Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 50: Thay đổi



Edit: Bongbong_nbo

Giang Hưng vừa mới cầm điện thoại nói hai từ, liền bị âm nhạc đinh tai nhức óc ở đầu bên kia làm cho choáng váng, anh lập tức đem di động đang kề lỗ tai dịch ra xa một chút, loáng thoáng nghe thấy giọng của Lục Vân Khai từ trong điện thoại truyền tới: ''Là em —— "

''Cậu bên kia đang hát hay đang nhậu nhẹt?'' - Giang Hưng nâng cao giọng - ''Tôi nghe không rõ cậu nói chuyện!''

Tiếng nói của anh mới rơi xuống, tiếng nhạc bên kia liền đột nhiên nhỏ lại, tiếp đó, giọng nói của Lục Vân Khai khá rõ ràng truyền ra: ''Vừa mới ở cùng người của đoàn làm phim uống rượu mừng công, bây giờ đã tới nhà rồi.''

''Vậy?'' - Giang Hưng không hiểu quan hệ nhân quả giữa đó, nếu như nói tiếng nhạc vừa nãy là trong tiệc rượu mừng công, vậy trong nhà của Lục Vân Khai với chỗ uống rượu mừng công rốt cuộc gần bao nhiêu?

Lục Vân Khai không giải đáp thắc mắc của Giang Hưng, nhưng không ngại anh tự mình nói ra nghi hoặc của bản thân, cậu nói: ''Em bây giờ đang ở trong nhà, trong nhà cũng đang chúc mừng, đang hát nè.'' - Cậu cứ nói cứ nói rồi cười lên - ''Em cảm thấy chờ một lát nữa sẽ có hàng xóm lên gõ cửa! Quả là quá ồn rồi!''

Giang Hưng cũng cười lên, anh nói: ''Chúc mừng thù lao phá vỡ bảy con số.''

Vừa rồi Trần Lương còn đang cùng Giang Hưng nói về thù lao của Lục Vân Khai đấy, mặc dù bị điện thoại của chính Lục Vân Khai cắt ngang, nhưng mà đây cũng không phải bí mật gì, Giang Hưng tính đại khái một chút cũng đã gần như tính ra được.

''Hì hì, hì hì, hì hì.'' - Người ở đầu kia điện thoại cười một tràng với Giang Hưng, sau đó cậu ta nói - ''Thù lao hiện tại của Giang ca khẳng định cũng có bảy con số rồi!''

Giang Hưng thoáng cười, cũng không nhận lời này, chỉ nói: ''Cậu gọi điện thoại qua đây không phải chỉ là đặc biệt để tôi chúc mừng cậu một cái đấy chứ?''

''Đâu có đâu!'' - Giọng của Lục Vân Khai vẫn còn ở tông rất cao, tốc độ nói của cậu rất nhanh - ''Chỉ là gọi điện thoại, không có gì khác —— muốn chia sẻ tin tức tốt với Giang ca —— "

Lúc này, cuối cùng Giang Hưng phát hiện ngữ khí của Lục Vân Khai có điểm kỳ lạ.

Anh khẽ suy nghĩ một chút, lòng nghĩ đối phương đây không phải uống quá mức, có hơi say rồi chứ?

Anh thử hỏi xem: ''Buổi tối các cậu uống rượu rồi?''

''Uống rồi!'' - Giọng điệu hết sức chắc chắn như đinh đóng cột.

''Uống bao nhiêu rồi?''

''Ặc, em coi thử... Ba chai, năm chai...?'' - Lục Vân Khai.

... Thật sự uống say rồi nhỉ. Giang Hưng thoáng im lặng. Anh nói: ''Hay là bảy chai?''

Lục Vân Khai ấy thế mà rất nghiêm túc tính lại rồi sau đó phản bác Giang Hưng: ''Không có, đại khái chỉ sáu chai, hơn hai phần ba thôi. Mọi người đều là người đàng hoàng!''

''Được, được...'' - Thật sự không cần so đo với tên nhóc say xỉn này.

''Sau đó em về nhà, rồi Tiểu Doanh vẫn luôn chờ em.''

''Ờ, ờ...'' - Thật sự không cần so đo với tên nhóc say xỉn này x2, mặc dù nhảy đề tài nhưng logic vẫn ok x1.

''Sau đó em liền mời cô ấy cùng về nhà, rồi bọn em cùng nhau ngồi ở trong phòng, kế đó cô ấy đi, rồi mọi người liền cùng nhau mở nhạc chúc mừng!''

