Thuần Hoá

Chương 17: Ngày thứ 3.3: Từ chối



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Amelie.Vo

“Thầy nói giỡn với em sao?” Loria hỏi: “Giáo sư, chuyện này……”

“Không phải giỡn.” 

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, gương mặt của hắn khiến người ta có cảm giác không chân thật…

“Anh muốn có em.”

“Nhưng mà…”

“Anh biết em là người phương Đông, cũng hiểu rõ những chuẩn mực đạo đức mà em được dạy dỗ từ bé đến giờ.” Tà thần nói: “Nhưng ngay cả ở đất nước em, những trường hợp về tình yêu giữa thầy và trò cũng không hiếm gặp, ví dụ như Lỗ Tấn và Hứa Quảng Bình.”

Loria im lặng một vài giây.

“Ở đất nước em tuy không cấm tình yêu giữa thầy và trò, nhưng xét về mặt đạo đức, họ sẽ bị người đời lên án.”

“Không sao”, hắn nói: “Tôi không có đạo đức.”

Loria cạn lời, cô chợt nhận ra hình như mình vừa bị câu nói của thầy xúc phạm

Ơ nhưng kiểu xúc phạm này……cũng không đáng ghét lắm nhỉ?

Ngược lại, cô cảm thấy kiểu theo đuổi nhanh-gọn-lẹ này của giáo sư làm cô hơi mếch lòng.

Giáo sư tỏ tình bình tĩnh như vậy, phải chăng thầy đã từng theo đuổi nhiều cô gái khác? Sử dụng cùng một thủ đoạn tán tỉnh ư?

Loria hiểu rõ sự cởi mở trong văn hoá phương Tây. Chẳng hạn như bạn nam mượn bút của cô hôm trước, những cô nàng đi cùng xe với cậu chàng mỗi tuần đều không phải là cùng một người. Hoặc chị gái đồng nghiệp làm chung nhà hàng cũng thường thay bạn trai như thay áo.

Loria không có ý đánh giá họ, cô chỉ cho rằng mình không thích hợp với những mối quan hệ tình cảm chóng vánh, ngắn ngủi nhưng đầy cuồng nhiệt.

Cô khao khát một thứ tình cảm “mưa dầm thấm lâu” hơn.

Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo. Loria không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện xấu hổ này như thế nào, mà tà thần vẫn chậm rãi phân tích như thể đang giảng bài cho cô nghe vậy: 

“Ở đây em không có bạn thân, cũng không có bố mẹ.”

Loria mơ hồ hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, vì vậy cô đành ngắt lời:

“Giáo sư, em không cần thêm sự giúp đỡ của thầy.”

Cô trả lại hắn cây bút máy mà cô đã định bụng trả từ lâu:

“Em rất biết ơn sự quan tâm của thầy suốt thời gian qua, nhưng em không muốn có bất kỳ vướng bận gì ngoài mối quan hệ thầy trò ra cả.”

“Có lẽ thầy đã từng xử sự như thế này với rất nhiều cô gái khác.” Loria nói: “Nhưng em xin phép được từ chối ạ.” 

Loria nâng tà váy lên, khẽ cúi chào tà thần rồi rời đi rất nhanh. Tà thần cầm chặt cây bút còn lưu lại hơi ấm của cô trong lòng bàn tay, gương mặt hắn không chút xúc cảm:

“Lăn ra đây.”

Con chó săn địa ngục nhảy ra khỏi bồn hoa, nó gãi gãi cái đầu tóc đỏ:

“Lãnh chúa à, thời gian ngài và công chúa nhỏ quen biết nhau chưa được bao lâu. Nàng ấy không chịu chấp nhận ngài âu cũng là điều bình thường thôi. Ngài đừng có mà…”

“Biết rồi.” Tà thần khẽ nhắm mắt, thanh âm trầm thấp: “Không mượn ngươi lải nhải.”

Lần trước, hắn lao tâm khổ tứ cưỡng chế để Loria có thể chuyển kiếp sớm, sau đó dồn hết tâm trí vào việc nuôi nấng cô.

