Thức Cốt Tầm Tung

Chương 52: Giáo đường đẫm máu của quỷ



Editor: Ken aka Cụt  chan

Beta: zizi

============================

Nằm ở ngoại ô thành phố nhà thờ Hill Augustine (tên tiếng Hán là: Hi Nhữ Tư Đinh), có kiểu kiến trúc gothic cổ nhất thành phố T. (gothic: kiểu nhà ở ngày xưa dành cho quý tộc, hay thấy trong phim kinh dị)

Giáo đường to lớn, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên trời, trên mái vòm sắc nhọn có khắc những hoa văn tinh xảo, cửa sổ thủy tinh nhỏ dài với bức tranh thánh mẫu Ma-ri-a màu sắc rực rỡ, hết thảy đều mang vẻ trang nghiêm mà long trọng.

Thế nhưng ở cái nơi người người cung kính cầu nguyện, tiến hành đại lễ Mi-sa (đại khái là tiến hành tái diễn cái chết của Chúa trên thánh giá ngày xưa) lại không hề biết, tại đây sâu thẳm trong giáo đường to lớn tráng lệ này đang cất giấu tội ác đen tối nhất thế gian.

Kiều Úc nằm trên dàn tế màu tím, thân thể bị sợi xích màu vàng trói buộc gắt gao, phía sau một đám giáo đồ áo trắng đang quỳ, dáng vóc tiều tụy cúi đầu ngâm tụng kinh văn. Thần trí cậu nhanh chóng thanh tỉnh, nhưng thế nào cũng không thể mở được mắt ra, hai mắt cứ như không nghe lời mình bị người ta cưỡng ép che lại, trước mắt một mảnh tối đen cái gì cũng nhìn không được.

Cậu biết chính mình bị Trần Âm bắt đi, nhưng cụ thể là đang ở đâu thì cậu căn bản đoán không ra, ngừng thở dỏng tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được tiếng trẻ em ca hát, trong lòng hiểu rõ, nơi đây đoán chừng cách giáo đường không xa.

Lúc này truyền đến một hồi tiếng bước chân trầm ổn, sau đó vị trí bên cạnh Kiều Úc hơn lún xuống, một bàn lạnh lẽo lượt nhẹ qua mặt cậu, cảm giác ấy giống như bị rắn độc quấn quanh, khiến người ta không rét mà run, lông mi Kiều Úc bất an run lên.

Trần Âm cười nhẹ một tiếng: “Tỉnh?”

Kiều Úc mở hai mắt ra, đường nhìn đối diện với ánh mắt quyến rũ đa tình kia, trong lòng bắt đầu tính kế bước tiếp theo nên đối phó với người đàn ông giảo hoạt này ra sao.

Trần Âm dùng ngón tay trắng nõn thon dài trượt trên mặt đến mũi Kiều Úc, thấp giọng nói: “Hiện tại cảm giác thế nào? Nhớ tới người mình yêu là lại đau lòng sao?”

“Đầu của tôi rất đau…… Trần Âm anh……” Kiều Úc mơ hồ mù mịt muốn ngồi dậy, thế nhưng bị dây xích màu vàng trên người khóa chặt lại không thể động đậy, “Nơi này là chỗ nào, anh đưa tôi đến đây là muốn làm gì?”

Giọng của cậu mang theo thanh âm ôn nhu mới vừa ngủ dậy, đồng thời còn hơi run, như là ý thức được chính mình bị mắc lừa.

Trần Âm rất hài lòng với phản ứng của Kiều Úc, ưu nhã nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, “Em không cần biết đây là đâu, chỉ cần biết tôi sẽ giúp em như vậy là đủ rồi.”

Kiều Úc cố ý làm bộ hoảng sợ giật mình lùi ra sau, mau nước mắt mà nói: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi chỉ là đi quán bar uống rượu, cái gì cũng chưa làm, anh đem tôi bắt tới đây rốt cuộc muốn làm gì? Thả tôi ra….. tôi phải về nhà.”

Trần Âm ôn hòa nhếch miệng cười, vẻ mặt ma mị giống như một đóa hoa thược dược diễm lễ, hắn đưa tay trấn an cậu, vỗ về ngực Kiều Úc: “Em không cần sợ hãi, tôi sẽ không thương tổn em, trên thế giới này chỉ có tôi mới có khả năng cứu em. Em không phải hận thấu xương người em yêu hay sao, tôi sẽ giúp em báo thù, đem bọn họ từng bước từng bước diệt trừ thế nào?”

