Thuần Túy

Chương 51: Kẹo đắng



Lời tác giả: Mời các bạn đọc cùng với chương 48 và nghe bài hát: Sao anh nỡ làm em đau lòng.

————————————————————————

Vốn dĩ Thẩm Trường Thanh định đưa Thẩm Quân về tông đường Nghiêm gia trước, nhưng hắn lại nói với ông Hình Kính Dương đã đuổi tới Thượng Hải, hiện giờ còn đang học ở trường đại học bên cạnh. Cha Thẩm cũng không hỏi vì sao hai người vẫn duy trì liên lạc, chỉ gọi tài xế trở lại, lần nữa một mình rời đi.

Ngồi trên xe taxi, Thẩm Quân mở Wechat, bỏ qua câu chúc mừng sinh nhật được lặp lại hai lần kia, hắn nhìn chằm chằm vào khung thoại có tin tức liên quan đến Hình Kính Dương, trái tim xẹt qua từng trận đau nhói. 

Thẩm Quân của tuổi 20 đã mất đi quyết tâm và tuyệt tình của tuổi 19. Hắn có thể nhịn xuống không trả lời tin nhắn, nhưng hắn không thể không nhìn.

Hình Kính Dương đến rồi.

Hình Kính Dương đang ở bên cạnh hắn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đầu Quả Tim
3. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
4. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
=====================================

“Bác tài, có thể lái nhanh hơn nữa được không?” Hắn nghe thấy cổ họng chính mình bật ra thành tiếng.

Khoảnh khắc Thẩm Quân thực sự đứng trước Học viện thể thao, mở điện thoại lên, không biết vì sao, hắn bỗng trở nên căng thẳng.

Sự tự tin ở trước mặt cha đã sụp đổ khi hắn vội vã tới gần Hình Kính Dương, chỉ còn lại cảm giác tội lỗi và áy náy.

Thẩm Quân nắm lấy mép quần, không cẩn thận đụng đến một thứ đồ vật cứng cứng.

Giấu đi bởi vì tương lai vô vọng, niềm khao khát trong quá khứ chôn sâu trong đáy lòng Thẩm Quân giờ phút này như thuỷ triều ùn ùn dâng trào, khiến hắn không thể chịu đựng nổi, ôm ngực cúi gập người xuống.

Vói tay vào túi quần, nắm trong lòng bàn tay là chiếc kẹo trước khi chia tay Hình Kính Dương đưa cho hắn. Từng tầng từng tầng vỏ được lột ra, Thẩm Quân còn chưa kịp ăn, trên lớp giấy gói kẹo trong cùng đã hiện ra một chuỗi con số.

Là dãy số mà hắn nhắm mắt cũng có thể đọc làu làu, số điện thoại của Hình Kính Dương.

“Đến lúc đó, chỉ cần cậu muốn, tôi nhất định sẽ xuất hiện.”

Hoá ra… chính là như vậy sao?

Chỉ kém một ngày nữa là tròn hai năm mười một tháng.

Kẹo sớm đã biến chất, mà sự chờ đợi của Hình Kính Dương lại chưa bao giờ quá hạn.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, hắn không cần thêm bất cứ sự băn khoăn rối loạn nào nữa, hắn chỉ muốn nhanh một chút, nhanh một chút.

Thẩm Quân ngồi xổm trên mặt đất, một lần lại một lần, gọi đi gọi lại dãy số được ghi trên vỏ kẹo cũ, mấy lần đầu tiên không ai nghe máy, hắn lại càng thêm cố chấp, cứ như vậy gọi đến lần thứ tư, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Hình Kính Dương, cậu còn cần tôi không?”

“…”

“Cậu không cần tôi nữa sao… Kính Dương…”

“Cậu con mẹ nó!” Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng dữ tợn, “Ở đâu?”

Nói cho cậu ở cây ngô đồng thứ nhất trước cổng trường bên cạnh, Hình Kính Dương chỉ trả lời một câu chờ tôi, không cho Thẩm Quân cơ hội tiếp tục nói chuyện, cúp máy.

Đứng thẳng dậy, Thẩm Quân dựa vào thân cây, vẻ mặt như vừa trút được non nửa gánh nặng, vui buồn lẫn lộn. 

Lại vài phút nữa trôi qua.

Ánh mắt chạm nhau, chỉ trong khoảnh khắc ấy, Hình Kính Dương gần như là lao về phía hắn, không nói một lời, hôn lên.

Ký ức ngủ quên bị da thịt cận kề vụng về mà đánh thức.

Nói là hôn môi, còn không bằng nói là cắn xé, môi chạm môi không có bất cứ tiết tấu nào, đầu lưỡi cũng bị xé rách, máu và nước bọt lẫn lộn giao hoà, không thể tách rời.

Xung quanh cũng chẳng thiếu những kẻ đứng lại xem kịch vui.

Chỉ e rằng, đối với bọn họ mà nói, thế giới của hai người đã không thể dung nạp thêm bất cứ một kẻ nào.

