Thức Giấc

Chương 1: Sơ ngộ



” Anh yêu cô ấy từ khi nào? “

” Khi tôi biết sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa “

—— Trích từ phim 《 Caught in the Web 》*

*Tìm kiếm (Caught in the Web): kể về một scandal của cô thư ký xinh đẹp, giỏi giang tên là Diệp Lam Thu. Bộ phim thể hiện sự lan tỏa, sức mạnh của truyền thông trong đời sống, sự tác động của “một nửa sự thật”, của những phóng viên vô đạo đức và hơn hết là lớp công chúng đông đảo nhưng dường như “vô tri”, bị điều khiển, giật dây bởi truyền thông.

_

” Sao tiểu khu nhà mình lắm xe cảnh sát thế nhỉ? “

” Bà không biết à? Trong tiểu khu chúng ta có tội phạm giết người! “

” Chắc không phải đâu! Sao lại có chuyện đó được! “

” Không biết buổi sáng phát sinh ra chuyện gì. An ninh trong tiểu khu chúng ta nghiêm ngặt như vậy, người nọ cũng không biết vào bằng cách nào. “

” Ai u, thật đáng sợ! “

_

Hôm nay tiểu khu có điểm khác với ngày thường, có rất nhiều cảnh sát, cũng có rất nhiều người ra vào.

Tôi lướt qua biển người, đi vào trong tiểu khu, xung quanh tiếng mọi người nói chuyện vô tình lọt vào tai tôi.

“Này, sao trên thông cáo không miêu tả chân dung hay dấu vân tay gì gì đó của kẻ sát nhân vậy? “

Một viên cảnh sát nói: ” Thật xin lỗi, tên sát nhân đào tẩu này có ngụy trang, sau khi gây án hắn thay đổi hình dáng, may sao chúng tôi biết được hành tung, hắn còn chưa kịp chạy trốn thì cảnh sát chúng tôi đã vực dậy được tinh thần rồi!”

Nghe xong một hồi tôi trực tiếp bước vào tòa nhà. Thời tiết nóng nực, tôi chỉ muốn nhanh nhanh chạy về nhà bật điều hòa, ăn kem ly. Dì giúp việc đã xin nghỉ phép, ba mẹ tôi lại đang ở nước ngoài nên trong nhà có duy nhất mình tôi.

Có thể có những người sẽ cảm thấy rất thích thú? Lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng cuộc sống như thế này đã trôi qua ba năm, tất cả chỉ còn lại sự buồn chán, cô độc.

Trước khi vào thang máy, điện thoại di động trong túi quần đột ngột vang lên, tôi lấy nó ra, kết nối cuộc gọi.

Phía bên kia truyền đến một giọng nữ: ” Phùng Chi à, về đến nhà chưa con? “

Tên đầy đủ của tôi là Diệp Phùng Chi, mọi người trong nhà đều gọi tôi là Phùng Chi.

” Con đang ở dưới sảnh! ” Tôi nói.

” Tháng sau mẹ sẽ trở về một chuyến, còn đặc biệt mang quà về cho con. A đúng rồi, mẹ thấy ở Ý có một chiếc váy rất phù hợp với con. Nó có hai màu trắng và đen, con thích cái nào? “

Tôi nhìn vào cửa thang máy đã mở, nói: ” Màu đen đi ạ. Mẹ, con đang ở trong thang máy. “

” À, vậy con cúp máy đi. “

Cúp điện thoại xong, tôi bước vào thang máy, nhìn con số từng chút một tăng lên, thẳng đến tầng 30, thang máy dừng lại.

Tôi rút chìa khóa, đi về phía cửa nhà.

Khi chìa khóa tiến vào trong ổ khóa, nháy mắt tôi đột ngột dừng lại động tác trên tay.

Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Tôi nghe rõ tiếng TV phát ra từ trong nhà mình, nhưng theo lý mà nói, ngoại trừ tôi ra thì trong nhà làm gì còn ai khác.

Vậy…. ai đang ở bên trong?

Rõ ràng đang là mùa hè nóng bức nhưng khắp người tôi lại đổ mồ hôi lạnh.

Tôi biết mình nên quay đầu và bỏ chạy, nhưng chân tôi như bị đóng băng tại chỗ, không tài nào di chuyển được.

Tôi đang thở dốc thì có một nguồn sức mạnh nào đó khiến tôi đưa tay vặn chìa khóa rồi đẩy cửa ra.

