Thuần Túy

Chương 53: Cố gắng



“Trời sáng rồi, Kính Dương.” Thẩm Quân buông lỏng vòng tay đang ôm lấy cậu, “Cùng tôi về nhà.”

“Chúng ta đi tàu điện ngầm sao?” Hình Kính Dương theo Thẩm Quân đứng dậy, hỏi.

“Ừ.” Thẩm Quân gật đầu, “Không phải cậu muốn ngồi tàu điện ngầm cùng tôi sao?”

Hình Kính Dương ngạc nhiên, “Tôi đã nói thế à?” 

“Tôi đoán.” 

“Đoán chuẩn vậy luôn?” 

Thẩm Quân dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Bởi vì, tôi cũng muốn.” 

Một ngàn tia nắng sớm đang nhảy nhót ngoài kia cũng không hoà tan được thâm tình nơi đáy mắt anh tuấn của hắn, Hình Kính Dương nhìn Thẩm Quân, mặt bỗng nhiên đỏ lựng, “Biết rồi, biết rồi.” Sau đó chuyển hướng, bước thật nhanh về phía cửa ra vào.

Thẩm Quân bị cậu kéo đi, bật cười, “Cậu đang xấu hổ đấy à?”

“Không hề!”

“Ừ, không hề.” Thẩm Quân thay cậu kết luận, “Tuyệt đối không.”

Hình Kính Dương nhất thời dừng bước, “Vậy truyền cho cậu… ” Nói xong liền hướng sườn mặt Thẩm Quân mạnh mẽ hôn một cái.

Vậy mà Thẩm Quân thật sự nghe lời cậu, mặt thoáng chốc đỏ ngầu, so với Hình Kính Dương chỉ có hơn chứ không kém, hắn tận lực nghiêm mặt, “Đi mau, đừng có chặn đường.”

“Thẩm Quân, sao mà cậu vẫn cứ đáng yêu như ngày trước vậy hả, mấy năm nay không chịu lớn có phải không?”

Hai người song song mà đứng, Thẩm Quân nghiêng đầu qua, lời nói đầy ẩn ý: “Tôi lớn hay không, chẳng phải hôm qua cậu là người rõ nhất sao?”

“Đệt… ” Hình Kính Dương nhỏ giọng mắng, đẩy Thẩm Quân ra, “Mua vé, mua vé, nói không nổi cậu được chưa! Đúng là cái miệng chẳng tha ai bao giờ.”

Vẫn còn sớm, chuyến tàu đầu tiên của buổi sáng cũng không đông như giờ cao điểm, Hình Kính Dương chỉ có thể tự mình tạo điều kiện, ngăn không cho Thẩm Quân lấy chỗ ngồi, kéo hắn đứng vào trong góc, dán lên người hắn.

“Tôi nói muốn cùng cậu đi tàu điện ngầm không phải là cái kiểu xấu xa như thế này.”

Hình Kính Dương thuận theo nhịp tàu rung lắc, lấy dương v*t ma sát dương v*t hắn, mặt không đổi sắc mà trả lời, “Cậu bảo tôi có nên đi mua thêm mấy bộ quần áo mới rồi hẵng tới nhà cậu không nhỉ, mặc như thế này đến gặp người nhà cậu, nhìn thế nào cũng thấy không đủ trang trọng.”

“Cái đó thì không cần để ý, chỉ là quần áo của chúng ta đều bẩn rồi.” Thẩm Quân gật đầu, “Chờ lát nữa đi trung tâm thương mại trước.”

Kế hoạch thay đổi, hai người xuống trạm đổi tuyến trong ga, trả thêm tiền rồi mới rời đi. Thẩm Quân cùng Hình Kính Dương đi ăn sáng trước, lại đợi thêm một tiếng đồng hồ, trung tâm thương mại mới mở cửa. 

Đi dạo cả buổi sáng, mỗi người đều mua một bộ quần áo theo phong cách thường nhật, Thẩm Quân cố tình không mua hai bộ giống nhau, lúc thanh toán Hình Kính Dương trông có chút không vui.

Thẩm Quân nhìn cậu, “Sao vậy?”

“Cậu mặc bộ của tôi trông đẹp mà, hơn nữa tôi muốn chúng ta mặc giống nhau.”