Tìm một khách sạn nhỏ gần đó, ở quầy lễ tân nhận phòng xong, cánh tay mở cửa của Hình Kính Dương gần như run lên vì vội vã.

Chẳng biết ai là người bắt đầu, sau một tích tắc ngắn ngủi tách lìa, môi lưỡi hai người lại dính vào nhau.

Trông họ không giống như những cặp đôi vừa gặp lại sau vô vàn cửu biệt, mà càng giống như hai người xa lạ bên đường chợt rủ nhau vào khách sạn làm một nháy.

Không nói chuyện, không giao tiếp, giữa hai người chỉ hiện hữu dục vọng và ham muốn thể xác.

Xé rách quần áo, hai người nghiêng ngả lảo đảo vào phòng tắm. Bên trong không có bồn, Thẩm Quân một bên mở vòi sen, một bên gấp gáp kéo quần lót Hình Kính Dương, từ eo thả xuống dưới, ngón tay dọc theo kẽ mông cắm vào huyệt thịt. Bên trong cậu quá khô, nước ấm cũng chẳng đủ để bôi trơn.

Thẩm Quân lục lọi chiếc giỏ sắt bên cạnh tấm gương trên tường, lấy ra một gói dầu gội đầu. Hắn muốn dùng miệng cắn mở, nhưng Hình Kính Dương căn bản không cho phép, vội vàng mà quấn lấy hắn. Thẩm Quân đành phải dùng tay xé vỏ một cách khó khăn, bóp chất lỏng mềm như lụa ra đầu ngón tay, quẹt lên cửa hậu môn, chuẩn bị khuếch trương cho cậu.

Hình Kính Dương không còn giống như trước kia điên cuồng mà rên rỉ, cậu chỉ yên lặng, lặng lẽ tiếp nhận những ngón tay đang tăng dần lực đạo của Thẩm Quân.

Tiếng nước chảy từ vòi sen ngày càng lớn, che giấu thanh âm ướt át đang phát ra nơi thân dưới hai người.

Hình Kính Dương cũng không đi tìm dương v*t cương cứng của Thẩm Quân, chỉ đem hai tay dán ở trước ngực hắn, bất động, tinh tế mà cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ dưới lòng bàn tay.

Thình thịch, thình thịch.

Còn sống. Là người sống. 

Hình Kính Dương áp trán mình lên trán Thẩm Quân, nghi ngoặc mà hỏi hắn, “Là cậu phải không?”

Thẩm Quân dùng một tay khác ôm lấy đầu Hình Kính Dương, dùng ngón tay cái xoa má cậu, “Là tôi, Kính Dương.”

Kéo giãn nửa gang khoảng cách, Thẩm Quân nhìn chăm chú vào cậu, kiên định nói: “Thẩm Quân của cậu, đã trở về.”

Đột nhiên bị người nắm lấy cổ, Hình Kính Dương ôm chặt lấy hắn, ở nơi tầm mắt Thẩm Quân nhìn không tới, nước mắt yên lặng chảy xuống.

Lồng ngực không có quy tắc mà phập phồng, khơi dậy nỗi xót xa trong lòng Thẩm Quân, hắn dịu dàng trấn an: “Khóc thành tiếng đi, khóc thành tiếng sẽ dễ chịu hơn chút.” Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên lưng Hình Kính Dương.

“Ba năm…” Hình Kính Dương nức nở, “Tại sao… Tại sao bây giờ cậu mới đến…”

Tuyến lệ của Thẩm Quân từ bé đã không hoạt động tốt, hầu hết thời gian mắt hắn chỉ đỏ lên, lại thêm chút cay xót, số lần thật sự rơi nước mắt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng hôm nay, ngay lúc này, nghe thấy giọng điệu mất mát và ảm đạm của Hình Kính Dương, hắn mới thực sự được thể nghiệm cái gì gọi là nước mắt rơi như mưa.

Khóc đến mức không kiểm soát nổi cơ thể không phải là biểu hiện của sự hèn nhát hay yếu đuối, chỉ là bọn họ đang dùng cách thức này để bày tỏ tình yêu và nỗi đau thương của chính mình.

Khóc đủ rồi, bọn họ mới từ phòng tắm bước ra ngoài.

Trở lại chiếc giường ván gỗ cũ nát, trên tấm ga trải giường đã ố vàng, Thẩm Quân vẫn không thể nhịn được muốn từ chính diện mà làm Hình Kính Dương.

Lúc cắm vào, người dưới thân lại ướt đẫm khoé mắt, lần này Thẩm Quân không học cậu, chỉ cúi người, liếm lên hàng mi nhuốm nước của Hình Kính Dương, trấn an mà hôn cậu.

Chỉ là thân dưới của hắn càng ra vào nhanh hơn, cũng trở nên nóng bỏng hơn.

Hình Kính Dương vẫn như cũ vì hắn rơi lệ, cam nguyện vì hắn rộng mở thân thể.

Từ thiếu niên đến thanh niên, vẫn luôn chưa từng thay đổi, người này, là người yêu của hắn.