnh băng của mình, giống như hai cực trái đất, đang tiếp tục nói: [ Chương trình cộng tình bắt đầu vận hành, đo lường năng lượng tinh thần ký chủ. ]

[ Đo lường hoàn tất, đo lường tinh thần cao nhất của ký chủ để chương trình trợ giúp vận hành bình thường trong ba phút. ]

[ Chương trình cộng tình chính thức vận hành. ]

Khi một chữ cuối cùng rớt xuống, tinh thần của Giang Hưng chao đảo một cái, không bị kiểm soát, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của sông hồ cùng tiếng xào xạc của rừng trúc khi lá trúc bị gió thổi bay phát ra, ở giữa những âm thanh tự nhiên này, còn có xen lẫn tiếng tranh cãi của giọng nam và giọng nữ được truyền tới trong gió.

Giọng nữ nói: ''Nếu không phải ngươi thì... Ta làm sao sẽ... ''

Giọng nam nói: ''Nói cứ giống như vừa nãy ngươi đã không ở trên con thuyền kia, không có động thủ... Duy chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi!...''

Giọng nữ tưởng chừng như tức giận cực điểm, siết chặt nắm tay: ''Hạ Lâm! —— "

Người đối thoại ở phía trước là nhân vật chính Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến trong 《 Vô Tự Kinh 》!

Giang Hưng ngỡ rằng lúc này mình phải kinh ngạc, nhưng trên thực tế, hắn phát hiện mình thực ra chỉ không để ý, không quan tâm... Mà tiếp sau những cảm xúc này, lại còn có một tia ý nghĩ buốt lạnh trước sau vẫn chảy tận đáy lòng.

Dường như có thứ gì đó bí ẩn mà nguy hiểm, phát ra tiếng cười nhạt giễu cợt ở trong đầu hắn.

Quá nhiều suy nghĩ tàn khốc xoay tròn ở trong đó.

Lại có một dòng suy nghĩ ngóc dậy, sinh trưởng, bởi vì suy nghĩ tàn khốc mà mà lại tiếp tục phát ra cảm xúc cực kỳ vui vẻ, giống như chính hắn bắt lấy cảm xúc u ám của mình dễ dàng như chơi, nhưng không thể tự mình ngoi lên, mà chìm sâu vào trong đó ——

Cách một khóm trúc thưa, hai người đó cãi nhau đến thật sự vui vẻ, hắn nghiêng tai nghe rất lâu, sau đó cười ''phụt'' một cái, ngón tay vuốt ve sáo ngọc trong lòng bàn tay, lắc ống tay áo, ống sáo liền gác ngang khóe môi.

Rồi sau đó, liền vang lên tiếng sáo thong thả ung dung, âm khúc kéo dài, rộn rã, mà lại du dương —— giống như nội tâm của hắn lúc này.

Trong tiếng sáo, chiếc thuyền nhỏ vọt một cái ra khỏi rừng trúc và bụi lau, khóm ngải cứu, hắn cũng bất ngờ gặp gỡ với Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến.

Hắn hờ hững mà cười, chào hỏi ôn văn hữu lễ*, giao tiếp tự nhiên cao quý, chậm rãi đem dã thú trong lòng áp chế, che đậy, giả vờ... Chờ tới khi thích hợp nhất, mới mở tung lồng ra, uống no máu tươi cùng tuyệt vọng.

*温文有礼 - Ôn văn hữu lễ: đại khái có nghĩa là ấm áp, lịch sự, có lễ độ.

Hắn là Thư Bách Xuyên.

''Hết thời gian.''

Giọng nói lạnh tanh lại lần nữa không chút dấu hiệu mà vang lên.

Trạng thái mất trọng lượng tạm thời làm cho Giang Hưng bừng tỉnh lại từ trong hốt hoảng, thân thể anh khựng một lát, phản xạ có điều kiện mà khẽ quay đầu liếc nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn như cũ đờ ra giữa phim trường, xung quanh toàn là nhân viên công tác chen nhau, cùng thiết bị quay phim vẫn sẵn sàng bố trí ở vị trí của chúng nên ở.

Vừa nãy mới xảy ra cái quái gì? Giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu là cái gì? Điều anh được trải nghiệm là gì?

