Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 4: Fan VS thần tượng



☆ Chương 4: Fan VS thần tượng

Edit: Bongbong_nbo

Tương phản trước sau chấn động quá lớn, lúc này fan qua đường Giang Hưng cũng cảm thấy được một loại tương phản kỳ dị nảy sinh.

Nhưng mà cái suy nghĩ này quá mức ảo tưởng, có điều ở trong đầu Giang Hưng xoay chuyển liền tan biến mất. Giang Hưng nhìn Lục Vân Khai suy tính một chút, hỏi rằng: ''Cậu đã không phải người của đoàn làm phim, thì...''

Lông mày của Lục Vân Khai khẽ nhướng, nụ cười rất thoải mái: ''Em làm thêm ở trong khách sạn gần đây, đúng lúc khách sạn nhận được đơn đặt cơm hộp của đoàn làm phim, em lại có hứng thú, liền tìm cơ hội thương lượng với đồng nghiệp tóm được cơ hội đưa cơm trưa.''

Biết nhiều chuyện hơn so với những người khác, tầm mắt của Giang Hưng không tránh khỏi rơi lên lông mày và môi của Lục Vân Khai.

Anh kiếp trước cũng đã từng ở trên tivi xem qua đủ loại họp báo phim điện ảnh của Lục Vân Khai, lúc đó có lẽ là Lục Vân Khai hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thì phải, con người này đã thay đổi đến vô cùng kiêu ngạo lạnh lùng, động tác nhỏ nhướng mày vẫn giữ nguyên lại, tiếc là bất kể đối diện ký giả nào, vấn đề nào, trước sau vẫn mím chặt môi, cũng không biết bị nói bao nhiêu lần ngông cuồng, kiêu ngạo, đùa giỡn đại bài...

''Sao ạ?'' - Lục Vân Khai có chút khó hiểu mà sờ xuống khóe miệng và giữa lông mày của mình, cậu đã chú ý tới đường nhìn của Giang Hưng.

Giang Hưng chẳng hề vì thế thay đổi tầm mắt làm cho người ta hoài nghi, ngược lại cười nói: ''Cậu nhìn ra tuổi tác không lớn...''

''Năm hai đại học, vẫn đi học đại học gần đây.'' - Lục Vân Khai nói.

Giang Hưng dĩ nhiên biết tuổi tác chính xác của Lục Vân Khai, anh chỉ vì dẫn ra lời tiếp theo: ''Tôi thấy cậu đối với việc quay phim rất có hứng thú, còn rất có thiên phú —— có hứng thú chân chính thử một chút quay phim thế nào hay không?''

Trong khi anh nói ra lời này, còn chú ý tới Lục Vân Khai quả nhiên giật mình một chút, có lẽ lần đầu tiên nghe thấy lời đề nghị này, vẻ mặt tiếp theo của đối phương liền thay đổi có chút nóng lòng muốn thử lại có chút do dự.

Lục Vân Khai do dự nói: ''Giang ca cảm thấy, em có thiên phú này...?''

''Ít nhất có thiên phú hơn tôi.'' - Giang Hưng nói.

Lục Vân Khai liền cười nói: ''Giang ca đừng đùa em mà.''

Giang Hưng cười cười không nói.

Lục Vân Khai hơi hơi trù trừ, nói: ''Giang ca, thực ra em trước đây từng xem Ngô Phi mà anh diễn...''

Ngô Phi là một nhân vật phản diện trong《 Thục quốc truyền kỳ 》, cũng chính là vai diễn có trọng lượng đầu tiên của Giang Hưng lúc debut nhận diễn.

Mặc dù nếu bàn về thiên phú diễn xuất, Giang Hưng thúc ngựa cũng đuổi không kịp thiên hoàng Lục Vân Khai ở tương lai, nhưng mà cho dù thiên hoàng Lục Vân Khai tương lai vào lúc này xuyên việt trở về, EQ của cậu chỉ sợ cũng không bằng một phần nhỏ của Giang Hưng.

