Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 32: Thiết lập trái ngược



Edit: Bongbong_nbo

''... Nghiêm túc mà nói, em chẳng hề cảm thấy mình là kiểu người diễn rất tốt.'' - Lúc đang nói câu này, Lục Vân Khai đã ngồi về lại bên cạnh Giang Hưng.

Tay trái của cậu cầm ly bia, tay phải cầm chân gà, vừa gặm vừa nhổ xương, ngón tay và môi đều dính dầu: ''Em không cảm thấy em diễn chính là Tô Thức, hoặc là nói Tô Thức tất nhiên chính là cái bộ dáng mà em diễn, em cho rằng thay vì nói em nắm chắc cốt lõi của nhân vật này, không bằng nói —— ừ, diễn xuất có thể thuyết phục người khác mà thôi.''

Giang Hưng nhìn Lục Vân Khai.

Một tay anh khoanh ở trước ngực, một tay khác chống ở trên cánh tay, lòng bàn tay che nửa gương mặt ở dưới mũi.

Thay vì nói Giang Hưng đang suy nghĩ lời nói của Lục Vân Khai, không bằng nói anh đang dùng tay che đi vẻ mặt bất lực giễu cợt của mình.

Tầm mắt của anh đang đối diện hai chân của Lục Vân Khai gác trên bàn trà.

Đây tất nhiên là một đôi chân thon dài, thẳng tắp, ngắm thấy vô cùng gợi cảm.

Nhưng đôi chân gợi cảm lại gác ở trên bàn trà... Đây cũng chỉ là một kiểu tư thế phổ thông, tùy tiện, không khuôn phép lắm của bất kỳ người đàn ông nào lúc nói chuyện, thả rắm, móc chân, uống rượu mà thôi.

# Tư thế này... #

# Nói nam thần cả đời tao nhã, lạnh nhạt, ngạo mạn, kiêu căng đây ư? Quả là trong phút chốc vỡ tan thành cặn bã rồi sao! #

Song có cái tốt của việc đủ từng trải, đủ tuổi đời là ở đây.

Cho dù một giây trước, nam thần còn đang khoe kỹ thuật diễn, một giây sau liền biến thành người đàn ông cẩu thả, Giang Hưng cũng chẳng qua hơi vi diệu một chút, liền bật cười chấp nhận hiện thực, đem loại tâm thái kỳ dị của mình thu dọn lại, đóng gói ném vào góc xó xỉnh.

Anh bắt đầu suy nghĩ lời nói của Lục Vân Khai, anh hỏi: ''Ý kiến của cậu là...''

''Em không cho rằng Giang ca thật sự sẽ diễn kém hơn em ở chỗ nào.'' - Lục Vân Khai thản nhiên nói - ''Em cảm thấy trên hai điểm, nắm bắt và biểu đạt tình cảm nhân vật đối với Giang ca mà nói, đều đã rất tinh chuẩn rồi. Nhưng mà có lẽ là quá tinh chuẩn rồi?''

Lục Vân Khai vừa nói vừa suy nghĩ: ''Em cảm thấy Giang ca có thể thả lỏng một chút —— ừm, chính là —— càng có tính công kích một chút.''

''Tính công kích?'' - Giang Hưng hỏi.

''Đúng vậy!'' - Lục Vân Khai cảm thấy cái từ này mình dùng không tệ, cậu lại tỉ mỉ mà nói tiếp - ''Em cảm thấy biểu diễn của Giang ca rất tinh tế tỉ mỉ, diễn Dư Trì càng vô cùng chân thật! Lúc em ở bên ngoài tivi xem, đều cảm thấy Dư Trì sắp bước ra sờ sờ trước mặt. Nhưng em xem tivi xong, ghi nhớ là Dư Trì, không phải Giang ca anh... A'' - cậu hơi chỉnh sửa dòng suy nghĩ của mình một chút - ''Em chính là cảm thấy, Giang ca, anh có thể thêm vào trong kỹ thuật diễn một bộ phận không nhất định rất phù hợp với nhân vật trong phim, nhưng rất có thể qua đó thể hiện bản thân anh? Chính là cái kiểu khán giả vừa xem, liền biết là anh, thì sẽ bị cảm xúc chấn động của anh mang vào —— "

Giang hưng đột nhiên hiểu ý tứ của Lục Vân Khai.

