Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 52: Tạm biệt!



Khi đã quay về, trong tay Lý An Đăng liền có chai nước "đồng tử" của hắn. Hắn gọi mọi người lui ra. "Hồn chuẩn bị về, nếu như tập hợp lại sẽ doạ hồn chạy mất!"

Tất cả dù lo lắng thế nào, đương nhiên không dám nghịch ý, nhưng cảm giác hồi hộp là không thể chối bỏ.

Lý An Đăng cũng như vậy, hắn cũng hồi hộp không kém. Dù đã tìm được hồn Lê Yến Xuân, trên cơ bản hồn chỉ có thể nhập vào người sống, đằng này đã là xác chết. Cho nên còn phải dựa vào tỷ lệ thành công, nếu nhân duyên đã không thể chối buộc, cũng không còn bất cứ cách nào.

Hắn đổ nước lên ngực Lê Yến Xuân, tức khắc một cỗ mùi không hề dễ chịu lan ra khiến mọi người nhăn mặt. Lý An Đăng thật ngại, dạo này có lẽ ăn nhiều đồ nóng.

Sau đó hắn cúi xuống đem đôi dép mang vào cho Lê Yến Xuân.

Hắn làm mọi thứ thật chậm, bản thân hắn cũng sợ. Hắn đã cứu chữa cùng với trừ tà cho bao nhiêu người, nếu như hôm nay để một cô gái chết, hơn nữa là đi cùng mình. Có lẽ đây sẽ là kết thúc, hắn phải bỏ nghề.

Đột nhiên giờ phút này ngón chân thi thể nhúng nhích một cái, cọ vào tay hắn. Còn nghĩ là nhìn lầm, hắn ngước lên, gương mặt Lê Yến Xuân nhăn nhó. "Nước..."

Lý An Đăng sáng lên hai con mắt, đã thành công!

Lê Yến Xuân gượng dậy, Lý An Đăng vội chạy đến đỡ.

"Xuân..." Ngô Như Cầm đi được nửa bước, phải nói sự vui sướng lên đến cực điểm, trợn mắt ngã xuống.

Cũng may trợ lý Thành Hải hứng lấy, không sao cả. Ngô Như Cầm này, con gái chết thì còn nói chuyện được, lúc sống lại thì ngất xỉu, tâm lý thật khó đoán.

"Sống rồi, cô ta sống rồi!" Mọi người chưa kịp truy cập tình huống này, Trần Đại Long mừng rỡ nhảy lên.

"Đúng đúng, dụng pháp thành công!" Bác Năm cười nói.

Lý An Đăng cho Lê Yến Xuân uống miếng nước. Cô ta hơi chóng mặt, nhìn xung quanh, lại nhìn trên giường. Nào là tàn hương sáp nến, rất nhiều, còn trên người bị ướt...

"Á!!!"

Đương nhiên cô ta không thể chịu được mùi này, Cục Than ngồi xuống cụp tai.

***

Hoàng hôn.

Lý An Đăng sau khi vào nhà tắm một hơi, thân thể mệt rã rời, trèo lên giường ngủ một giấc đến trưa. Thức dậy hắn lại tắm, tiếp theo mua nhiều đồ về ăn. Hắn đói bụng nhất từ trước đến nay, như một con quỷ đói, giành cả buổi chiều chỉ để ăn.

Lúc này hắn mới có thể thư giãn, tiến ra ngoài ban công ngắm hoàng hôn, xem mấy toà cao ốc bị bóng đêm bao phủ như thế nào, trên tay cầm ly nước cam.

Cạnh bên là Tuyết Tình và Trần Đại Long, Tuyết Tình gặp mặt trước hết là cảm ơn Lý An Đăng, nếu không có hắn ra tay thì nàng đã không thoát khỏi Hoàng Diệp.

Lý An Đăng không muốn khách khí, dù sao cũng là người học đạo, cần nhất tương trợ.

Hắn uống ngụm nước cam, hai tay gác lên lan can. "Chị cô như thế nào?"

"Cảm ơn anh, tôi đã tạm thời khắc phục độc tính, nhưng... Có lẽ phải về Thạch Môn trong một tuần, như vậy mới mong chữa trị triệt để!" Tuyết Tình hai mắt đen láy nói.

"Phải đi ngay à?" Lý An Đăng nói.

Tuyết Tình gật đầu. "Trễ hơn sẽ nguy hiểm, một lát nữa tôi sẽ đi! Còn tướng công..."

Nói đến đây nàng liếc sang Trần Đại Long, liền khiến cậu ta có một trận ngại ngùng, nàng nói. "Tướng công nói đúng, tuy là có hôn ước, nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc! Cả đêm qua ta suy nghĩ, cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi! Tướng công nói có phải không?"

Trần Đại Long gãi đầu ngượng ngập. "Cô nói phải! Cô đi một tuần sao?"

Tuyết Tình thở dài, có chút buồn. "Chưa biết! Lần này định đưa tướng công về, nếu như không thể... Ta sẽ tiếp tục ở lại Thạch Môn!"

"Dù sao cũng cảm ơn hai người! Chuyện Hoàng Vân và Hoàng Diệp, khi về Thạch Môn, tôi sẽ gọi người trong Thạch Môn tìm cách!"

Nói đến đây, Tuyết Tình tạm biệt cả hai, rời đi. Còn lại Trần Đại Long và Lý An Đăng, cùng hướng mắt về phía chân trời.