Bây giờ Giang Hưng đánh mắt trộm nhìn Lục Vân Khai liền biết đối phương muốn nói cái gì, nhưng anh cố ý cười nói: ''Ha, cảm giác như thế nào?''

''Được, cũng được...'' - Lục Vân Khai rõ ràng đã cố gắng hết sức khiến mình nói được thành khẩn.

''Chỗ nào cũng được?'' - Giang Hưng lại hỏi.

''...'' - Lục Vân Khai liền nói không nói ra lời tiếp.

Giang Hưng cuối cùng nhịn không được cười lớn lên.

Lục Vân Khai cũng xấu hổ mà cười một cái, tiếp tục nói: ''Giang ca đừng giận, bộ phim truyền hình ấy, em không phải thích lắm, liền không có nghiêm túc coi...''

Lần thứ hai bảo mình đừng tức giận! Giang Hưng lại có phần nhịn không nổi, ý cười liền từ khóe môi tràn tới đáy mắt, lòng nói mình việc này rõ là vội vàng, nếu đổi lại mấy năm sau, từ người đại diện đến đạo diễn, tới quản lý, mỗi ngày đều quỳ liếm, cầu xin Lục Vân Khai đừng tức giận, kết quả khi Lục Vân Khai càng ngày càng bá đạo ngất trời, tính khí vẫn như cũ, càng ngày càng quái gỡ... Lúc ấy, người siêu sao này chỗ nào còn đem anh, hạng diễn viên nhỏ bé để vào trong mắt? Lúc đi ngang qua, chỉ sợ mí mắt cũng không nháy một cái.

Lục Vân Khai lại khục khặc, nói: ''Giang ca ăn cơm, ừm, em đặc biệt cầm qua đây phần đầu bếp làm.''

Giang Hưng nhịn không được cười lên, anh hiện tại thật sự có chút không cách nào đem người trước mắt và hình tượng người ấy của mấy năm sau liên hệ cùng một chỗ. Anh tiếp tục xé bao hộp cơm, mở ra nếm thử một miếng, mùi vị quả nhiên cũng không tệ, liền nói về đề tài mới nãy: ''Cá nhân tôi cảm thấy, cậu đích thực có cái thiên phú này, hơn nữa cậu biết tới đoàn làm phim, thì chứng tỏ cậu đối với đóng phim ít nhất có điểm hứng thú —— "

Giang Hưng múc một miếng cơm đút vào trong miệng, đem hộp cơm đặt tới bên cạnh, sau đó dùng tay sờ trên dưới toàn thân khắp một lượt, từ trong túi áo của mình được y phục diễn lồng bên ngoài, lấy ra giấy và bút: ''Tôi cho cậu mấy số điện thoại...''

Anh dùng thanh âm có chút mơ hồ nói, ở mặt trên xoẹt xoẹt xoẹt liền viết ra từng hàng từng hàng con số.

''Đây là số của lớp huấn luyện kỹ thuật diễn xuất công cộng, cậu có thể đăng ký thử xem.''

Lục Vân Khai vội nói: ''Cảm ơn!''

# Nhiệm vụ sơ cấp, giúp đỡ thần tượng mở ra cánh cửa sự nghiệp #

# Chỉ số thỏa mãn + 10 #

''Đây là số điện thoại và địa chỉ cá nhân của một người, ông ấy là một diễn viên lão làng, bản lĩnh rất sâu, chờ cậu ở trong lớp huấn luyện nán lại nửa tháng, một tháng, lúc cảm thấy không có gì có thể học, có thể đến chỗ này một chuyến, tôi cảm thấy ông ấy sẽ rất thích cậu.''

Lục Vân Khai cũng có chút ngượng ngùng, líu lưỡi nói: ''Cảm ơn, cảm ơn, thật sự làm phiền Giang ca quá rồi!''