Kiều Úc thấy Trần Âm rốt cuộc nhịn không được mà lộ ra móng vuốt, trong lòng không khỏi vài phần vui mừng, nhưng trên mặt vẫn một mực bày ra bộ dáng hoảng sợ.

Cậu sợ tới mức toàn thân phát run, nước mắt lưng tròng như sắp khóc, “Tôi không cần báo thù, các người bắt tôi là phạm pháp! Tôi muốn khởi kiên buộc anh ngồi tù.”

Trần Âm cười nhạo một tiếng, đám giáo chúng đang cúi đầu phía sau cũng nở nụ cười.

“Quả nhiên vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, chẳng lẽ em còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình hay sao? Hiện tại không phải em uy hiếp tôi, mà là tôi có nguyện ý thả em đi hay không. Em ngoan ngoãn một chút, thì sẽ ít chịu khổ, nếu không đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.”

Kiều Úc giật mình run lên một cái, khóc nức nở nói: “Kia…. Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Trần Âm vén áo choàng màu đỏ rực lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, hắn tiến đến, đôi môi mỏng dán lại gần má Kiều Úc, thấp giọng nói: “Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn cùng em làm giao dịch. Tôi cảm thấy hình như em không có được cảm giác an toàn, em nhát gan yếu đuối, đối với tình yêu rụt rè sợ hãi, cho dù bị phản bội cũng nhẫn nhịn, như vậy cuộc sống của em không mệt mỏi hay sao?”

Kiều Úc cắn môi dưới, đôi mắt hạ xuống, “Tôi, tôi không có.”

Trần Âm tiếp tục khiêu khích, nói tiếp: “Bảo bối à, kì thật thì trong lòng em đang rơi lệ đúng không? Tình yêu đồng tính vốn đã là tội ác, cho dù em có yêu ai thì kết quả người đó cũng sẽ tổn thương em, như thế đáng sao? Em trả giá nhiều như vậy nên bị người ta vứt bỏ sao?”

Trong lời nói của hắn mang theo mười phần hàm xúc mê hoặc, giọng nói hời hợt nhưng lại cố ý hạ thấp giọng dần, làm cho người ta trong nháy mắt như đã từng trải qua đau khổ.

Sắc mặt Kiều Úc trở nên trắng bệt, chảy nước mắt nhìn Trần Âm nói: “Tôi cho dù hận…… Có thể làm thế nào?…. Tôi cái gì cũng không làm được….. Tôi sợ…..”

Trần Âm thấp giọng cười, thanh âm trầm ấm vang lên trong nhà thờ, tất cả tín đồ áo trắng toàn thân run rẩy, cảm thấy ớn lạnh.

“Cho nên, tôi mới nói là chỉ có tôi có thể giúp được em. Chúng ta cùng làm giao dịch đi, tôi giúp em diệt trừ tất cả người mà em hận, ngược lại, em……tặng tôi một thứ để trao đổi.”

Đây là vấn đề trong lòng Kiều Úc mong chờ nhất, cậu đoán rằng Trần Âm có liên quan đến cái chết của Vương Hiểu Quyên và anh em nhà Lâm gia, thế nhưng suy nghĩ rất lâu cũng không đoán ra, hắn giật dây người khác giết người rốt cuộc có mục đích gì, hiện tại Trần Âm nếu nhắc tới chuyện này rồi, chính mình ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể mắc bẫy của hắn được.

Trần Âm thấy Kiều Úc cúi đầu, sắc mặt tái nhợt không biết đang suy nghĩ cái gì, liền nghĩ cậu sợ hãi, vì vậy cười nói: “Đừng sợ, tôi đây là không phải muốn dùng mạng sống của em để trao đổi, món đồ tôi muốn đối với em mà nói căn bản là không đáng giá, việc mua bán này đối với em tuyệt đối không có hại.”

Kiều Úc do dự hồi lâu, mở miệng yếu ớt nói: “Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi không có tiền cho anh đâu.”

Trần Âm nhún vai cười, “Tôi không cần tiền, chỉ là muốn một món đồ trên người cậu thôi.”