“Quá chói mắt.” Thẩm Quân nói.

Hình Kính Dương nghiến răng, không trả lời, xách túi đi về phía trước.

Thẩm Quân thở dài, “Đi mua giày, giày giống nhau được chưa?”

Chuyện này coi như cứu vớt lại niềm vui vẻ của Hình Kính Dương, xem qua mấy cửa hàng chuyên bán giày, hai người rốt cục mua một đôi giày thể thao cùng mấy đôi tất giống nhau mới vừa lòng.

Thẩm Quân đi theo Hình Kính Dương quẹt thẻ, trông thấy ánh mắt hạnh phúc của cậu, giống như phải băng qua ngàn vạn đại dương mới nhặt về được, Thẩm Quân vốn muốn bảo cậu tiết kiệm chút, lời đến bên môi, vòng đi vòng lại vẫn là không nỡ.

Hình Kính Dương càng vui vẻ, “Cậu hết cách với tôi rồi chứ gì, tôi sớm đã nhìn ra rồi.”

Trên tay cậu vẫn quấn băng gạc, Thẩm Quân khuỵu gối, ngồi xổm xuống giúp Hình Kính Dương xỏ giày, vừa thắt dây giày vừa hỏi: “Cậu đang căng thẳng đấy à?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi. Cha cậu mà đánh tôi tôi cũng đứng chết ở đó, nhưng mặt mũi thể diện thì vẫn phải có chứ, không thể trông rách rưới mà qua được. Bằng không cha không đồng ý giao cậu cho tôi, tôi biết tìm ai khóc bây giờ!”

Cách mà Hình Kính Dương biểu đạt cảm xúc dường như so với Thẩm Quân còn tốt hơn, mỗi lời nói đều chạm đến cuống tim người khác. Thẩm Quân đứng lên, cũng muốn theo bầu không khí nói gì đó, mặc dù trước kia hắn thổ lộ này nọ cũng không ít, lời yêu lời thích đều đã nói qua, vậy mà bây giờ đều bị nuốt chặt trong bụng, không cách nào diễn tả thành lời. 

Hắn vươn tay, vuốt lại cổ áo Hình Kính Dương cho thật chỉnh tề, “Tôi giúp cậu, người đông sức lớn, cậu nhất định có thể từ tay cha tôi cướp tôi về, nếu thành công, về sau tôi thật sự là người của một mình cậu rồi. ” Hắn sờ sờ đầu người đối diện, “Cố lên, Hình Kính Dương.”

Hồi Long Loan là khu dân cư rất nổi tiếng ở Thượng Hải, Hình Kính Dương không rành về bất động sản, vừa vào đã bị mấy tiện ích cao cấp ở bên trong làm cho há hốc mồm. Thẩm Quân đứng trước thang máy quẹt thẻ danh tính, tận đến khi Hình Kính Dương theo hắn vào trong thang máy, vẫn không hiểu nổi mấy cái thao tác vừa rồi của Thẩm Quân.

“Ấn chọn tầng ở đâu?” Hình Kính Dương không tìm thấy.

“Cái này là trực tiếp vào nhà, cho nên… chúng ta tới rồi.” Thẩm Quân dẫn đầu bước ra ngoài, đeo xong dép lê đi trong nhà do giúp việc mang tới, Hình Kính Dương vẫn còn đứng bất động ở bên trong.

“Kính Dương.”

Cậu lập tức bước ra, nắm lấy tay hắn, trầm giọng nói: “Sao cậu không sớm nói cho tôi biết!”

Thẩm Quân nghiêng đầu, “Nói gì cơ?”

“Cha mẹ cậu liệu có nhìn nổi mấy thứ tôi mua cho hai người không đây? Moẹ, tôi cầm không nổi luôn rồi!” Hình Kính Dương hiển nhiên rất lo lắng.

Thẩm Quân vỗ vỗ mu bàn tay cậu, “Có tâm ý là được rồi, hơn nữa, còn có tôi ở đây mà.”

“Đúng vậy, không được run, tôi không thể run.” Hình Kính Dương đứng thẳng người, cùng Thẩm Quân mười ngón giao nhau, nắm tay đi qua hành lang dài, vừa vào phòng khách liền trông thấy cha mẹ Thẩm Quân ngồi trên sô pha, cũng đang nhìn lại bọn họ.