''Ừ, ừ...'' - Không cần so đo với tên nhóc say xỉn này x3, mặc dù nhảy đề tài nhưng logic vẫn ok x2, ấy thế mà chủ đề bẻ tới bẻ lui lại bẻ về vấn đề vừa nãy của cậu ấy x1.

Đối phương thật sự uống say rồi à? Giang Hưng nghĩ luẩn quẩn, có lẽ chỉ là vừa vặn uống tới điểm giới hạn, sau đó rơi vào trạng thái hưng phấn?

Nghĩ tới Trần Lương còn chờ ở bên cạnh, Lục Vân Khai đã không có việc gì, Giang Hưng liền muốn cúp điện thoại trước, nhưng lúc này trong điện thoại lại truyền tới tiếng của Lục Vân Khai: ''Đúng rồi đúng rồi, Giang ca, anh biết chưa, có người trong một cái diễn đàn cho rằng anh là thụ, sau đó em —— "

Giang Hưng kiên nhẫn nghe.

Nhưng nói được tới một nửa, thanh âm ở đầu kia điện thoại liền im bặt mà chấm dứt, giống như là bị người ta dùng kéo cắt roẹt đứt phựt!

Nếu như lúc này Giang Hưng ở cùng với Lục Vân Khau trong một căn phòng, anh nhất định có thể nhìn thấy người thanh niên vốn đang cầm điện thoại, ở trong phòng hưng phấn đi qua đi lại tới lui, đột ngột dừng bước chân, nét cười trên mặt cũng đồng thời đơ ra toàn bộ!

Chờ chút, mình vừa nói cái gì...

Lục Vân Khai cuối cùng cũng từ trong trạng thái quá hưng phấn mà tỉnh táo lại.

Cậu bình tĩnh nhớ lại một lượt những câu của mình vừa buột miệng nói ra, sau khi xác nhận mình không có miệng rộng để cho phần quan trọng nhất rò rỉ ra, liền lập tức tìm lại giọng nói, rất nhanh trí mà trực tiếp đổi giọng nói: ''Những người trong cái diễn đàn ấy cho rằng anh quá gầy, dáng người không đẹp! Em nghĩ trong lòng, dáng người của Giang ca anh nhất định rất đẹp, tám khối cơ bụng và nhân ngư tuyến tuyệt đối hoàn hảo...'' - Trong lúc vô ý lại lộ ra mấy phần tư thế của fan não tàn...

Giang Hưng không hiểu rõ lắm điểm hưng phấn của Lục Vân Khai, anh nghĩ bụng có người nói tôi gầy hay là mập, không phải... điều này rất bình thường à? Làm sao cũng không cần đặc biệt đem ra nói chứ?

...Có lẽ đối phương hưng phấn chỉ thuận miệng nói ra thôi...

Một lần nữa, anh lấy câu trả lời vạn năng đối phó với đối tượng say xỉn: ''Ừ, ừ...''

... Hình như không bị phát hiện. Nói tới, mình lúc đó rốt cuộc vì cái gì mà nhất thời kích động liền làm ra loại việc này...

Cái lịch sử đen tối này đen đến như mực của con mực phun ra trong một lần chiến đấu, tẩy cũng tẩy không hết, quả là hận không thể không cắt bỏ ký ức được đó mà...

Thậm chí không dám mò lên diễn đàn để xem nữa, một chút dũng khí cũng không có, chỉ cần nghĩ đến diễn đàn liền có thể lập tức liên tưởng đến khỏa thân gì đó á, kích tình á, XX lớn á, rên rỉ kéo dài á, co giật xoắn xuýt á, X cao á, X bắn á ——

Hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng... Tóm lại quả thực là quá đáng sợ rồi!

Lục Vân Khai chừng như đã có chút cứng đờ. Cậu ép buộc bản thân đem lực chú ý dời đi.

Hai giây sau, cậu ép buộc bản thân quên đi nhưng chuyện đó, sau đó vươn tay sờ xem thử liền cảm giác được phần cổ ớn lạnh, quả nhiên mồ hôi ra đầy cả cổ.

Lục Vân Khai lúc này thoáng cái lại trầm mặc có hơi lâu, Giang Hưng bên kia đánh tiếng hỏi: ''Vân Khai?''

''Em đây!'' - Lục Vân Khai vội vàng nói.

Một tiếng trả lời này hết sức vang dội còn có chút nghiêm túc!

''Ha, tỉnh lại rồi?'' - Giọng của Giang Hưng khẽ cười liền truyền tới.