Cậu ấy đang nói là khí thế ảnh hưởng đến người xung quanh.

Khí thế thuộc về một người diễn viên chân chính, đã có thể hòa hợp với nhân vật trong phim, lại thêm độc nhất, đặc biệt.

Giang Hưng đột nhiên có phần hoảng hốt.

Mình —— đã đến lúc này rồi sao?

Đã tới lúc kỹ năng cơ bản gần vững chắc rồi, có thể tìm mục tiêu kỹ thuật diễn riêng của mình rồi ư?

[... 0021? ] - Giang Hưng nhịn không được, thăm dò một người bàng quan đứng bên ngoài khác ở trong đầu.

[ Bản thân ký chủ cho rằng thế nào? ] - 0021 luôn luôn ở đó, cuối cùng lên tiếng.

[ Mi có đề xuất gì à? ] - Giang Hưng đành phải hỏi.

[ Đề xuất của tôi là: Xin ký chủ tự mình phán đoán lời đối phương chính xác hay không, phù hợp với tình hình giai đoạn hiện nay của ký chủ hay không. ] - 0021 trả lời.

Yết hầu của Giang Hưng hơi khô khốc, đây là phản ứng sinh lý sinh ra vì khẩn trương.

Anh hiểu rõ dụng ý của 0021, hiểu rõ đối phương đang đem dấu vết trong hai mươi năm qua của anh, vì thất bại mà chán nản và suy sụp, từng cái xóa đi.

Nhưng rõ ràng không hề nói lên rằng có thể không khẩn trương, không lay động, đây là một loại nhân tố trên phương diện tâm lý rất đơn thuần, rõ rành rành, nhưng phần lớn thời gian, đa số mọi người, đều không cách nào khắc phục.

Anh tự hỏi chính mình.

—— Mình phải chăng đã thật sự tới trình độ này rồi?

—— Cho nên việc tôi đạt được, phải chăng là thành công trước mắt dẫn tới sự tự tin và tự kiêu quá mức! Mà những việc tôi không đạt được, phải chăng là thất bại trước đây mà tự ti và khó chịu còn sót lại?

—— Luôn luôn, mọi lúc xét kỹ bản thân một cách đúng đắn.

Giang Hưng nghĩ, có lẽ mình hiện tại, trước tiên cần phải học hỏi điểm này.

''Giang ca?'' - Giang Hưng im lặng quá lâu, lâu tới mức Lục Vân Khai thậm chí nhịn không được mà gọi một tiếng.

''... Không có gì.'' - Giang Hưng tạm thời đem mình kéo ra từ trong trạng thái tu chỉnh bản thân, anh hướng về Lục Vân Khai nói - ''Cậu vừa rồi có phải có nói gì đó phải không? Tôi mới nãy có chút thất thần.''

''... Dạ, thực ra cũng không có cái gì đâu.'' - Lục Vân Khai có chút không xác định mà nói.

... Nhìn thái độ này của cậu thì biết cực kỳ có chút gì đó.

Giang Hưng âm thầm phỉ nhổ một câu, truy hỏi: ''Cậu hôm nay đột nhiên tới tìm tôi phân nửa là vì cái này nhỉ? Mau nói thử?''

Lục Vân Khai tới gặp Giang Hưng đích xác có phân nửa là vì điều này, cậu bị thần tượng truy hỏi một câu, muốn thổ lộ hết, liền lập tức quăng hết chút ngượng ngùng nhỏ xíu, rất sảng khoái, rất thẳng thắn nói ra: ''Em chưa từng nói cho Giang ca nghe gia đình của em nhỉ? Nhà em chính là... Ừm, lúc nhỏ, cha mẹ ly hôn, sau đó em ở cùng với cha em, từ nhỏ chưa từng thấy qua phụ nữ gì đó, cũng không làm sao gặp mẹ em, dường như năm đó cha em và mẹ em ầm ĩ rất dữ dội thì phải... Nói chung, em lớn thế này cũng chưa từng nhận được một cuộc điện thoại của mẹ em.''