Không cần nghĩ nhiều, Diệp Phùng Chi, không được nghĩ nhiều….

Cánh cửa mở ra, và tôi biết, tôi không hề nghĩ nhiều.

Trong phòng khách rộng lớn, có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên sô pha, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại.

Tôi thoáng nghĩ: Đôi mắt của người đó rất đẹp, màu xanh lam nhạt như một viên ngọc bích trong vắt, sáng lấp lánh đến chói mắt.

Anh ta là con lai sao?

Nhìn rõ bóng dáng của người đàn ông đó đang đi về phía mình, sau đó tôi chợt nhận ra rằng bản thân mình nên bỏ chạy.

Vào thời điểm khi hắn chỉ còn cách tôi vài bước, đôi chân cứng đờ thành một cục của tôi cuối cùng cũng di chuyển được! Tôi chạy.

Cuộc đời tôi chưa bao giờ chật vật đến như vậy, tóc tai bù xù, tim đập liên hồi, như thể trong một giây tiếp theo sắp sửa rơi xuống địa ngục.

Nhưng cuộc chạy trốn của tôi dường như vô ích, người đàn ông phía sau không mất mấy giây đã đuổi kịp tôi, anh ta bắt lấy eo tôi như bắt một con gà mà chẳng cần tốn chút sức lực nào.

Tôi muốn cầu cứu, nhưng miệng lại bị bịt chặt, chỉ có thể nghe được tiếng “ưmmmmm” rời rạc.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, sợ hãi.

Tôi bị đặt trên ghế sô pha, mồ hôi trên trán thấm vào trong tóc, nước mắt tôi chảy xuống từng giọt.

Mà người đàn ông trước mắt đang từ từ đóng cửa lại.

Điều này có nghĩa là tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Hai tay tôi run rẩy, đưa lưng về phía anh ta, nhìn về phía cửa phòng ngủ xa xăm, tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, tận lực giảm âm lượng xuống mức thấp nhất, trong lòng đếm ngược ba giây rồi trực tiếp chạy về phía cửa.

Người ở phía sau phản ứng rất nhanh nhưng dù sao hắn đã chậm hơn một bước, tôi phất tay, nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại.

“Bốp!” Ngay lúc cánh cửa đóng lại, tôi lập tức ngã xuống đất, cảm giác bất lực.

Nhưng tôi không thể dừng lại được, tôi biết, tôi đã chọc tức hắn. Nếu tôi bị hắn bắt được, tôi chết chắc.

Người đàn ông ngoài kia tức giận đè lên cửa, nói: “Mở cửa!”

Ồ, anh ta còn nói tiếng Trung rất lưu loát, tôi cứ nghĩ người đó chỉ biết nói tiếng Anh.

Tôi không trả lời, khẽ cắn môi bật máy.

Lại một tiếng “Rầm” phát ra ở cửa, tôi tức khắc nhận ra anh ta đang đập cửa, với sức lực của người đàn ông đó, chẳng mấy chốc cánh cửa này sẽ bị đá tung.

” Cô biết đấy, tôi có cách để mở cửa! ” Người đó nói.

Tôi bấm hai lần số “1” trên bàn phím, còn kém chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi là chạm đến số “0”!

110, 110, 110… trong lòng tôi gào thét.

“Bang!” Cửa phòng bật tung!

Trước mắt tôi tối sầm, điện thoại trên tay bị cướp đi, bị người đàn ông hung hăng ném xuống mặt đất, mà hình điện thoại vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau đó, người đàn ông kéo cơ thể không còn chút sức lực của tôi khỏi mặt đất.

Cả người tôi kịch liệt run rẩy, gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, tôi cảm giác cái chết đang cận kề.

Anh ta đang cười, ánh mắt hắn như đang xem một vở hài kịch, tràn đầy sự châm chọc.

” Vốn nghĩ sẽ để lại cho cô một cái mạng, hiện tại xem ra không cần nữa rồi! “

Tôi nhìn anh ta, cổ họng như chết điếng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng, tôi hỏi anh ta: ” Anh định giết tôi? “

Đối phương nắm lấy cổ áo tôi, đẩy tôi về phía tường, sau lưng tôi lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt màu xanh nhạt không có một tia ấm.