Thật nhạy bén! Lục Vân Khai lại đổ mồ hôi một chút, bụng nói thật nguy hiểm quá, nếu như vừa này mình lại thật sự để lộ ra một, hai chữ nữa, vậy là xong, không có ngày mai rồi: ''... Dạ phải, dạ phải, vừa nãy có chút hưng phấn, không giữ được miệng mồm, em vừa mới đi rửa mặt, bây giờ tỉnh lại nhiều rồi. Đúng rồi, em lúc nãy nói cái gì nhỉ? Ặc, ý của em là —— em nói cái gì rồi?''

''Nói người yêu nhỏ của cậu cùng cậu về nhà?'' - Giang Hưng cười giễu - ''Nói trong nhà cậu cũng đang chúc mừng phim điện ảnh của cậu đạt được thành công lớn đấy —— chúc mừng.''

''Em cảm ơn.'' - Lục Vân Khai tỉnh táo chốc lát liền khôi phục trạng lại bình thường, hiện tại bị Giang Hưng nói như vậy, cậu lại có chút đắc ý nho nhỏ với chút ngượng ngùng, nhịn không được gãi gãi dưới má - ''Dạ, đạo diễn biên tập rất tốt, công ty cũng rất ra sức...''

''Cậu sẽ càng lúc càng nổi tiếng.'' - Giang Hưng cười nói, một câu nói này của anh nói rất hờ hững. Sau khi nói xong, anh liền hỏi - ''Vừa mới nãy từ bên ngoài trở về hẳn, không ngồi nói chuyện cùng gia đình hay sao?''

''Dạ ——" - Lục Vân Khai nói - ''Cha em, mẹ em ở bên ngoài đó, Tiết Doanh cũng ở bên ngoài, mẹ em và Tiết Doanh ở trong phòng bếp nói là muốn nấu bữa ăn khuya chúc mừng, nhưng mà em nhìn thấy họ cũng nhanh chóng làm xong một bàn thức ăn rồi...''

Cậu lúc này đang ở trong nhà mà không phải ở trong nhà của công ty cấp cho.

Đây là một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách rất thông thường, tổng cộng tám mươi chín mét vuông.

Lúc này, Lục Vân Khai đã ngồi trên ghế tựa máy tính trong phòng của mình. Cửa phòng khép hờ, xuyên qua cái khe cửa hơi mở rộng, cậu rất dễ dàng có thể nhìn thấy người cha đọc báo ở trong phòng khách, cùng mẹ với bạn gái đang bận rộn trong phòng bếp.

Ánh đèn vàng ấm áp dát trên thân mình những người ấy, mỗi người giống như là vật thể phát sáng trời sinh, đã gom ánh sáng, lại phản xạ ánh sáng.

Lục Vân Khai thì trái lại ngồi ở ghế máy tính.

Cậu đặt cằm của mình ở trên chỗ tựa lưng của ghế máy tính, lẳng lặng nhìn một màn này.

Cậu nói với bên trong điện thoại: ''Giang ca, thực ra em gọi điện thoại là muốn nói —— ừm —— em cảm thấy, em bảo cha mẹ phục hôn, có khoa học hay không?''

Giang Hưng: ''...''

Giang Hưng: ''Ừm... Khoa học hay không tạm thời không nói được, trái lại tôi cảm thấy, cậu nhất định cảm thấy tôi là Tinkerbell*...''

*Tinkerbell: Nhân vật trong truyện, phim Peter Pan.

Cái hình ảnh hoạt hình này phổ biến thế giới, cho dù là người không xem phim hoạt hình cũng nhất định biết.

Lục Vân Khai nghe thấy liền cười: ''Đâu có!'' - Sau đó cậu hơi hơi giải thích một chút - ''Em thấy bọn họ sống chung với nhau cũng rất tốt, cũng không có cãi nhau nữa, quá khứ đều đã qua rồi —— họ lần nữa đã trở về trong một nhà, vậy lại ở cùng một chỗ chắc không có gì không thể nhỉ?''

Thực ra Lục Vân Khai chẳng hề cần ý kiến của anh nhiều lắm.

Giang Hưng rất nhanh ý thức được điểm này.

Đối phương chỉ là rất hưng phấn, tính tìm một người nói chuyện chút mà thôi.

—— Bản thân cậu ấy đã có chủ ý rồi.

Giang Hưng không thật sự nghiêm túc đưa ra câu trả lời, mà là cầm điện thoại nghe Lục Vân Khai luyên thuyên một hồi, cho tới khi Lục Vân Khai ở đầu kia điện thoại nói: ''... Họ làm xong rồi, em ra ngoài ăn trước, lần sau gặp lại.''

''Được, lần sau chúng ta gặp lại.'' - Giang Hưng nhã nhặn nói.

Điện thoại cúp rồi.