"Trời hôm nay đẹp thật!" Trần Đại Long không biết nói gì, chỉ nói như vậy.

"Anh quyết định chưa?"

"Quyết định gì? À..." Trần Đại Long nghĩ một lát, dùng bàn tay vỗ ngực. "Trâu bò, tôi mãi là bạn tốt của anh! Tôi sẽ ở lại với anh!"

Lý An Đăng khẽ cười, uống hết ly nước, quay người vào trong nhà. "Thời gian không đợi một ai, nếu chúng ta không biết nắm bắt, sau này suy nghĩ có thể chỉ cười khổ!"

Rốt cuộc còn duy nhất Trần Đại Long. "Tức là sao?"

Cậu định quay lại hỏi, nhưng Lý An Đăng đi rồi, cả Tuyết Tình cũng đi rồi. Cậu lại tiếp tục ngắm hoàng hôn, thực chất là nghiên cứu lại câu nói vừa rồi.

Đôi khi trong cuộc sống, có những điều chúng ta cần phải trân trọng, bởi vì sẽ không biết mất lúc nào.

Phần Lý An Đăng vào nhà, nhã hứng làm ra mấy công thức chế biến thịt bò cho Cục Than. Lý An Đăng như thế nhưng khẩu vị rất khá, nấu ăn cũng thuộc hạng phi thường. Đây là cách giết thời gian tốt nhất.

Một hồi sau, Tuyết Tình và Tuyết Liên chuẩn bị đón xe ra sân bay, đứng bên lề đường. Trước lạ sau quen, Lý An Đăng cũng một tay ra tiễn.

Lúc này hắn phải xem lại Trần Đại Long, thủ cứng áo khoác, cả hành lý đều được cuốn. Trần Đại Long gãi đầu. "Trâu bò, cho dù thế nào, chúng ta vẫn mãi là anh em tốt!"

Lý An Đăng tức cười. "Đừng làm quá, chỉ đi có một tuần lễ! Nhớ là đem đặc sản về!"

"Chuyện này không thành vấn đề!" Nghe được như vậy, Trần Đại Long nhẹ nhõm cả người.

Tuyết Tình và Tuyết Liên mỗi người chào Lý An Đăng một lần, sau đó hướng đến taxi. Trần Đại Long rưng rưng nước mắt vẫy tay với Lý An Đăng, mở ra cánh cửa xe.

"Khoan đã!" Lý An Đăng nói, từ trong ba lô lấy ra một quyển sách. "Đây là phù chú nâng cao, khi nào xem xong cái kia rồi qua đây, nhớ đừng lười nhác!"

Trần Đại Long không thể kìm chế, lao đến như một cơn bão, tình nhân chuẩn bị xa cách nhau cũng có thể thắm thiết như vậy. "Sư phụ!!!"

Tài xế nhìn cảnh này, có phải hay không gia đình đi trốn nợ đây.

"Thôi anh lớn rồi, mạnh mẽ lên! Còn lo lắng cho vợ con!" Lý An Đăng cười nói, giao lại bí kíp.

Trần Đại Long mãi mới rút ra, gương mặt xúc động. "Anh nhớ ăn uống điều độ..."

Tiếp theo cậu ta dặn dò đủ thứ, như là tập thể dục thường xuyên, gặp quỷ đấu không lại thì gọi điện thoại cho cậu, bla...

Lý An Đăng biết là giờ phút này không thích hợp để mắng.

Trần Đại Long chỉ đi bảy ngày mà như bảy thế kỷ, bước lên xe vẫn còn quyến luyến, nhìn ra. "Bảy ngày sau gặp lại!"

"Được, bảy ngày!"

Taxi càng lúc chạy xa, Lý An Đăng nhìn theo một hồi, ngấm ngầm thở dài. Trần Đại Long đúng là người bạn đáng quý trọng, nhưng hắn không nỡ chia cắt uyên ương, nghĩ là chỉ điểm như vậy cũng không sai.

Tại sao đối với sự tình thiên hạ hắn lại giỏi xử lý như vậy, vậy còn chuyện của bản thân, ai có thể giúp hắn đây.

Bỗng một bàn tay đập lên vai hắn, cùng âm thanh trong trẻo. "Lừa gạt, tối nay có đi đến nghĩa địa không?"

Lý An Đăng quay lại, là gương mặt Lê Yến Xuân, cuối cùng hắn vẫn không đơn độc.

"Vẫn phải đi! Nhìn cô như vậy tâm trạng khá hơn rồi?"

Lê Yến Xuân nắm tay quả đấm cười. "Tôi mà, đâu dễ chịu thua!"

Lý An Đăng cười.

"Tôi còn chưa cảm ơn anh!"

Hắn phất tay. "Không cần, sau này cô đừng nên cứng đầu là được!"

Lê Yến Xuân gật đầu, sau đó tiếp thu chữ "sau này", trong lòng vui lên không ít.

Lý An Đăng mới nhớ ra, quay lại nói. "Lúc cô sắp ngất, cô có nói câu gì? Cô nói là sợ cái gì?"

Mặt Lê Yến Xuân đỏ ửng lên, sau đó lấy lại bình tĩnh nói. "Có sao? Lúc đó tôi sợ quá nói lung tung, bây giờ quên rồi!"