# Nhiệm vụ nâng cao, giúp đỡ thần tượng mở ra cánh cửa sự nghiệp #

# Chỉ số thỏa mãn +10 #

''Còn có cái này, phần đầu là số điện thoại của người đại diện Chúng Tinh, phần sau là số điện thoại của người đại diện Vạn Bảo, hai người này ở trong giới giải trí cũng coi như là một trong những anh cả, được đánh giá đều tốt, xem như không hà khắc với nghệ sĩ, vẫn còn thiếu ngôi sao nam có năng lực chống đỡ sự nghiệp ——" - Giang Hưng liếc nhanh Lục Vân Khai một cái, cười nói - ''Có điều là cái này phải xem bản thân cậu rồi. Nhưng hai người trước, cậu có thể nói là tôi giới thiệu, số của người đại diện phía sau thì đừng nói là tôi cho cậu, tôi còn chưa phải 'cổ tay' đâu.''

Lục Vân Khai nhận lấy đồ, còn xúc động thực sự đứng lên: ''Giang ca, thật sự cảm ơn anh lắm, anh...''

# Nhiệm vụ cuối cùng, giúp đỡ thần tượng mở ra cánh cửa sự nghiệp #

# Chỉ số thỏa mãn +30 #

Lục Vân Khai đang đem tờ giấy nhỏ trong tay cẩn thận gấp lại, gấp được một nửa lại mở ra, đưa lại tới trước mặt Giang Hưng, cười hơi thẹn thùng: ''Giang ca, thực ra em bây giờ càng muốn biết số điện thoại và địa chỉ của anh hơn...''

Giang Hưng viết xong số, đang bưng hộp cơm ăn trưa: ''...''

# Thần tượng tìm tôi xin số điện thoại và địa chỉ? #

Giang Hưng ngẩn ra một cái mới lại cầm lấy tờ giấy trong tay, anh thế mà đột nhiên suy nghĩ không ra cảm giác của mình là gì, có lẽ chính là loại —— cảm giác trọn vẹn trong tâm lý fan hoàn toàn được thỏa mãn chăng.

Có lẽ biết rõ cũng không bao lâu, qua ba, bốn, năm, sáu năm nữa, fan muốn cùng Lục Vân Khai ngồi chém gió hoặc là hoạt động gì đó như vậy, báo giá có thể là lên đến một triệu cho một tiếng đồng hồ.

Anh vô thức nhai nhai đồ trong miệng, đang sắp viết số điện thoại và địa chỉ của mình xuống dưới nữa, thì nhìn thấy một dòng chữ màu đỏ nho nhỏ ''-3'' từ trước mắt bay qua.

- 3?

Có nghĩa là gì?

Giang Hưng ngẩn ra một lát mới chú ý tới thằng nhóc ban nãy biến mất, không biết lúc nào lại xuất hiện đến trước mắt mình, trong sợi đỏ, sợi xanh đội trên đầu, không chỉ sợi xanh không tăng thêm, ngay cả sợi đỏ ban nãy còn tốt, cũng đã giảm máu khoảng một phần mười lăm.

.... Chuyện này là thế nào vậy?

Giang Hưng lại nhai đồ ăn trong miệng một cái.

Lại một dòng ''-3'' bay ra.

Anh: [... 0021? ]

[ Chất bảo quản thực phẩm quá mức, Natri nitrit*quá mức, phẩm màu nấm men đỏ quá mức, D- natri erythorbate* quá mức. ] - 0021.

*Natri nitrit (NaNO2): Trong phụ gia thực phẩm NaNo2 có số E 250, dùng để bảo quản thịt cá nhằm ngăn cản sự phát triển của vi khuẩn với hàm lượng kiểm soát nghiêm ngặt 0.6% Nano2. Nếu dùng hàm lượng cao hơn gây ra ngộ độc cho cơ thể con người.

*D- natri erythorbate: Chất chống oxy hóa.

Giang Hưng: ''...''

Một miếng cơm này, quả là ăn cũng không được, nhổ ra cũng không xong...

Mắt nhìn thấy Giang Hưng đột nhiên bắt đầu ngẩn người, Lục Vân Khai hoang mang: ''Giang ca?''