Giang Hưng đem di động đã nóng ran đặt ở trên bàn, liền trông thấy Trần Lương vốn dĩ ngồi ở trên bàn ăn, đã chuyển địa bàn tới ghế sô-pha, đồng thời cầm một con dao gọt trái cây gọt vỏ táo.

Lúc Giang Hưng đem điện thoại đặt xuống, Trần Lương cùng vừa vặn gọt xong một quả táo.

Ông cắn một miếng, đánh giá: ''Quả táo nhỏ biến thành quả táo minh tinh, mùi vị thế nào?''

Giang Hưng đơ ra một lúc, sau đó anh ý thức được Trần Lương đang nói cái gì, tức thì bật cười: ''Hở? À... Thì như vậy thôi.''

''Không'' - Trần Lương cải chính - ''Rõ ràng càng cứng hơn nhiều.''

''Tôi nói với cậu, nếu như cậu ta giữa đường có thất bại, cá tính và EQ này có thể xúi quẩy; nếu như không có thất bại đem cậu ta bắn rụng, vậy cái khí thế này chính là phong đế (làm vua).''

''À —— "

''Tôi thấy cậu không đồng ý?'' - Trần Lương hỏi.

''Có đâu? Tuyệt đối không có.'' - Giang Hưng phủ nhận.

Trần Lương lại nhìn kỹ đối phương một cái, như có chỗ suy nghĩ: ''Ừm... thay vì nói là không đồng ý, hình như nói là đoán trước trong bụng càng phù hợp hơn, thế nào, cậu biết nội tình gì mà tôi không biết à?''

''Em có thể biết cái gì?'' - Giang Hưng lần này trực tiếp hỏi ngược lại.

Trần Lương ngẫm nghĩ cũng đúng.

Ông lắc lắc đầu nói: ''Thôi, không nhắc tới Lục Vân Khai. Các cậu mặc dù quan hệ tốt, nhưng gần đây có hoạt động gì đều tránh cậu ta đi, đầu sóng ngọn gió quả thực quá lớn, không có việc khác hãy lướt qua cái mũi nhọn* này... Tôi có cậu xem mấy cái thông cáo và đại ngôn quảng cáo. Cậu vừa mới quay phim điện ảnh, khoảng thời gian này cứ chậm rãi, bồi dưỡng một chút, chờ tới khi phim điện ảnh đưa ra thị trường rồi, chúng ta xem tình huống lại xác định đường đi bước tiếp.''

*锋芒: mũi nhọn, còn có nghĩa là sự sắc sảo, tài năng.

Lúc Giang Hưng cùng Trần Lương đang nói chuyện phiếm, Lục Vân Khai cũng đang trò chuyện với Tiết Doanh.

Ban nãy, lúc Tiết Doanh đi vào, Lục Vân Khai xoay ghế một vòng nói điện thoại với Giang Hưng, vừa xoay tới phương hướng quay lưng với cửa, do đó người im lặng tiến vào không quấy rầy Lục Vân Khai nói chuyện.

Cho tới khi đối phương đột nhiên từ phía sau thò tay, không nặng không nhẹ mà vỗ vai của Lục Vân Khai một cái!

Lục Vân Khai giật mình, ngẩng đầu liếc nhìn về phía sau một cái rồi cười lên.

Nụ cười này khiến trái tim của Tiết Doanh không cầm lòng được mà lệch đi một nhịp.

Bất kỳ một cô gái nào cũng không cách gì xem nhẹ sức quyến rũ của Lục Vân Khai —— đây tuyệt đối là một nam nhân trưởng thành vốn có tính công kích quá mức.

Cô ổn định tiếng tim đập, hỏi: ''...Đang gọi điện thoại với ai vậy?''

''Giang ca đó, trước đây đã nói với em.'' - Lục Vân Khai cầm điện thoại đối diện Tiết Doanh trả lời một câu, sau đó liền nói với Giang Hưng một câu cuối cùng trước khi cúp điện thoại. Sau khi cậu cúp điện thoại lại nói - ''Vốn muốn để hai người gặp mặt, nhưng mà...''

Nhưng mà bản thân Lục Vân Khai hiện tại gặp mặt với Tiết Doanh đều là lén lút, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị phóng viên phát hiện ồn ào ra bát quái giải trí gì đó, ở đâu còn có cơ hội ba người cùng nhau gặp mặt? Dù sao đối với người mới mà nói, có thể không quậy ra scandal tình cảm, hãy cứ cố gắng hết sức không quậy ra scandal, đối với sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật, nhân khí ảnh hưởng quả thực quá lớn.