Hắn đưa một số tiền cho bố mẹ ruột thịt nghèo túng sắp chết đói đến nơi của cô, mua cô đem về nhà từ một khu ổ chuột.

Cả tà thần lẫn các sinh vật hắc ám đều không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhỏ. Bọn chúng hao tổn tinh lực đi tìm và tiệt trùng sữa cho cô bú: nào là sữa dê sữa bò, thậm chí còn có cả sữa mèo…

Bị ảnh hưởng nặng bởi việc ép buộc luân hồi, thân thể của Loria không khá hơn kiếp trước là bao. Nếu tốc độ đút sữa nhanh hơn dù chỉ là một chút, cô cũng sẽ bị sặc sữa, ho đến tái mét mặt mày, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Trời nóng đổ mồ hôi, Loria bé bỏng sẽ khóc rống; trời lạnh gây khó chịu, Loria bé bỏng sẽ liên tục hắt xì hơi.

Tháng đầu tiên đón cô về lâu đài, tà thần phải bồng cô suốt.

Cho bú, thay tã, hát ru cô vào giấc ngủ…

Chưa từng có sinh vật nào khiến hắn dồn nhiều tâm huyết đến thế.

Một lần nữa, tà thần đặt cho cô cái tên Gloria. Hắn dạy cô tập nói, tập đi, và luôn luôn kịp thời xuất hiện để chữa lành những vết thương mỗi khi cô té ngã.

Cả quá trình giống như trồng một bông hoa hồng, từ một hạt giống, hắn dốc lòng chăm bẳm cho tới khi nó ra hoa, cần cù nhẫn nại đợi cô trưởng thành đến tuổi có thể tiếp xúc cùng với người khác giới dưới sự giám sát của Molly. Hắn cứ mãi đợi cô chấp nhận mình.

Từng kìm nén niềm vui sướng, tà thần cẩn thận và dịu dàng bày tỏ những khát vọng trong lòng mình đối với Gloria, đổi lại là sự phản kháng còn quyết liệt hơn cả hôm nay…

“Ta sẽ không chấp nhận người yêu mình là một ác quỷ.” Gloria trẻ tuổi phẫn nộ buộc tội hắn: “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ yêu ngươi.” 

Trong tình huống bị cự tuyệt một cách phũ phàng và tàn nhẫn như vậy, tà thần không thể nhẫn nhịn tiếp nữa, bèn giam cầm nàng ở bên mình.

Hết ngày rồi đến đêm, tình yêu xen lẫn dục vọng thay phiên nhau giày vò không ngừng nghỉ.

Cho đến tận khi thân thể cô bị huỷ hoại hoàn toàn.
Không có bất kỳ một ngoại lệ, toàn bộ những quái vật ở đây đều dành cho Loria một sự tiếp đón nồng nhiệt, khiến cho cô vừa mừng vừa lo. Trước khi đi du học, cô nghe bảo rằng người Đức vốn rất lạnh lùng, nhưng sau khi trải nghiệm cuộc sống cụ thể ở đây, cô lại không cho là như vậy.

Thứ duy nhất làm cô thấy đặc biệt khó hiểu chính là những bộ đồ hoá trang Halloween của những vị khách ở đây trông sống động như thật, nhất là quý ông xương khô đi tới đi lui trong tư thế đĩnh đạc. Trong khi Loria còn đang choáng váng thì Molly ung dung tiến tới nói với cô:

“Đừng sợ, nó chỉ là robot được lắp ráp thủ công thôi.”

Loria xem tới đó là đủ: “Thật là tinh xảo quá đi.”

Để ngăn chặn những câu hỏi tiếp theo của công chúa nhỏ, con chó săn địa ngục đã vội ngoạm lấy quý ông xương khô ném ra ngoài, không chừa lại bất cứ cục xương nào ở đó.

Xương sườn bị con chó săn ngậm trong miệng, quý ông xương khô thận trọng dò hỏi: 

“Này ngài chó, có thật là ngài không cần ăn cơm không?”

Con chó địa ngục đáp: “Ờ, sao vậy?”