Nói xong hắn đối với tín đồ phía sau phất tay, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo choàng trắng mang theo chiếc khay màu vàng tiến đến: “Chủ nhân, thứ ngài muốn đây.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, trong nhát mắt sắc mặt người đàn ông đó chợt biến, toàn thân không ngừng run rẩy, đồ vật trên khay trong nháy mắt rơi xuống đất, Trần Âm nhăn mày lại nhịn không được một cước đạp vào bụng người đó, “Rác rưởi! Đem ra ngoài, chặt đứt một cánh tay.”

Sau đó hai giáo đồ tiến lên, kéo người đàn ông đang khóc lóc thảm thiết ra khỏi phòng, trong nhất thời giáo đường rơi vào tĩnh mịch.

Trần Âm đeo bao tay màu trắng vào, nhặt con dao ở trên sàn nhà, chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Úc, “Nếu em đồng ý, chúng ta bây giờ sẽ bắt đầu.”

Kiều Úc thật sự không biết Trần Âm rốt cuộc muốn làm gì, vì thế làm bộ hoảng sợ hét ầm lên, ở trên dàn tế ra sức giãy dụa, “Không! Anh đừng giết tôi! Đừng tới đây đừng tới đây!”

Trên gương mặt tuấn mĩ của Trần Âm hiện lên một chút không kiên nhẫn, hắn khẽ động đôi mi thanh tú, lặp tức có bốn tên áo choàng trắng xông đến, đè tay chân Kiều Úc xuống.

Bốn người đàn ông này đều rất thô bạo, vừa nhìn cũng biết từng học qua chút võ thuật, Kiều Úc không mất nhiều sức cũng có thể dễ dàng thoát khỏi họ, thế nhưng hiện tại bộ dáng Trần Âm như người đẹp rắn rết thật sự là đúng khẩu vị của cậu, cậu thật muốn nhìn xem, người đàn ông so với hoa còn đẹp hơn này rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Cậu la đến khàn cả giọng, đôi mắt đỏ sưng đỏ, nhìn con dao trên tay Trần Âm, giật mình kêu la: “Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà! Trần Âm anh đã đáp ứng là không giết tôi!”

Trần Âm nhíu đôi mi thanh tú, nhịn không được ở trên cổ Kiều Úc rạch một đường mỏng, “Em còn hành động vô nghĩa tôi lập tức giết em, tôi chỉ muốn lấy một món đồ trên người em, lưu lại mạng chó vô dụng của em.”

Nói xong liền chém dao xuống, hàn quang hiện lên, một viên đạn khói nhỏ nổ tung, ai cũng không thể thấy Kiều Úc như thế nào thoát được, trợn mắt nhìn lại người trên dàn tế đã không thấy bóng dáng.

Bốn người vạm vỡ nằm lăn trên mặt đất, ôm bụng run rẩy, Trần Âm đang cầm dao nhọn hung hăng đâm lên bàn tế, mà vị trí kia cũng chính là vị trí đầu Kiều Úc vừa nằm ở đó.

Tầng tầng sương mù dần tan, thân ảnh Kiều Úc đã nhảy đến trên cây thập tự ở trước cửa sổ thủy tinh đủ màu sắc sặc sỡ.

Trần Âm sửng sốt một chút, tiếp theo đó trong ánh mắt lộ ra sát khí lạnh thấu xương, trên gương mặt diễm lệ giờ phút này lộ ra âm khí quỷ dị như ngọc diện Tu La.

“Cậu là đang giả bộ?”

Kiều Úc hừ lạnh một tiếng, “Coi như anh còn có chút đầu óc, ở trong rượu thả thuốc mê anh cho là tôi không biết?”

Trần Âm trong lòng vô cùng khó chịu, thần sắc càng thêm âm lệ tàn nhẫn, “Cậu ngay từ đầu đến quán bar đã chú ý rồi?”

Kiều Úc không mở miệng, đột nhiên nhảy lên, vung một dao ra nhắm ngay yết hầu của Trần Âm, Trần Âm hốt hoảng né tránh, áo choàng rơi xuống đất tán loạn thành một mảnh, hắn lảo đảo vài bước, Kiều Úc chính là không cho hắn cơ hội để thở, lấy chân gạt ngã hắn xuống đất.

Trần Âm nhổ một ngụm máu, trên mặt tái nhợt xuất hiện tơ máu, giống như núi tuyết nở hoa, “Cậu rốt cuộc là ai?”