Liên quan đến chuyện của gia đình Lục Vân Khai, thực ra giới truyền thông lúc đó đều moi móc gần hết rồi.

Chỉ có điều, Giang Hưng năm đó mặc dù vừa bắt đầu đã bị Lục Vân Khai kìm giữ, nhưng lúc đó, hai người là diễn viên gần như cùng thời, lại là một người trên trời, một người dưới đất, bản thân Giang Hưng nghĩ thế nào cũng có chút chua xót và đố kỵ, liền đặc biệt né tránh việc xem bát quái của Lục Vân Khai.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, sau này Lục Vân Khai tự sát, tuổi Giang Hưng cũng lớn, toàn bộ tinh lực liền dốc vào sự nghiệp, ngoại trừ sưu tầm phim của Lục Vân Khai, thỉnh thoảng trở về xem chút, cũng chưa từng nghĩ hoặc là có tâm tình gì đi tìm hiểu cuộc đời của Lục Vân Khai nữa... Thật sự là cảnh còn người mất.

Anh nghĩ như vậy, mang theo một chút phức tạp mà người ngoài nhìn không ra, nhẹ giọng hỏi: ''Ừm, sau đó?''

''Mẹ em hiện giờ quay về gặp em rồi.'' - Lục Vân Khai nói.

Cậu đặt hai chân của mình từ trên bàn trà xuống, cơ thể đổ về phía trước, từ dựa vào sô-pha biến thành hai khuỷu tay chống vào mu đầu gối, cằm nâng ở trên hai tay giao nhau, ánh mắt của cậu thẳng về phía trước, trong nét mặt hàm chứa một chút không xác định: ''Ừm... Cha em nói với em việc mẹ trở về là vì em có tiền rồi, muốn tới chia tiền của em. Bản thân em không xác định lắm... Lần đầu tiên em nhìn thấy mẹ đấy —— người đó thực sự, không giống lắm với trong tưởng tượng của em...''

''Trong tưởng tượng của cậu là bộ dáng gì?'' - Giang Hưng hỏi.

Lục Vân Khai nghiêm túc nhớ lại một chút ảo tưởng lúc nhỏ của mình: ''Đại khái là toàn thân mặc đồ trắng —— loại váy xòe trắng dài tới đầu gối, rất thanh thoát, có mái tóc đen dài vô cùng hiền thục, cười lên rất thùy mị, trên người như là được phủ lên lớp viền vàng mềm mại và rực rỡ.''

Giang Hưng cười lên.

Lục Vân Khai nghĩ chút cũng bị hình dung của mình làm buồn cười, tiếp đó cậu ngại ngùng nói: ''Cái suy nghĩ này là lúc em học tiểu học nghĩ mà! Lúc ấy rất nhỏ, rất ngốc, nhưng mà cái hình ảnh này sau này vẫn thay đổi không nhiều.''

''Vậy cậu hiện tại nhìn thấy là bộ dạng gì?'' - Giang Hưng ngẫm nghĩ, hỏi.

''Hiện tại nhìn thấy...'' - Lục Vân Khai thoáng ngừng - ''Rất bình thường, hơi già.''

Giang Hưng lặng im nhìn Lục Vân Khai.

Anh không nói chuyện, anh cảm thấy mình chẳng cần phải nói quá nhiều.

Lục Vân Khai sớm đã biết rõ —— cậu ấy bây giờ chỉ là chưa nhìn thấy, vào lúc cậu nói 'Rất bình thường, hơi già', biểu cảm trên mặt mình để lộ ra hoài niệm và tiếc nuối.

Nhưng lúc này, Lục Vân Khai đang truy hỏi Giang Hưng: ''Giang ca, anh có ý kiến gì hay không?''

