Thuật Sĩ Hàng Ma

Chương 67: Linh xà



Trong tay Lý An Đăng là Quỷ Khốc Côn. Loại này thân như chiếc đũa nhỏ, chiều dài khoảng ba gang tay nối liền, làm từ gỗ trông không hề có sát thương. Đầu gậy có treo mấy cái xúc tu giấy trắng, toả ra ảm đạm lạnh lẽo, cái này người ta cũng gọi là gậy tang.

Nhưng gậy tang của Hắc Vô Thường bất đồng, là vật từ Địa Phủ mang lên, đối với tà vật rất khắc chế, đặc biệt là quỷ hồn.

Sỡ dĩ có tên Quỷ Khốc Côn chính là đánh cho quỷ đến mức la khóc. Quỷ Khốc Côn này chinh chiến qua nhiều thời gian, đánh bao nhiêu là quỷ. Mỗi lần đánh, nó sẽ hút tiếng la khóc của quỷ hồn vào trong. Cho nên thân cậy mỏng manh nhưng cầm lên nghe trọng lượng lớn, cũng vì chứa những sự đau khổ uất ức của quỷ hồn trong đó. Mà số lượng quỷ bị đánh qua càng nhiều Quỷ Khốc Côn càng mạnh, đánh càng đau.

Lý An Đăng xốc ba lô lên vai, lựa chọn một cái góc thuận tiện, Quỷ Khốc Côn đồng thời đánh tới. Hắn nhắm vào cái chân của một quỷ rừng.

"Á aaa!" Quỷ rừng bị đánh la lên muốn bật hết cây trong rừng, âm thanh vang vang não nề, nghe qua không thể không xót thương.

Một lần đánh đơn giản đủ để cho quỷ rừng cảm nhận sự đau đớn nhất, như là cực hình địa ngục đang dày vò thân thể. Quỷ rừng trong nháy mắt co chân nhảy lên, có cảm giác chính mình là đứa trẻ bị mẹ đánh đòn. Chỉ có thể dùng chữ Đau hình dung, quá là đau.

Lý An Đăng tiếp tục nhảy lên, Quỷ Khốc Côn như bẻ cong đi, đánh vào mông quỷ rừng. Tức khắc có trận đau nhức tận xương tủy, quỷ rừng la oai oải, nước mắt cũng trào ra. Không sai, bị đánh cho khóc hẳn.

Một quỷ rừng khác nhào đến. Lý An Đăng nhỏ bé tránh qua một bên, thuận tay đánh. "Chết rồi không đi đầu thai!"

Quỷ rừng gào khóc, đau đến không thể mở miệng nói, cũng không có cơ hội đánh trả.

Lý An Đăng dùng thân thủ linh hoạt luồng lách, Quỷ Khốc Côn tìm quỷ rừng khác mà đánh. "Không chịu vứt bỏ chấp niệm!"

Quỷ rừng như cũ không tránh khỏi đau đớn, nhảy múa vô cùng bi thảm.

"Mà lại đi hại người!"

"Tạo ra tội nghiệt!"

"Nghe theo quỷ xấu!"

"Hãy thành tâm hối lỗi!"

"Mau đi đầu thai!"

Lý An Đăng xông xáo giữa trận địa của quỷ, thân thể không ngừng chuyển động, Quỷ Khốc Côn thao thao múa. Mỗi lần hắn đánh đòn, hắn dạy bảo một cái, quỷ rừng la thét nhảy một cái.

Hơn nữa hắn không hề biết tiết chế, đánh cho quỷ rừng tan tác, không ai dám nhìn hắn giương nanh múa vuốt.

Thời gian trôi qua, tất cả quỷ rừng lăn lộn xung quanh, tiếng la yếu đi nhiều. Trông bọn chúng không những rất đau đớn mà còn thảm hại, sống không được chết không xong.

Năm người trên xe bò toàn tâm toàn lực nhìn. Quỷ Khốc Côn như có sức mạnh gì đó biến Lý An Đăng thật tàn bạo. Nhìn lại quỷ rừng xung quanh, nhìn lại hắn, rốt cuộc hắn đi bắt quỷ hay hắn mới chính là quỷ đây.

Những quỷ rừng bắt đầu lạy lục van xin tha mạng, bất quá Lý An Đăng không thể, quỷ làm gì còn mạng. Từ từ mấy quỷ rừng có sự thay đổi, biến thành những thân người bình thường, nam có nữ có, còn có một hài tử quấn da thú, thần tượng Tarzan treo dây trên cành trực tiếp đu, rơi xuống chết.

Những linh hồn này đã buông bỏ chấp niệm, đúng vậy, họ đã trải qua đau khổ quá nhiều. Nhất là nỗi đau khổ bị Quỷ Khốc Côn đánh đòn, mấy điều lúc còn sống hành hạ như thế nào cũng chỉ là cặn bã.

Đếm được hai mươi ba linh hồn, Lý An Đăng lấy hồ lô Địa Tàng thu giữ. Sau đó A Ngưu cũng đến bên hắn, hắn quay lại, năm người kia nhìn hắn đến mức ngốc. Hắn mới trèo lên xe, cười nhạt, nhìn cái gì, bị quỷ nhập hết rồi sao.

Giờ phút này xa hơn một chút...

