Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Cậu ta dừng một chút, “Vậy thì ăn xong rồi hãy đi.”

Câu trả lời nghiêm túc đó làm tôi cười như điên một lúc lâu, cười đến nỗi làm cậu ta phải hoài nghi cuộc đời. 

Tôi chỉ uống ít nước cho đỡ khát rồi lái xe đi luôn. 

Cậu ta không ngủ tiếp, cũng chẳng chơi điện thoại mà nhìn thẳng về phía trước với tôi. 

Tôi cảm thấy không khí cứ quái quái nên hỏi: “Có chán không? Sao cậu không chơi điện thoại?”

Cậu ta lắc đầu: “Chị Bội Bội nói lúc ở cạnh khách không được dùng điện thoại.”

Tôi nghẹn họng. 

“Thôi thì nói cậu nghe hành trình lần này đi.” Nếu cậu ta đã gọi tôi là khách thì tất nhiên tôi phải nói rõ ràng “Tôi thuê cậu 5 ngày, từ hôm nay cho đến ngày mùng 4 thì kết thúc. Chuyến đi này không chỉ đơn giản là về nhà ăn Tết. Bố mẹ tôi lúc nào cũng giục tôi kết hôn, khoai hơn là, bạn trai cũ hồi cấp 3 của tôi cũng sắp kết hôn. Cho nên, tôi bắt buộc phải mang một người đàn ông về nhà để diễn kịch. Hiểu chưa?”

Cậu ta gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. 

“Hôm nay không có việc gì quan trọng cả, chỉ đơn giản là cùng tôi về ăn bữa cơm tất niên. Nhà tôi khá ồn ào, nhưng cũng có vài tiếng thôi mà, chớp mắt cái là qua.”

Cậu ta “Ừ”, lại hỏi: “Ờm, lần đầu đến thăm nhà, người làm bạn trai như tôi có phải nên mang quà theo không? Tôi chưa chuẩn bị gì hết.”

Có thể nghe được câu này từ mồm bạn trai hờ làm tôi cực kỳ hài lòng, “Yên tâm, tôi lo rồi.”

Cậu ta lại cười “Cô giáo Sơ, tôi vẫn chưa biết tên của chị đâu.”

“À, đấy.” Giờ tôi mới nhớ “Tôi tên Sơ Hân, ở nhà cứ gọi là Hân Hân đi.”

Cậu ta gật đầu, lặp lại: “Hân Hân.”

Nhạt nhẽo, chả có tí tình cảm nào. 

“Chị Bội Bội gọi chị là cô giáo Sơ, chị làm giáo viên à?”

“Ừ.”

“Hân Hân, chị là giáo viên trường nào thế?”

Tôi bị từ “Hân Hân” này của cậu ta làm cho hết hồn. 

Qua một lúc im lặng, cậu ta tiếp tục: “Xin lỗi, nếu không tiện nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi đi.”

“Không sao, tôi dạy ở đại học X.”

Trong nháy mắt ấy, tôi thấy cậu ta cứ ngập ngừng, muốn nói lại thôi nhưng tôi đệch care.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, tôi không lái thẳng về nhà mà rẽ vào bãi đỗ xe của trung tâm thương mại trong thành phố. 

“À thì….. Cậu tên gì ấy nhỉ?” Tôi quên hỏi, cũng không thể về nhà giới thiệu với bố mẹ rằng: Bạn trai con tên tiểu bạch thỏ, đúng chứ?

“Chung Kiến Nhất, chữ Kiến trong từ nhìn, còn chữ Nhất trong số đếm nhất nhị.”

Tôi dừng một chút rồi cười rộ lên: “Chung Kiến Nhất trong nhất kiến chung tình hả?”

Cậu ta gật đầu.

Tôi rút từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cậu ta, “Cậu đi vào đó mua cho tôi cái nhẫn đi, thích cái nào chọn cái ấy, mật khẩu là 233666.”

Cậu chàng do dự, không dám nhận “Chị không sợ…..”

“Không sợ, chị Bội Bội nói vẫn giữ giấy tờ tuỳ thân của cậu kia.”