“Vậy thì…” Quý ông xương khô tỏ vẻ sợ hãi: “Ngài làm ơn có thể hút hết nước miệng lại vô họng được không? Nước miếng của ngài chảy hết lên xương đùi của ta rồi…”

Cũng may Loria không nghe thấy đoạn hội thoại đáng sợ này, cô không tham dự hết tiết mục khiêu vũ của đám quái vật mà cùng Molly ngồi trên chiếc xe ban đầu đưa đón để trở về nhà.

Những ngày tiếp theo, Loria vẫn ôm một trái tim đầy nhiệt huyết đến lớp lý luận của giáo sư. Song, cô không cách nào phớt lờ những lời nói mập mờ của thầy vào đêm đó, cộng thêm việc không đi học bù và tham khảo tài liệu lịch sử tại văn phòng của giáo sư, bài luận văn mới của Loria được điểm 2.

(Điểm 2 là điểm giỏi nha mụi người, hôm bữa Loria được điểm 4 là vừa qua môn)

Tuy điểm số đã khá khẩm hơn lần trước nhưng cô vẫn không mấy hài lòng.

Loria cho rằng mình không thể tiếp tục một cuộc sống chỉ có học, học, học và đi làm, cô chưa từng dành thời gian để trò chuyện và giao lưu cùng bạn bè trong lớp. Cô cố gắng kết nối với một số du học sinh khác cùng trường, thử giao tiếp và tham gia các câu lạc bộ của bọn họ. Thi thoảng, sau khi tan làm, Loria thử tham dự những buổi tụ tập tiệc tùng cùng bè bạn, thậm chí cô còn dũng cảm uống ly bia đầu tiên trong cuộc đời mình.

Nhưng không một ai từng được giáo sư bày tỏ tình cảm.

Trái lại, rất nhiều bạn nữ đã len lén hỏi thăm Loria về đời tư của vị giáo sư mới điển trai đang giảng dạy bọn họ ở trên lớp.

Trong câu lạc bộ cũng có một bạn nam theo đuổi Loria. Đó là một cậu chàng nhút nhát hay đỏ mặt khi đối diện với con gái. Bối cảnh gia đình của cậu ta rất giàu có, hơn nữa cậu cực kỳ thích toán học. Mỗi khi nhắc đến phương trình Navier-Stokes [1] là mắt cậu ấy sáng rỡ, mặt mày tươi roi rói, miệng có thể thao thao bất tuyệt hàng giờ đồng hồ.

Loria đã từ chối cậu ta.

So với những người bạn cùng lứa, gu của Loria lại là những người đàn ông chững chạc và lớn tuổi hơn cô.

À không, xin đính chính lại: phải là một người đàn ông lớn tuổi và giữ mình trong sạch.

Khoảnh khắc từ chối cậu chàng kia, Loria tuyệt vọng nhận ra bản thân mình vẫn luôn không nhịn được mà nghĩ đến giáo sư.

Những giấc mơ quỷ quái đó cứ mãi quấn quít lấy cô không rời… Lúc thì là cảnh cô bị giáo sư cưỡng bức ở phòng ngủ như thường lệ, lúc lại làm chuyện đó trong phòng ăn, hoặc có khi cô bị ấn trên vách tường bên cạnh lò sưởi đang cháy… Ngược lại với những giấc mơ phóng đãng, ở ngoài giáo sư đã bắt đầu giữ khoảng cách với Loria.

Ban ngày trên lớp, hắn không còn nhìn về phía cô nữa, còn buổi tối về đến nhà, hắn cũng không cùng ngồi ăn cơm.

Giáo sư không còn để lộ mu bàn tay trước mặt Loria, mà luôn đeo găng tay đen để che đi ấn ký kỳ lạ.

Giáo sư cũng không hay mỉm cười nữa.

Tuyệt đối xa cách rõ ràng.

…Mãi cho đến khi Loria cầm và uống nhầm cốc bia đã bị bỏ thuốc của một cặp đôi trong một buổi tụ họp.
Chú thích:

[1] Phương trình Navier-Stokes là phương trình miêu tả chuyển động của dòng chảy chất lỏng và khí trong tự nhiên, thường được nhắc tới nhiều trong động lực học chất lưu (Fluid Dynamics)



[2] Quý ông xương khô ~ há há há