Con rắn đen bò thật nhanh, kết hợp với đêm tối chẳng ai để ý đến nó. Đằng trước là quỷ vui vẻ đang chạy trốn, nhưng tiếng cười đã phản bội hắn, vừa chạy vừa cười có lẽ rất khó bị phát hiện.

Rắn đen phóng vụt lên như mọc cánh bay. Quỷ vui vẻ cảm nhận yêu khí nặng nề tới, vừa quay lại thì rắn đen đã bay xuyên qua bụng.

Âm dương hai thế giới cũng như dao hai lưỡi. Thực thể không chạm được người âm, nhưng chỉ cần nhìn thấy sẽ có khả năng tương tác. Thuật sĩ có thể nhìn thấy tất cả người âm, cho nên độ nguy hiểm còn cao hơn. Yêu tinh cũng như vậy, suy cho cùng yêu tinh lại không phải người âm.

Quỷ vui vẻ trực tiếp bị cắn thủng bụng, chẳng qua không bị trúng độc như con người. Hắn được tạo ra cái lỗ tròn ngay bụng, oán độc nhìn rắn đen bên dưới.

Hắn không hiểu tại sao có con rắn ở đây, trước hết đưa cái chân to dài giẫm lên.

Rắn đen kêu "Xì xì", quằn quại thân thể.

Lúc này Tú Đào có cơ hội liền thoát ra khỏi bàn tay quỷ vui vẻ, cô điều khiển mái tóc mọc dài quấn chặt lấy cổ hắn.

"Cô dâu, đừng đánh!" Quỷ vui vẻ vẫn có thể cười, bàn tay gạt ngang cắt đứt làn tóc, hoá thành đầy rẫy tóc đen nhỏ vụn rơi xuống.

Xe bò lộc lộc cộc cộc.

"Trưởng lão, anh chắc chắn hướng này chứ?" Lý An Đăng trên xe bò nhìn quanh nói.

"Phải, bần tăng... Và bạn của bần tăng có chút cảm giác!" Bất U cũng nhìn quanh nói.

A Ngưu lôi kéo hành khách gần đến nơi. Bên kia quỷ vui vẻ cùng Tú Đào đang đánh nhau. Trong rừng tối, Bất U căng thẳng nhìn xuống đất, thân thể lao nhanh ra khỏi xe, không ai ngăn cản kịp lúc.

"Kiều Nhi!" Bất U kinh hô, không phải chạy bộ, khẩn trương nhảy thẳng về phía trước. Mặc dù tối nhưng anh cảm nhận rõ ràng.

"Kiều Nhi, bạn của trưởng lão có tên thật dễ thương!" Lê Yến Xuân nói nhỏ.

Bác Năm quay qua, khẽ cười. "Ta đoán là một ni cô!"

Tiểu Mai đưa ánh mắt kỳ quái nhìn đám người kỳ quái. "Mọi người nói gì vậy? Chúng ta đi đến đây đâu thấy ni cô nào?"

Bất U đến nơi, doạ quỷ vui vẻ và Tú Đào lui ra một đoạn. Anh ngồi xuống, đưa hai bàn tay cẩn thận nâng lên rắn nhỏ, động tác nâng niu. Rắn nhỏ cử chỉ yếu ớt, hơi thở có chút thoi thóp.

Lão phu xe cho A Ngưu chạy đến, Lý An Đăng ngước lên soi đèn pin nhìn, hắn thấy một con rắn trên tay Bất U, chính xác gọi là "linh xà".

Linh xà từ những con rắn phổ thông mà luyện thành, cái này còn dựa vào cơ duyên. Chúng được hấp thụ linh khí thiên địa, hay được nghe lời kinh, sinh thiện tâm, mở ra cái nhìn khác đối với con người. Chúng bỏ thói sát hại, ngược lại giúp người nhiều hơn.

Trong trường hợp này, Bất U là người tu hành, có lẽ linh xà này đã bị lời kinh của anh cảm hoá.

Bị quỷ vui vẻ đạp, xem ra đường ruột bên trong có chút đứt. Lý An Đăng nhìn ra, linh xà này có sức mạnh không yếu, có thể trong rừng tu luyện ít khi đánh nhau, giống như ngọc thô chưa mài dũa.

Đến gần, hắn nói với Bất U. "Tôi có thể xem bệnh!"

Nói xong hắn nhảy xuống. Bất U đem hi vọng đưa qua rắn nhỏ. "Đại sư, Kiều Nhi nhờ anh!"

"Kiều Nhi, tên đẹp nha!" Lý An Đăng tự cắt ngón tay nhỏ một giọt máu lên thân rắn. Lý thuyết là như vậy, thật ra hắn nhỏ đến hai giọt máu.

Bất U đợi cho máu ngấm vào. Nhưng không, hai giọt máu di chuyển ngược lên đầu rắn. Thực chất là rắn nhỏ đang cố hút lấy, hai giọt máu cuối cùng đã chui vào trong miệng.

"Hút mạnh như vậy?" Lý An Đăng ngậm lấy đuôi đèn pin, tự soi sáng tìm kiếm trong ba lô. Hắn tìm mãi, nhận ra mọi người đang đợi hắn, làm hắn gấp hết sức.

Kết quả hắn kéo ra một tấm Chân Dương Phù, thầm kêu may quá, còn một tấm Chân Dương Phù duy nhất.