Tiết Doanh chẳng hề để ý đến người khác lắm, ngoại trừ Lục Vân Khai, cô nói: ''Đừng để ý, mau đi ăn cơm.''

''Được.'' - Lục Vân Khai nhẹ nhàng nhảy từ trên ghế xuống, lúc sắp đi ra bên ngoài, cậu cầm lấy tay đối phương.

Tiết Doanh tim đập mạnh một cái, giãy giãy cánh tay, không vùng thoát ra được, mặt liền có chút đỏ.

Một mâm cơm này nói là bữa khuya, càng giống như là bữa tối thịnh soạn, ăn đến hòa thuận vui vẻ, mẹ và cha của Lục Vân Khai đều tranh nhau gắp thức ăn cho Lục Vân Khai và Tiết Doanh, trên bàn ăn còn có Lục Vân Khai gần đây bởi vì quay phim, kiến thức nhiều, nên cũng nói chuyện cuốn hút, càng thoải mái không ít, mọi người đều cười liên tục.

Sau bữa cơm, Tiết Doanh giành rửa chén bát xong, thời gian không còn sớm, đội mũ bóng chày lên và đeo kính râm rồi phải rời đi.

Lục Vân Khai vốn muốn tiễn Tiết Doanh. Nhưng gần đây Lục Vân Khai quá nổi tiếng, buổi tối, Tiết Doanh cũng không dám để đối phương tiễn mình, liền nói: ''Một mình em là được rồi.''

''Bây giờ sắp mười giờ rồi...?'' - Lục Vân Khai hỏi thử.

''Dạ, không sao.'' - Tiết Doanh đứng ở cửa, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, vẫy vẫy tay với Lục Vân Khai, sau đó cũng không cho Lục Vân Khai cơ hội do dự nữa, bước hai ba bước vội vàng, chạy thẳng lao xuống thang gác.

Trong hành lang kiểu cũ, đèn điện còn không phải cảm ứng, mà là ấn công tắc.

Hơn nữa trong mười tầng lầu còn có bảy, tám tầng bị hỏng.

Tiết Doanh nhờ vào đèn đường và ánh trăng bên ngoài, cẩn thận đi giữa hành lang không hề quen thuộc, cô vừa nhảy một bước quá nhanh, bàn chân trật một cái, vẫn không bị sái, chỉ là có chút đau nhói nhẹ.

Song đau nhói như vậy, lúc nghĩ tới Lục Vân Khai, dường như cũng trở nên ngọt ngào đáng yêu.

Chua chua ngọt ngọt, mình làm chủ sao?

Cô không nhịn được nhếch khóe môi cười một cái, di động để ở trong túi vang lên cứ như hưởng ứng niềm vui của cô.

Tiết Doanh cầm ra xem, là người quản lý của mình, cô vội vàng nhận lấy nói: ''Alo, Hàn tỷ, có việc gì ạ?''

''Phim truyền hình trước đó liên hệ cho em đã có câu trả lời rồi. Công ty tranh thủ cho em được vị trí nữ số ba, em còn nhớ nữ số ba chứ? Là nhân vật có cảnh ngộ bất hạnh, tính cách rất trong sáng, thuần khiết, rất hợp với em.'' - Hàn tỷ ở đầu kia điện thoại nói, cô ta cân nhắc nói - ''Hiện tại Lục Vân Khai đang nổi trội quá mức, chờ khi phim của em bắt đầu quay, biểu hiện tốt một chút, thêm vào đó, bản thân hai người có chút nền tảng, đến lúc sắp sát thanh* hoặc là sát thanh rồi, công ty chắc sẽ đồng ý để em với Lục Vân Khai tạo scandal tình cảm...''

*杀青-sát thanh: Hơ khô thẻ tre để viết chữ, ví với việc viết xong một tác phẩm, hoặc quay xong một bộ phim.

''...'' - Tiết Doanh.

''Sao? Em còn đang nghe chứ?'' - Hàn tỷ ở đầu kia điện thoại nói.

''Dạ, em vẫn nghe...'' - Tiết Doanh nói - ''Hàn tỷ, việc này cần phải xin phép à?''

Việc này nếu như chỉ là giả scandal ——

''Đương nhiên.'' - Hàn tỉ nói.

''Em hôm nay vừa mới đến nhà Lục Vân Khai ăn cơm...'' - Tiết Doanh nhỏ giọng nói với điện thoại.

''Hàn tỉ, em cảm thấy Vân Khai rất nghiêm túc.''

''Em cũng rất nghiêm túc... Dạ, em không muốn việc của em và anh ấy phơi dưới ánh mặt trời làm scandal...''

Hết chương 50./.