Cậu ta cười, nhận tấm thẻ và xuống xe. 

15 phút sau cậu ta quay về, đưa cho tôi chiếc hộp nhung màu xanh “Tôi cảm thấy cái này rất hợp với chị.”

Là một cái nhẫn kim cương nhỏ đơn giản và tinh tế, viên kim cương không lớn nhưng vòng kim cương vụn bên cạnh nhìn rất đẹp mắt. 

Khiếu thẩm mĩ của thằng nhóc này cũng tốt phết nhở. 

Tôi đeo nhẫn lên, nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng thích.

Sau khi cùng cậu ta bàn bạc tỉ mỉ, chi tiết tôi mới lái xe về. 

Hôm nay là giao thừa, bãi đỗ xe của khu đều chật cứng, tôi chỉ có thể đỗ xe ở ven đường. 

Lúc xuống xe, vô tình có bạn nhỏ đang đốt pháo bên cạnh làm tôi giật mình kêu một tiếng.

Thế mà cũng làm tiểu bạch thỏ cười rộ lên. 

Vì nụ cười của người đẹp, tôi quyết định không so đo với đứa trẻ hư kia nữa. 

Cốp xe chứa một đống quà Tết, tất cả đều do tiểu bạch thỏ mang vào. 

Vừa mới đặt chân vào cửa, tôi đã bị một cục thịt nhỏ tập kích.

“Cô Hân Hân!” Cục thịt nhỏ ôm chặt chân tôi không buông “Cuối cùng cô cũng về!”

“Úi chà, để cô ôm một cái.” Động lực để mỗi năm về ăn Tết của tôi chính là cục thịt này đây, “Cô mua cho con một túi Vượng Vượng to, muốn ăn không?”

“Ăn ạ!”

“Sắp ăn cơm rồi, ăn vặt cái gì.” Chị dâu cười nói từ phòng bếp bước ra “Hân Hân về rồi, mau ngồi xuống đi. Trời ạ, còn mang nhiều đồ thế này. Vị này là bạn trai cô hử?”

“Vị hôn phu của em.” Đỡ phải để họ ép hôn, tôi giới thiệu luôn “Tên Kiến Nhất.”

“Chào chị dâu.” Tiểu bạch thỏ lễ phép chào hỏi. 

“Chào cậu chào cậu, ôi, về là được rồi, còn mua lắm đồ thế làm gì không biết.” Chị dâu ra cửa cầm bớt đồ hộ chúng tôi “Giày để ở tầng thứ nhất. Bố mẹ xuống dưới đi bộ rồi, chắc tẹo nữa là về, hai đứa cứ ngồi đi. Lão Sơ, em còn phải làm cá, anh ra pha trà mau.”

Anh tôi cũng bước ra từ phòng bếp: “Sao về muộn thế? Chắc là tắc đường hở? Thế mà không chịu về sớm một chút. Kiến Nhất đúng không? Đến đây đến đây, ngồi xuống đi để anh pha trà cho hai đứa, thích loại trà nào?”

Anh ấy cởi tạp dề ngồi nói chuyện với bọn tôi đến tận khi bố mẹ tôi về. 

Mọi người hỏi liền tù tì đến 8 giờ, tôi với tiểu bạch thỏ phối hợp nhuần nhuyễn, ăn ý thay phiên trả lời. Dù gì cũng chẳng ai biết, nên chúng tôi cứ bịa bừa một câu chuyện cho xong. 

Nhìn qua thì hai ông bà đều rất hài lòng với chàng rể này, thằng nhóc kia cũng chạy theo gọi dượng luôn rồi. 

Vì vậy bữa tất niên này vô cùng vui vẻ, không có ai hỏi đến chuyện kết hôn của tôi nữa. Thế giới xung quanh yên tĩnh hẳn đi. 

Vấn đề này trôi qua, vấn đề khác lại đập vào mặt: Tiểu bạch thỏ đã bị bố tôi chuốc say. Lúc xem Xuân Vãn, cậu ta ngồi trên sofa mà hai má đỏ ửng. 

Ngồi đúng một kiểu từ đầu chí cuối, thật đáng yêu. 