Trong bụng của Giang Hưng hiện giờ tràn đầy thắc mắc, nhưng so với những nghi vấn này, anh còn cảm giác được một loại hưng phấn tột cùng khác!

Loại hưng phấn này cơ hồ hóa thành một ngọn lửa, đốt trực tiếp từ trong thân thể anh, làm dòng máu chảy trong huyết quản anh đều bị nung cháy sục sôi lên —— Anh biết cảnh sau đây phải diễn thế nào rồi! Anh biết làm sao mới có thể hiểu rõ Thư Bách Xuyên tốt nhất rồi! Anh gần như chờ không nổi —— Anh trước giờ chưa từng trải qua sự đồng cảm thế này, hiểu rõ được bất kỳ một nhân vật nào mà anh từng đóng vai!

Anh gần như có thể tin chắc một trăm phần trăm, mình nhất định có thể diễn tốt nhân vật này!

Giang Hưng kích động mà siết chặt nắm tay, nhưng chẳng qua trong thoáng chốc liền cứ thế tự nhiên mà thả lỏng.

Anh giữ hai chân mở ra như mới nãy, cùng tư thế hai vai ngang bằng, chỉnh tề. Tư thế thế này do anh làm ra hết sức tự nhiên phóng khoáng, nhưng phô bày phong thái của nó lại thêm làm cho người ta cảm giác như cây tùng, cây trúc thẳng tắp, vừa vặn phù hợp thân phận của Thư Bách Xuyên.

Anh hờ hững phất tay áo một cái, vạt tay áo rộng liền ở không trung vẽ ra nửa vòng cung hoàn mỹ, sáo ngọc của anh đã đặt ngang bên môi, khẽ rủ mí mắt, liền thật sự là thế gia công tử thoát ly khỏi trần thế, thiếu niên lang cử chỉ thanh lịch.

Chốc lát, Giang Hưng cong môi mỉm cười.

Đạo diễn Trương Chí An ở bên cạnh nhìn diễn xuất ở một cảnh này.

Lúc nhìn thấy Giang Hưng ra sàn diễn, ông vốn chỉ nhìn thoáng qua, tiếp đó liền dựng thẳng người từ trên ghế đạo diễn, nét mặt kinh ngạc.

Đầu năm nay, quay phim truyền hình, phim điện ảnh, thật sự không phải đạo diễn quyết định toàn bộ, mà là nhà sản xuất, đạo diễn muốn cân nhắc làm sao quay bộ phim cho tốt, nhà sản xuất ấy à, thì suy nghĩ nhiều hơn, chẳng hạn như làm sao lôi kéo nhà đầu tư này, làm sao cân bằng mối quan hệ giữa các nhà đầu tư này, làm sao hoàn thành yêu cầu của mỗi nhà đầu tư này ——

Giang Hưng, người diễn vai Thư Bách Xuyên, đối với Trương Chí An mà nói, chính là một yêu cầu của nhà đầu tư.

Một thế hệ thần tượng mới, đường nét khuôn mặt cũng được, kỹ thuật diễn bình thường, song dù sao cũng có một gương mặt đẹp có thể nhìn, debut không lâu, khán giả cũng còn xem là tươi mới, đây chính là toàn bộ ấn tượng của Trương Chí An đối với Giang Hưng.

Qua loa mà nói thôi, không có mong đợi gì tốt cả, nhưng cũng không đến nỗi bị ghét bỏ, trong nhiều lựa chọn, người này cũng coi như là lấy cao bỏ thấp, làm tướng quân trong bầy kiến.

Có những nền tảng tinh thần này, Trương Chí An liền vẫn xem như là chỉ đạo vui vẻ hòa nhã, dựa theo trình độ và ý tưởng diễn xuất trước đây của Giang Hưng —— hai nhân vật trước sau đều là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện dù sao vẫn có điểm chung, diễn viên nắm chắc tốt hướng đi, việc quay phim của đoàn làm phim cũng có thể tiến hành thuận lợi chút.

Chính vì ôm trong lòng suy nghĩ như vậy, Trương Chí An liền thật sự không có nghĩ tới, cảnh diễn đầu tiên vừa mới lộ diện của diễn viên nhỏ này, liền hiện ra sự điều chỉnh thay đổi tâm lý cực kỳ không giống nhau.