Giang Hưng hồi thần lại, anh nuốt đồ trong miệng xuống, nhưng một nửa hộp cơm còn lại, quả thực không có dũng khi cho vào miệng nữa, đậy nắp lại để ở một bên, lanh lẹ đem địa chỉ và số điện thoại viết xong đưa cho Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai cúi đầu nhìn số điện thoại một cái, lập tức mò di động ra, ấn số điện thoại trên màn hình gọi qua.

Giang Hưng áy náy cười cười: ''Di động không ở trên người, chờ hết ngày hôm nay, tôi lưu lại.''

''Được ạ, được ạ, không sao, không sao!'' - Lục Vân Khai nói, cậu nhìn xem giờ, có chút không nỡ mà đứng lên - ''Ừm... tới giờ rồi, em chắc cũng nên đi rồi, chờ em tới trong lớp kỹ thuật diễn xuất xem rồi lại gọi điện thoại cho Giang ca.''

''Được.'' - Giang Hưng trả lời, nhìn thấy Lục Vân Khai đi xa rồi, vừa đứng lên có chút lo lắng mà đem hộp cơm vứt vào trong thùng rác bên cạnh, liền bị Trương Chí An đã ăn xong, đang nghỉ ngơi gọi qua.

Giang Hưng vội vàng đi qua, thấy Trương Chí An đang lật xem kịch bản, nói: ''Trương đạo diễn, ngài tìm tôi có việc ạ?''

''A, qua đây ngồi.'' - Trương Chí An đang ngồi ở trong lều che nắng của đoàn làm phim dựng, ông chỉ chỉ cái ghế ở bên cạnh, hướng về Giang Hưng nói - ''Tôi buổi sáng xem cậu diễn, trước đây không phải nói với cậu dựa vào Ngô Phi của cậu diễn trong 《 Thục Quốc 》, diễn theo con đường đó là được rồi, làm sao lâm thời thay đổi?''

''Là thế này, Trương đạo diễn.'' - Giang Hưng sắp xếp suy nghĩ một chút, rất nhanh nói - ''Ngô Phi từ nhỏ là cô nhi, sau này lớn lên là một thành viên dưới tổ chức sát thủ, hắn vừa bắt đầu đã phải được bữa nay lo bữa mai, sau này lại luôn sống ở trong bóng tối, do đó về sau, lúc hắn gặp được nữ chính lớn lên dưới ánh sáng, cho nên hắn tỏ ra vui giận thất thường là bởi vì hắn tự cảm thấy không xứng với nữ chính mà sống tự ti trong tình cảm; nhưng mà Thư Bách Xuyên giai đoạn sau vui giận thất thường đối với nữ chính, căn nguyên chẳng hề ở việc này —— "

''Vậy căn nguyên ở cái gì?'' - Trương Chí An hỏi.

''Căn nguyên hắn là tên biến thái.'' - Giang Hưng mở miệng nói đùa, sau đó lại giải thích nói - ''Thư Bách Xuyên lúc nhỏ xuất thân phú quý, chẳng hề có sự tự ti của Ngô Phi; sau này mặc dù hắn gặp nạn diệt môn, nhưng lại dựa vào năng lực của bản thân sáng lập sát thủ lâu, hận thù cùng cực có thể đủ thúc đẩy cảm xúc hóa cực đoan, Thư Bách Xuyên ở trong thời khắc gian khổ nhất cũng có thể dựa vào mình tay trắng làm nên sự nghiệp, ở trên mức độ rất lớn sẽ trở thành một người cực kỳ kiêu ngạo, chỉ nghe theo bản thân mình —— bởi vì ở tận cùng của cuộc đời, hắn phải đấu tranh cho rất nhiều lần, tin tưởng bản thân hết lần này đến lần khác, sau đó hắn thành công, cho nên hắn kiêu ngạo, tự bản thân hắn. Mà kết hợp nguyên tác, cũng có thể nhìn ra hắn xác thực là một người như thế.''