“Người đoạt mạng anh!” Kiều Úc lười nói lời vô ích với Trần Âm, cậu là muốn tốc chiến tốc thắng, đem Trần Âm đến cục cảnh sát thẩm vấn, nên động tác càng tàn nhẫn hơn.

Trần Âm nói về võ thuật căn bản không phải là đối thủ của Kiều Úc, chỉ có thể chật vật né tránh, mà giáo đồ áo trắng từng người đều như thôn dân đầu gỗ đứng yên đó, không hề tiến lên ngăn cản.

Kiều Úc trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng động tác trong tay lại không dám chậm trễ, vung quyền đánh thẳng đến bụng Trần Âm một cái, tay phải dao nhỏ vung lên, Trần Âm sợ hãi né tránh, thế nhưng vẫn để lại trên mặt như hoa của hắn một vệt máu dài.

Máu tươi chảy ra, khuôn mặt Trần Âm nguyên bản đẹp đến hoàn mỹ bây giờ lại máu me đầy mặt, dữ tợn đến dọa người.

Hắn gào thét một tiếng, toàn bộ cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ trong giáo đường ngay lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ, choang một tiếng rơi xuống đất, giáo đồ áo trắng thân thể run lên, giống như hồn phách bị làm kinh sợ, chợt ngẩng đầu lên.

Trần Âm che vết thương, dùng toàn lực né tránh công kích của Kiều Úc, hắn đối với chúng giáo đồ áo trắng phất tay, nháy mắt mọi người run lên, đột nhiên ngầng đầu, tất cả trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn, hướng về phía Kiều Úc đánh móc sau gáy.

Một cô gái trẻ trong số đó mặc áo choàng trắng ánh mắt dại ra, nhưng thân hình quỷ dị vọt đến phía sau Kiều Úc, giơ tay lên bóp cổ cậu, Kiều Úc kinh hãi cơ thể theo bản năng, cúi người xuống nhấc chân đạp ra phía sau, tiếp đó giơ tay xuống một đao.

Cánh tay của cô gái bị cắt qua, lại giống như không có cảm giác gì lần thứ hai đánh tới, Kiều Úc trong lòng sửng sốt, không muốn tổn thương người vô tội, thế nhưng giáo đồ áo trắng càng lúc tụ lại càng nhiều, đem Kiều Úc bao vây lại, giống như lang sói muốn ăn thịt người, hung ác xông lên, đối với Kiều Úc bắt đầu cấu xé.

Kiều Úc chưa từng gặp qua tình thế tà môn như vậy, những người này hoàn toàn mất đi ý thức, linh hồn giống như bị Trần Âm khống chế, mỗi lần cậu định công kích Trần Âm, hắn lại dùng giáo đồ không biết sống chết xông lên, thậm chí có vài người bị Kiều Úc dùng dao làm bị thương, da thịt đều bị rớt ra, nhưng lại không có ý định dừng lại.

Kiều Úc bị những người này dùng lực giữ lại hoàn toàn không có cách nào di chuyển, nhìn thấy Trần Âm cách không xa cười vô cùng thâm độc, nhưng lại vô kế khả thi (không có cách nào để giải quyết).

Lúc này Trần Âm khẽ cười một tiếng, vẫy hai tay, áo choàng đỏ sẫm trong giáo đường bị gió thổi bay, “Cậu đã phá vỡ quy tắc của tôi, vậy nên tiếp theo nhận lấy sự trừng phạt đi!”

Sau đó, hắn giống như làm đại lễ Mi-sa, hai tay để trước ngực thành dấu thập, miệng nhỏ giọng đọc chú ngữ, tất cả giáo đồ áo trắng đột ngột dừng lại, ngửa cổ lên thét một tiếng, đôi mắt phút chốc đỏ tươi một mảng.

Trần Âm cười điên dại, tóc đen trong không trung bay lượn, máu chảy trên má cùng khuôn mặt dữ tợn tạo nên hình ảnh quỷ dị, “Thiên đường có cửa cậu không đi, địa ngục vô môn lại chui vào, đây đều là ý trời! Người từ giáo đường này đi ra, đều không phải biến thành ác quỷ thì cũng là cái xác không hồn, cậu căn bản trốn không thoát!”