Ông liền tập trung chú ý, lại tiếp tục chăm chú nhìn thêm, liền nhìn thấy giữa phim trường, Giang Hưng đã cùng nam nữ chính đóng vai Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến phải lên đối diễn rồi.

Giang Hưng đã thừa dịp thuyền tới giữa hồ, không có vật che chắn, người hai phía đã bất ngờ mặt đối mặt.

Nhưng Giang Hưng khẽ rũ mắt thổi sáo, lại chẳng hề lập tức biểu hiện ra sự kinh ngạc khi trông thấy hai người rơi xuống nước. Anh nghiêng một bên mặt, ngón tay trắng nõn, thon dài đè vào lỗ sáo, theo tầm mắt hướng về phía trước hạ xuống, hờ hững lướt qua, như hữu tình như vô tình, cứ lướt qua như thế từ trên người hai người, hai người rõ rành rành dừng lại bên đó, liền giống như cây cỏ, chim chóc, sâu bọ, không có khác lạ, không đáng ngoảnh lại nhìn.

Rất tốt, đây là phong thái của quý công tử!

Trương Chí An ở trong đầu kêu to một tiếng khen ngợi.

Nhưng hờ hững như thế chẳng duy trì bao lâu, chỉ vừa qua chốc lát, ánh mắt của Giang Hưng lại lướt qua hai người lần nữa, lần này, anh dường như ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì, khẽ nhướng hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: ''Hai vị đây là vừa mới rơi xuống nước...? Ở đây rất ít có ai, ta vừa rồi còn tưởng là mình lơ đễnh nhìn nhầm.''

Anh không chờ hai người ở trên đảo giữa hồ kia nói ra, thu sáo ngọc lại, vui vẻ mời: ''Ta dừng lại chỗ này hơn một tháng, chỗ ở cách đây không xa. Hai vị nếu không thì theo tại hạ cùng nhau đi qua, thay bộ y phục lại nói một chút sau?''

Sau khi nói xong, anh mỉm cười chờ câu trả lời của hai người trên hồ, tựa như không bao lâu sẽ chờ được câu trả lời, nụ cười bên môi trở nên sâu hơn một chút, lại dường như hơi vặn vẹo bóp méo.

Chút biểu tình thoáng qua này thay đổi khá nhanh, nhưng Trương Chí An bên cạnh nghiêm túc quan sát, không ngờ đem toàn bộ việc ấy thu vào đáy mắt, ông nhất thời hơi khựng lại nhìn.

Lúc này, Giang Hưng cao giọng nói: ''Không xa, ta ở phía trước dẫn đường, hai vị dễ dàng đi theo.''

Nói xong, anh xoay người về phía trước dẫn đường, ngay vào trong khoảnh khắc xoay người qua, hai tay anh tự nhiên gác ở sau lưng, cằm hơi nhếch lên. ánh mắt bình tĩnh đặt ở bầu trời phía trước.

Trong chốc lát, ánh mắt khẽ híp lại, nét cười sâu thêm, sự nhã nhặn liền giảm từng chút từng chút, trở nên ý tứ sâu xa.

Trương Chí An ở bên cạnh vẫn luôn nhìn thấy thời khắc cuối cùng này, trái tim vốn dâng lên lập tức kẹt ở giữa chừng, lên không lên, xuống không xuống, có một loại cảm xúc vội vã túm lấy con mèo cào tim gan.

Ông ngầm suy nghĩ trong phút chốc, trong lòng cứ có chút tiếc nuối, nhưng đây đã là cảnh tuyệt vời khó có được trong cả buổi sáng quay phim tới bây giờ, do đó vẫn dùng sức vỗ đùi một phát, lớn tiếng nói: ''Tốt, cảnh này qua rồi!''

Cùng lúc nói ra, ông nhịn không được xúc động của mình, lại có chút nghi hoặc mà nghĩ tới: Cái thằng nhóc này, trước đó rõ ràng kỹ thuật diễn tệ đến không chịu được, làm sao mới thời gian một vài ngày, đột nhiên liền thông suốt như vậy rồi?

Hết chương 02./.