Thẩm Quân bước lên đứng đằng trước, Hình Kính Dương cũng theo hắn gật đầu chào hỏi hai người. 

“Ba mẹ, con mang người về rồi.”

Hình Kính Dương nhe răng, “Chào chú dì ạ.” Cậu tận lực thả lỏng cơ bắp, trưng ra bộ mặt tươi cười, dáng vẻ đẹp trai hiền lành so với trước đây càng khiến người ta yêu thích.

Nghiêm Á Như cười đáp lại trước “Mau ngồi đi, mau ngồi đi.”

Hai người ngồi ở mép ghế ngoài, Hình Kính Dương nhanh tay lẹ mắt, thừa thắng xông lên đem thực phẩm chức năng đẩy qua, “Cháu chọn một ít quà cho cô chú, hy vọng hai người sẽ thích.”

“Không cần tiêu pha như vậy, mấy đứa đều là trẻ con, lấy đâu ra tiền.” Thẩm Trường Thanh rốt cục mở miệng, mang theo ý vị thuyết giáo.

“Ba, đây là dùng tiền thưởng thi đấu của Kính Dương mua, chút tâm ý nhỏ, người cứ giữ đi.”

Cha Thẩm trừng mắt nhìn Thẩm Quân, ghét bỏ con trai nghĩ cho người ngoài hơn người nhà. Ông dù không phản đối, nhưng có chút chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi: “Nghe nói cậu đang học trường thể thao, có dự định gì trong tương lai không?”

Suy nghĩ mất mười mấy giây, Hình Kính Dương cẩn thận trả lời: “Cái này chủ yếu còn phải xem Thẩm Quân. Cậu ấy nhất định sẽ học cao nữa, nếu muốn ra nước ngoài học tiến sĩ, mùa đông năm ngoái cháu cũng đã thi tiếng Anh, trước tiên xem xét liệu có thể cùng Thẩm Quân cùng nhau đi không. Nếu cậu ấy ở lại nước, cháu cũng có thể làm huấn luyện viên.” Cậu gõ nhẹ lên đầu gối, “Ngài cũng biết cháu học thể dục, tuy không thể dạy học hay giáo dục người khác, nhưng mấy nghề cường thân kiện thể cháu vẫn coi như đảm đương được.”

“Ba nó, tôi đã bảo Tiểu Hình nhất định sẽ đặt con trai chúng ta lên hàng đầu.” Mẹ Thẩm vừa khóc vừa chỉ trích chồng mình, “Nếu không phải ông cứ lo lắng linh tinh suốt ngày, con trai sao có thể cứ mãi không chịu về nhà như vậy?”

“Ngài nói gì cơ ạ?” Hình Kính Dương cho rằng chính mình gặp ảo giác.

Nghiêm Á Như mặc một bộ váy xinh đẹp, trang điểm tinh tế, nước mắt rơm rớm mà lại gần, kể tội với Hình Kính Dương, “Hình Bảo nhất định phải giúp dì khuyên nhủ Tiểu Quân, bảo nó sớm nghỉ việc.”

“Nghỉ việc? Việc gì cơ ạ?” Hình Kính Dương cau mày, nghi hoặc hỏi.

Nghiêm Á Như vừa định nói, Thẩm Quân một tiếng “mẹ” lại khiến bà không cam lòng yên lặng trở lại. Bà rất không vui, quay đầu tìm cha Thẩm ồn ào một trận, Thẩm Trường Thanh nào dám không hát đệm, “Mẹ con nói đúng lắm, con xem mắt nhìn người của con không tồi, ba cũng không có gì phải ngăn cản. Nhưng vẫn là câu nói cũ, con nhất định phải về nhà.”

“Không phải con muốn cùng ngài phân cao phân thấp gì, chỉ là con đã lớn, nên biết tự lập. Con cũng không thích cứ dựa vào gia đình mãi.”

Cha Thẩm khịt mũi, “Biết ngay con sẽ tìm lí do thoái thác, nhưng học là học, nhất định phải hết sức chuyên tâm vào nó. Con nói xem trừ bỏ lúc đi làm bán thời gian con có chịu đọc lấy một quyển sách nào hay không? Mấy năm nay ba thấy trình độ văn hoá của con kém đi cũng không phải chỉ một ít đâu, càng ngày càng không có nội hàm.”