Giang Hưng phì cười: ''Tôi có thể có ý kiến gì?''

Điều này không giống như lời của thần tượng mà cậu quen biết sẽ nói nha!

''Vì sao?'' - Lục Vân Khai 0 0.

''Cậu không biết?'' - Giang Hưng trái lại thoáng ngẩn ra.

''Biết cái gì, biết cái gì?'' - Mình nên biết cái gì, phải biết cái gì sao! Lục Vân Khai nhịn không được mà nghĩ trong đầu lặp đi lặp lại như đọc vè líu lưỡi!

Giang Hưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc nôn nóng của Lục Vân Khai trong ba giây, sau đó xác định —— việc này thực sự Lục Vân Khai không biết, bởi vì về việc công bố thân thế của cậu, bây giờ còn chưa có phát sinh cơ!

Anh nhịn không được ấn lên trán một cái, lòng nói vẫn ổn, loại sự tình trọng sinh này hoàn toàn là tình tiết mới sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng, bất luận người bình thường nào đều không thể nghĩ tới phương diện này, nếu không thì chỗ sơ hở khắp người mình quả là nhiều tới không còn kẽ hở!

Anh cười lên, nói: ''Ha, không có gì. Chỉ là tôi là trẻ mồ côi —— chưa từng một ngày sống chung với cha mẹ đâu.''

Lục Vân Khai khựng một giây.

Sau đó trên mặt cậu liền khắc chế không được mà lộ ra sự đau lòng so với hồi này rõ ràng càng nhiều hơn!

Cậu bắt đầu thử cứu vãn: ''Em, em không biết...''

''Ừm.'' - Giang Hưng.

''Nhưng tôi cảm thấy mình nhận được sự thương hại.'' - Giang Hưng nói.

''Loại thương hại này hiển nhiên không phải một câu nói xin lỗi của cậu có thể che đậy việc đã qua.'' - Giang Hưng trịnh trọng nói.

''...'' - Lục Vân Khai.

QWQ! Lục vân khai.

''... Ha ha ha, cậu lại tin thật ư?'' - Giang Hưng nhìn biểu tình trên mặt Lục Vân Khai chuyển đổi thần tốc, quả là trong nháy mắt bị làm cho mắc cười, cười đến không thể ngừng được - ''Tôi tùy tiện nói chút, tôi trước đây cũng từng nói với cậu chưa từng tiếp xúc... Nếu chưa từng tiếp xúc, thì với tôi mà nói, cũng không thật sự cảm giác được loại tình cảm ấy —— loại hâm mộ hoặc là đau buồn đối với những người có cha mẹ.''

... Thần, thần tượng ấy vậy mà biết nói đùa!

... Thần, thần tượng vì sao đột nhiên liền trở nên đáng yêu như vậy!

Tưởng chừng như là khoảng cách ở giữa hai bên đột nhiên bị kéo lại gần một khoảng lớn!

Lục Vân Khai quả là có phần bị làm cho kinh ngạc, nhìn chằm chằm Giang Hưng, thậm chí nói không ra lời được.

Giang Hưng thu lại nụ cười hớn hở trên mặt, chỉ còn một chút buồn cười không kìm giữ được bật ra khỏi vành môi. Anh đứng lên, nhịn không được xoa xoa mái tóc trước trán của người đang mở to mắt nhìn.

Cảm giác cũng không tệ. Giang Hưng nghĩ, tự nhiên thu tay về, nói: ''Mặc dù bản thân tôi không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng mà nếu tôi kiến nghị, tôi cho rằng —— cậu có thể tiến về phía trước, vì cái gì không tiến về phía trước chứ? Đây là người mẹ đã cho cậu sinh mệnh, bà ấy trở về, cậu lớn rồi, cậu tiến lên ôm bà ấy một cái, không khó chút nào, phải không nào?''

''Cho dù vừa bắt đầu, bà ấy vì tiền chăng nữa.''

''Việc có thể dùng tiền giải quyết, coi như là việc lớn gì chứ?'' - Giang Hưng một lời hai nghĩa.