Hắn hung ác trợn tròn mắt, tròng mắt xuất hiện những đường tơ máu, hai tay gập lại quỳ trên đất, thì thầm hát.

Âm thanh này cùng bài nhạc chuông trong điện thoại của Vương Hiểu Quyên giống nhau như đúc, âm thanh trấn hồn đoạt phách vang vọng trong giáo đường, mỗi nốt nhạc như đập vào trong màng nhĩ, hung ác xâm nhập vào tai, thẳng một đường tiến đến đến đại não của con người, đem máu thịt trong đầu khuấy đảo đến long trời lở đất.

Tất cả giáo đồ sau khi tiếng ca thì như đang đánh mất chính mình, có người cười cũng có người khóc, thất khiếu (hai mắt, hai tai, hai mũi, và miệng) chảy ra máu đỏ đậm, tiếp theo như mắc chứng cuồng loạn, cầm lấy bất cứ thứ gì có thể gây sát thương ở bên người nhắm đến Kiều Úc mà tấn công.

Mặc dù từ nhỏ đã trải qua chém giết nhưng khi Kiều Úc nhìn đến tình thế này cũng phải hoảng sợ, ngực không tự giác đập mạnh vài cái, trong lòng hoảng hốt nói: Đây rốt cuộc là tà ma ngoại đạo gì! Không lẽ trên đời này thật sự tồn tại người có thể thôi miên không chế người khác sao?

Không có thời gian suy nghĩ, Kiều Úc chỉ có thể kiên trì chiến đấu cùng với đám giáo đồ phát cuồng kia, hiện tại đã đến mức ngươi chết ta sống, cho dù đây là những người vô tội, giờ phút này cũng là biến thành công cụ giết người không ý thức, cậu không cần thủ hạ lưu tình.

Nghĩ đến đó, Kiều Úc nhảy lên, hướng về giáo đồ phía sau tập kích một dao, dao nhỏ sắc bén dính máu càng thêm sát khí, vung dao xoay người, bước nhanh về phía trước, duỗi chân quét nhanh vài người trước mắt.

Một đám người ngã xuống lại một đám khác tiến lên, người trước ngã xuống, người sau lại lên đánh không xuể, Kiều Úc nghĩ muốn đến gần Trần Âm vài bước cũng không thể, dần dần sức lực của cậu không đủ để duy trì, sơ ý bị một giáo đồ đánh trúng, miếng gỗ đập mạnh vào vai phải cậu vang lên thanh âm chói tai, con dao nhỏ trong tay run lên, rớt xuống đất.

Trần Âm đứng trên dàn tế dùng giọng ca khống chế, nhìn Kiều Úc chống đỡ không nổi, cười điên cuồng, giơ hai tay lên đứng lên đổi giai điệu.

Vốn là tiếng ca cao vút bỗng chốc uyển chuyển du dương, giống như thác nước trên núi trải qua mưa to gió lớn rồi lại chảy vào hồ sâu yên tĩnh, nhẹ nhàng uyển chuyển, róc rách uốn lượn.

Lúc này, tất cả các giáo đồ áo trắng đều dừng động tác, chết lặng đứng thành vòng tròn, đem Kiều Úc té ngã trên mặt đất vây khốn bên trong. Tiếng ca đầu độc lòng người lúc này ôn nhu như một con đom đóm bay qua, từ từ cuồn cuộn nổi lên thổi vào màng nhĩ.

Vết thương của Kiều Úc không chảy máu, nhưng lúc này lại càng ngày càng mơ hồ, cậu biết nhất định là tiếng ca của Trần Âm đang tác quái, vì thế hung hăng cắn vết thương một cái, máu chảy ra một chút thôi cũng đau đến tận xương, huống chi là dùng toàn lực mà cắn.

Cậu thiếu chút hét lên, thế nhưng đau đớn cũng không thể ngăn lại cơn buồn ngủ đang ập đến, trước mắt một mảng trời đất mù mịt, hốt hoảng nhìn thân ảnh Trần Âm dần hóa thành một màu đỏ ửng, cậu rốt cuộc duy trì không được, gục xuống đất ngất đi.

Trong giờ phút cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Kiều Úc trong lòng mặc niệm: Tùng Dung, ….. chỉ mong anh có thể tìm thấy tôi, nếu tôi còn có thể sống để nhìn anh nói.