Thẩm Quân hổ thẹn mà cúi đầu, quả thật đã rất lâu rồi hắn chưa một lần nghiêm túc mà học hành, có thể đoạt được các giải thưởng lớn đa phần là do kiến thức từ trước kia sót lại kết hợp với luyện thi nhai đề cấp tốc, cho nên Thẩm Quân đối với sự phê bình của cha hắn thật sự vô pháp phản bác.

“Con trở về, tiền ba cho con ghi nợ, sau này có muốn không trả cũng không được.”

“Vậy Hình Kính Dương có thể đến không ạ?”

Thẩm Trường Thanh liếc nhìn hai người một cái, giả vờ hắng giọng: “Tùy mấy đứa, tự mà bàn bạc, mọi chuyện không cần hỏi ba.” Nói xong liền dắt mẹ Thẩm rời khỏi phòng, dọc theo cầu thang đôi lên tầng hai.

“Nghe thấy không? Hình Kính Dương, cha tôi bảo cậu ở lại nơi này.”

Cậu ngơ ngẩn mà nghiêng đầu về phía Thẩm Quân, tròng mắt trắng đen rõ ràng chợt xuất hiện tơ máu đỏ hồng, cánh mũi mấp máy, môi mím mím, muốn khóc lại không khóc nổi.

“Sao vậy?” Hôm nay Thẩm Quân không biết đã hỏi cậu câu này bao nhiêu lần. Phòng khách không có ai, nhưng vẫn không tiện nói chuyện. Thẩm Quân kéo Hình Kính Dương vào phòng riêng của hắn, đè chặt người lên cánh cửa, mổ lên mắt cậu, “Nói chuyện, Hình Bảo…” Thẩm Quân trộm dùng tên yêu mà mẹ hắn gọi Hình Kính Dương, gọi cũng thuận miệng đến lạ.

Giọng nói ấm áp của Thẩm Quân như gió mang theo cát thổi qua, thổi cho Hình Kính Dương đau rát, nước mắt lại trào ra, “Từ trước đến nay… Cậu chưa bao giờ, chưa bao giờ nói với tôi rằng cậu không hề rời bỏ tôi, lúc chia tay, tại sao cậu không quay lại tìm tôi, hay là… lúc nào cậu cũng giấu tôi mọi chuyện.” Hình Kính Dương không thể tưởng tượng được, người mà cậu yêu, từ bé đến lớn luôn sống trong nhung lụa, lại phải trải qua hơn nghìn ngày đêm ăn không đủ no mặc không đủ ấm, huống chi còn gánh trên lưng cả nỗi nhớ nhung giống hệt chính mình. “Tôi muốn cho cậu sống những ngày tốt đẹp, tôi muốn chăm sóc cậu, tôi sợ cậu phải chịu tội. Vậy mà Thẩm Quân… vì sao, vì sao tất cả nỗi khổ của cậu đều đến từ tôi…”

Nuốt vào dòng nước mắt mặn chát, Thẩm Quân hôn lên môi cậu, nụ hôn không nhuốm màu tình dục, chỉ mang theo tình ý tràn đầy. 

“Cậu không phải nỗi khổ, cậu là… “

“Một loại cảm giác, cảm giác khiến tôi biết mình đang sống trên thế giới này. Trước cậu chưa từng có ai, sau cậu, ai cũng không muốn nữa.”

Thẩm Quân để Hình Kính Dương tháo chiếc nhẫn ra khỏi vòng cổ, “Giúp tôi đeo nó vào.”

Run rẩy nắm ngón áp út, Hình Kính Dương nói, “Của tôi…”

“Không sao.” Hắn dùng ngón tay bóp chặt cánh môi Hình Kính Dương, “Lần này tôi sẽ không kiềm chế nữa, thất tình lục dục, tôi sẽ cho cậu tất cả.”

“Trước tiên cậu nên làm xong một chuyện.” Thẩm Quân cởi thắt lưng, phóng thích bộ phận sinh dục, “Quỳ xuống, liếm cho tôi.”