“À thì……..” Tôi kéo cậu ta từ sofa xuống “Con đưa anh ấy đến khách sạn trước đây.”

“Đến khách sạn làm gì.” Chị dâu tôi vội nhổ vỏ hạt dưa ra “Tết nhất thế này làm gì có khách sạn nào cho em thuê.”

“Em đặt trước rồi.”

“Đừng làm phí tiền, trước khi em về cả nhà đã sắp xếp xong xuôi rồi. Kiến Nhất ngủ phòng thằng nhóc kia. Giường em khá to, để nhóc con ngủ với em đi, nó lúc nào cũng gào lên muốn ngủ cùng em đấy.”

Cục thịt nhỏ còn ôm chân tôi: “Cô, cô ơi, tối nay cô ngủ cùng cháu sao?”

Tôi bê nước ấm quay về phòng. Bố tôi đã cởi áo khoác của tiểu bạch thỏ, cậu ta ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường Cậu Bé Bọt Biển của cháu tôi. Nhìn qua…… giống một đứa nhóc. 

Tửu lượng kém như thế mà còn có mặt mũi đi làm thiếu gia?

Tôi ngồi xuống mép giường lau tay và mặt giúp cậu ta, lúc mẹ tôi vào chỉnh máy sưởi, vẻ mặt vừa lòng, “Cuối cùng cũng được nhìn dáng vẻ dịu dàng của con gái, lần này mẹ rất yên tâm.”

Hả??? Trước kia tôi không đủ dịu dàng sao?

Tiểu bạch thỏ “Hừ” một cái: “……. Nước.”

“Đi mau, lấy nước cho người đàn ông của con đi kìa.”

………

Hầu hạ thiếu gia kia xong, tôi trở về phòng. Cục thịt nhỏ kia nhảy tưng tưng trên giường tôi, “Cô ơi, chơi trò chơi với con đi.”

Chơi với thằng nhóc này nửa tiếng, cuối cùng nó không chịu nổi mà ngủ gật. 

Lúc này tôi mới có thời gian xem điện thoại. 

Trên mạng đầy những bài viết chúc mừng năm mới. 

Các tiểu thư còn nhiệt tình hỏi “bạn trai” tôi như thế nào. 

Tôi trả lời: Rất đáng yêu. 

Các tiểu thư:????

Tôi còn nhận được tin nhắn chúc phúc và lời nhắc nhở tham dự hôn lễ của bạn trai tiền nhiệm. 

Cùng với đó là thông báo họp lớp cấp 3. 

Cô bạn “thân” (ai nấy lo) của tôi còn nhắn trong nhóm lớp: Cô giáo Sơ của chúng ta có về không đó?

Lười phản ứng. 

Tôi quyết định tắt điện thoại đi ngủ. Nhưng đến nửa đêm, khi tôi đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng ảo ma Canada của mình thì, tôi chợt thấy dưới bụng nóng lên. Một suy nghĩ làm tôi phải bừng tỉnh. 

Thằng nhóc này dấm đài!!!!!!

“………..”

Lúc tôi đi ra từ nhà vệ sinh, chị dâu cũng đã thay quần áo cho thằng nhóc kia xong xuôi. 

Chị dâu dựa vào cửa nhìn tôi dọn ga giường, ngáp liên tục, “Hân Hân không phải làm gì nữa đâu. Trong nhà cũng không còn ga giường, em cố chịu qua một đêm đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn chị ấy. 

“Em ngủ cùng bạn trai một hôm, thằng oắt kia thì ngủ cùng chị.”

Tôi: “……..”

Tôi: “Hay là chị tìm lại hộ em đi. Thể nào trong nhà cũng còn có chăn đơn chứ.”

Mắt chị dâu tôi mở còn không mở nổi, lấy đâu ra sức tìm chăn nữa. “Không có thật mà, em chịu khó một hôm thôi. Ngày mai chị đảm bảo giặt sạch phơi khô cho em.”

Tôi chỉ có thể ấm ức ôm gối sang phòng tiểu bạch thỏ. 

21:44, 23/09/2021.