” Người tôi cũng đã giết rồi, thêm một cái mạng chắc cũng chẳng sao. “

Tôi bất lực nắm lấy tay anh ta, nói năng lộn xộn: ” Tôi cầu xin anh đừng giết tôi, làm ơn … Tôi cầu xin anh, tôi sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không uy hiếp anh, làm ơn … đừng giết tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm. “

Tôi muốn sống.

Anh ta nhìn xuống bàn tay mình đang bị tôi nắm chặt, nhíu mày ” Buông ra. “

Tôi rùng mình, gật đầu.

Người đàn ông lôi tôi ra khỏi phòng khách, quay đầu hỏi: ” Chìa khóa phòng đâu? “

Tôi đi đến bên trái tủ TV, mở một trong các ngăn kéo, lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho anh ta.

Người đàn ông đem tất cả phòng khóa lại, không gian sinh hoạt của tôi bị thu hẹp lại chỉ còn đúng phòng bếp và nhà vệ sinh.

Tôi lau mồ hôi trên trán, lại quay ra nhìn anh ta. Tự nhiên tôi chợt nghĩ tới ba mẹ tôi, còn có mấy người bạn chí cốt của tôi.

Vừa nghĩ tới họ hốc mắt tôi đã nóng lên, đầu mũi ẩn ẩn đau, nước mắt lũ lượt rơi xuống. Tôi chỉ dám nhỏ giọng khóc thầm, sợ chọc tức anh ta.

” Cô sao vậy? ” Anh ta không kiên nhẫn hỏi.

Tôi khuỵu xuống đất, hai tay gắt gao ôm lấy đầu gối, khịt mũi nói: ” Tôi nóng, có chút đói bụng! “

” Vậy cô muốn ăn gì? “

” Bật điều hòa, ăn cơm! ” Tôi không dám nhìn mặt anh ta.

” Tự làm đi! “

Tôi lại quan sát biểu hiện của anh ta, xác định lời anh ta nói là sự thật. Tôi từ từ đứng dậy, bật điều hòa rồi lại vào bếp.

Vốn dĩ muốn thực hiện một ý tưởng, nhưng tôi nhanh chóng gạt về.

Vì tôi sợ

Tôi thành thật trổ tài ngâm một gói mì trong phòng bếp.

Nghe được tiếng TV phát ra từ bên ngoài, tôi không khỏi suy nghĩ.

Rốt cuộc bao giờ hắn mới đi? Ngay sau khi hắn rời đi, tôi lập tức phải gọi cảnh sát.

Không, tôi phải nhớ mặt hắn để có thể ghi lại lời khai.

Vì thế tôi đi ra ngoài và hỏi anh ta: ” Anh có muốn ăn gì không? “

Người đàn ông liếc tôi một cái: “Không cần.”

Nói xong, người đàn ông tự mình đi vào bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra, lấy một ít nguyên liệu, thuần thục nấu mì trong nồi.

Sau mười lăm phút, một tô mì bò sốt cà chua hương vị thơm ngon đặc biệt được bưng ra ngoài.

Tôi nhìn bát mì trong tay rồi lại nhìn bát mì của anh ta.

Bát mì trong tay cũng không còn thơm ngon nữa.

Tôi thở dài trong lòng, lại cúi đầu ăn mì gói.

Người đàn ông thình lình đem bát mì của anh ta đẩy về phía tôi.

Tôi ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn.

” Không muốn? ” Anh ta hỏi.

Tôi lập tức hiểu ý anh ta, vội vàng gật đầu: “Muốn muốn.”

Tôi không biết nấu ăn, mấy chuyện này thường ngày đều do dì giúp việc làm, nhưng thỉnh thoảng dì xin nghỉ tôi đều ăn mì gói.

Tôi nếm thử một miếng mì cùng nước súp cà chua, nó có vị chua ngọt và một chút cay.

Kẻ sát nhân có thể nấu ăn, nhưng tôi thì không.

Tôi ăn vội tô mì rồi chạy đi rửa bát.

Tác giả có lời muốn nói:

“Thức giấc” tới rồi đây, kể ngôi thứ nhất, có thể lối hành văn ở mấy chương đầu tương đối xa lạ, lưu ý mọi thứ đều có ý của nó, đừng vội nói vô lý.

Truyện này rất ngắn, còn ngắn hơn cả “Người đến bên tôi”.

À, vâng, bài viết này là một bản gửi toàn văn và nó sẽ được hoàn thành trong vòng hai ngày tới. Cảm ơn đã xem.