Nói xong anh hơi mỉm cười - ''Dù sao những thứ này, sau này cậu khẳng định không thiếu.''

Có thể là cảm thấy Giang Hưng nói rất có đạo lý, Lục Vân Khai chẳng hề có phản kháng gì đối với việc bị chạm vào ''Nơi không thể đụng chạm đến của đàn ông'' của mình, cậu suy nghĩ nghiêm túc một lúc, xác định Giang Hưng nói rất có đạo lý, sau đó quả quyết nói: ''Em cảm thấy như vậy cũng tốt!''

Gần đây cậu nghĩ tới nhân vật điển hình phải làm, sau khi nói xong câu này liền có chút nôn nóng nhìn Giang Hưng.

Giang Hưng đọc hiểu thần sắc của đối phương trong tích tắc, anh nói: ''Được rồi, thời gian không còn sớm, cậu phải đi về đúng không?''

''Dạ vâng!'' - Lục Vân Khai đứng lên từ trên sô-pha!

Hai tay của cậu vừa mới ăn chân gà còn dính dầu mỡ chưa rửa, đã vội đi cầm áo khoác ở bên cạnh, vẫn là Giang Hưng sớm một bước rút khăn giấy trên bàn nhét vào tay đối phương, nói: ''Lau chút.''

''Dạ dạ.'' - Lục Vân Khai dùng âm mũi liên tục đáp, cầm khăn giấy qua chùi chùi ngón tay, mặc áo khoác lên, hướng về Giang Hưng vẫy tay khí thế, rồi rời đi.

Lưu lại Giang Hưng ở trong phòng thu dọn qua loa cái bàn một chút, lại đi tới trên ban công, vừa hóng gió vừa đem lon bia của mình chậm rãi uống hết.

Tiếp theo, anh đi về trong phòng.

Trên bàn trà vừa mới thu dọn xong, đặt một bình thủy tinh hình tam giác chứa chất lỏng có màu xanh.

Đây là một loạt thuốc khôi phục tinh thần trước đó, tên đầy đủ gọi là [ Thuốc phục hồi tinh thần ], giới thiệu phía sau là:

Hiệu quả chính: Phục hồi tổn thương tinh thần và choáng váng nhận thức do trải qua nhiều lần tiến vào không gian cộng tình mang tới, trợ giúp ký chủ xác lập nhận thức của bản thân lần nữa.

Hiệu quả thứ yếu: Có một khoảng thời gian tuyệt đối bình tĩnh trong đó.

Bình thuốc hồi phục tinh thần ở trong tay Giang Hưng là phần thưởng nhiệm vụ lần đầu tiên thành công giành được vai chính nhân vật Dư Trì của《 Tiểu đại phu 》, dụng ý của phần thưởng phát ra này rất rõ ràng, chính là nhằm vào thuốc xoa dịu tinh thần được cấp đối với mười phân đoạn cộng tình phía dưới kịch bản《 Tiểu đại phu 》, đáng lẽ nếu như không có hiệu quả thứ yếu phía dưới, Giang Hưng chắc vào lần đầu tiên kết thúc đóng phim, đã đem thuốc uống phục hồi tinh thần của mình. Nhưng chính là vì ngoại trừ hiệu quả chủ yếu, bình thuốc này còn có hiệu quả thứ yếu phía dưới là 'Tuyệt đối bình tĩnh trong một khoảng thời gian', điều này đã khiến Giang Hưng nhịn không được đem thời gian uống thuốc xếp lại về sau, chuẩn bị đến thời khắc mấu chốt mới uống thuốc.

Nhưng bây giờ chắc cũng gần đến lúc rồi.

Giang Hưng nghĩ.

Xác lập nhận thức của mình lần nữa.

Tuyệt đối bình tĩnh.

Mình phải tuyệt đối chính xác khách quan mà xem kỹ bản thân mình.

Sau đó ——

Tìm ra Tô Thức duy nhất chỉ mình có.

Hết chương 32./.