''Hắn cực kỳ kiêu ngạo với vui giận thất thường ở giai đoạn sau của hắn có liên quan gì?'' - Trương Chí An chẳng nói đúng sai.

''Hắn đã bị Khổng Nhược Thiến hấp dẫn, lại bởi vì Khổng Nhược Thiến và Hạ Lâm lẫn lộn không rõ ràng mà cảm thấy đối phương đê tiện, tự hắn rõ ràng mục đích không trong sáng, lại bởi vì bản thân cực đoan, ở giữa kiêu ngạo cuồng vọng mà không thể khoan dung người khác đối với hắn không chút mảy may thuần khiết nào. Mà nếu như người khác thật sự toàn tâm toàn ý đối với hắn ta rồi, hắn lại cảm thấy chuyện này chẳng qua là việc đương nhiên, nghiên cứu ý tưởng gốc rễ của nó, chính là loại —— ta là thiên chi kiêu tử* ở đây, ngươi, thứ phàm nhân còn không mau mau qua quỳ liếm, ta là thiên chi kiều tử đã không hạnh phúc, ngươi, thứ phàm nhân làm sao có thể càng hạnh phúc hơn so với ta ư!'' - Giang Hưng gãi đúng chỗ ngứa.

*Thiên chi kiêu tử: Thiên kiêu tức là "thiên chi kiêu tử" (đứa con kiêu ngạo của trời). Dưới triều nhà Hán, những người Hung Nô ở phương Bắc có thế lực rất hùng mạnh. Thiện Vu (tên gọi thủ lĩnh Hung Nô) kiêu ngạo tự xưng là "Thiên Kiêu". Về sau một số vua chúa của các dân thiểu số ở phương Bắc cũng dùng tên hiệu này. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

''Ha ha ha ha ha!'' - Trương Chí An nghe tới chỗ này liền cười phun ra, chuyện cười trên mạng mấy năm sau vào lúc này rõ ràng mới mẻ vô cùng, ông cười một lúc, hỏi - ''Tôi nhớ cậu hình như chưa từng lên chương trình tạp kỹ? Nếu không thì tôi tìm đường cho cậu?''

''Cảm ơn Trương đạo diễn, nhưng mà tôi e rằng mình không phải loại hình đó*.'' - Giang Hưng cười nói.

*Chỗ này bản raw ghi là ''tôi e rằng mình không phải khối vật liệu đó'' - Ở Trung Quốc, đó là cách nói của những người cho rằng mình không làm được việc gì đó, vì mình không phải người như vậy chẳng hạn.

Trương Chí An khoát khoát tay: ''Không thử xem làm sao biết chứ?'' - Nhưng chẳng hề thật sự đem 'Tim đường' mới nãy cho triển khai xuống, chỉ bảo Giang Hưng trở về nghỉ ngơi, mình thì cũng biên kịch họp với nhau viết viết vẽ vẽ, cũng không biết đang nói chút gì đó.

Sau nghỉ trưa, tiến hành hoàn thành từng bước quay phim buổi chiều, chỉ là Trương Chí An hình như so với bình thường dễ nói chuyện hơn nhiều, cả buổi chiều cũng không làm sao nghe thấy tiếng quát giận dữ của ông, một chút lỗi nhỏ gì gì đó, ông cũng không bắt bẻ, khẽ nhướng mắt liền cho qua.

Tất cả diễn viên vẫn luôn mang tâm thái mừng rỡ diễn tới gần mười giờ đêm, Trương Chí An cho qua một cảnh cuối cùng của hôm nay. Ông nhìn dưới bảng, hô to kết thúc công việc.

Mà trước khi kết thúc công việc, ông còn thông báo một việc khác:

''Ngày mai quay phim từ cảnh thứ tám, mười một, mười bảy, hai mươi lăm, hai mươi sáu thay đổi thành cảnh thứ ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi ba, ba mươi lăm. Phần diễn của nhân vật chính số một, số hai, vai phụ số một, số hai, biên kịch sẽ tiến hành sửa chữa lần nữa vào hai ngày này.''

Hết chương 04./.