Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết

Chương 5



Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Môi cậu ta vừa mềm vừa ấm, giống như viên bánh trôi ngọt nị căng đầy ấm áp.

Vốn tôi cũng chỉ định làm trò cho qua chuyện, thế mà bây giờ, ma xui quỷ khiến thế nào lại chẳng muốn buông ra.

Dù sao cậu ta say thế này, hôn một giây hay một phút cũng chẳng khác nhau là bao.

Tiếng ồn từ họ ngày càng lớn, lúc này tôi mới bừng tỉnh sau cơn mê. Buông cậu ta ra rồi quay đầu đi, chưa rời khỏi bao lâu đã bị kéo lại.

Không biết tiểu bạch thỏ đã mở mắt từ lúc nào. Đôi mắt ngập hơi nước như bị bao phủ bởi màn sương mà nhìn tôi. Cứ làm như tôi bắt nạt cậu ta không bằng.

Tôi liếm môi, đang định nói thì bị cậu ta giữ chặt ót, nghiêng đầu dùng bờ môi chặn miệng tôi lại.

Nụ hôn này nồng nhiệt hơn nhiều so với vừa nãy, cũng vụng về hơn nhiều. Tôi bị cắn hơi đau, nhưng đẩy thế nào cũng không đẩy cậu ta ra được. Chỉ đành…. Kệ cậu ta.

Đến lúc tách nhau ra, môi tôi cũng rách luôn rồi, không biết có phải cậu ta cố ý hay không.

Lớp trưởng đứng bên cạnh vỗ tay: “Sơ Hân, cậu thắng rồi.”

Lúc ra khỏi cửa tiểu bạch thỏ nôn hết.

Tôi đang có ý định cho cậu ta tiền boa, cơ mà tôi xin rút lại suy nghĩ này.

Cô bạn “thân” đứng cạnh cười: “Nôn hết kìa, ai bảo show ân ái.”

Sau đó cô ta bị bạn trai lôi đi.

Tôi cùng tiểu bạch thỏ dìu nhau lên xe, sau đó ngồi chờ người lái thuê đến.

Trên đường cậu ta còn mơ màng đòi uống nước, tôi đành phải duỗi tay ra phía trước lấy một chai, vặn sẵn nắp cho cậu ta. Động tác của cậu chàng mạnh đến mức làm đổ hơn nửa chai nước.

Tôi vội lấy khăn giấy lau. Cứ lau rồi lại lau, chẳng biết đã đến đùi từ bao giờ. Tay tôi cứ xoa xoa, ánh mắt cậu ta cũng thay đổi.

Ngay lập tức, không khí trong xe bỗng trở nên ngột ngạt hơn.

Tôi vừa định cởi cúc áo cậu ta ra thì tiếng chuông điện thoại vang lên, người lái xe thuê đứng bên ngoài gõ cửa.

Tôi chửi thầm một tiếng, xuống xe đuổi người lái xe kia rời khỏi. Sau đó kéo cậu ta đi thuê một phòng khách sạn. Nhanh chóng đỡ người lên phòng để sửa soạn lại cho sạch sẽ. Thế mà đầu cậu ta vừa chạm vào gối đã ngủ quên trời quên đất rồi.

Dù tôi có khiêu khích thế nào cậu ta cũng không có phản ứng lại.

Thật sự, tôi rất muốn bóp chết cậu ta.

Sáng hôm sau tôi vẫn là người dậy sớm hơn.

Tôi vệ sinh cá nhân xong thì ngồi lướt điện thoại.

Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ. Là cô bạn “thân” gọi, còn có cả tin nhắn Wechat.

Bạn “thân” : [Con người đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, hôm nay thằng đểu kia kết hôn, cậu có kế hoạch gì không? Dẫn người chị em này theo cùng nào.]

Tôi xoa giữa hai đầu lông mày, trả lời: [Không có.]

Thật sự không có. Giờ đầu tôi nặng như chì, chân thì mềm nhũn. Một trăm phần trăm là bị sốt.

Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ để giải thích vì sao tối qua không về nhà. Nhưng họ cũng chẳng quan tâm, chỉ nói hôm nay hai ông bà phải đi thăm họ hàng. Anh chị cũng về nhà ngoại, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, tự xử với nhau đi.

Còn dặn tôi phải chăm sóc tốt tiểu bạch thỏ.

Tôi còn đang lạch cạch gõ chữ, tự nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi tôi. Tôi sợ đến mức lông tơ dựng hết cả lên. Quay đầu nhìn: “Cậu đi đường không có tiếng à?”

Chắc là do tối qua không được nếm thịt thỏ nên trong lòng có chút uất ức.

Tiểu bạch thỏ đứng ở cửa, áy náy nói: “Xin lỗi.”

“…… Không sao.” Quên đi.

“Sao chúng ta lại ở đây?”

Tôi giả ngu: “Không biết.”

Cậu ta lại hỏi: “Hôm qua chúng ta hôn nhau trước mặt mọi người à?”

Tôi không ngờ cậu ta lại nhớ rõ thế, hơi bất ngờ “Ừ” một cái mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cậu ta cười với tôi, vẻ mặt rất thản nhiên.

Tôi đành phải, dùng nụ cười càng thản nhiên hơn đáp lại: “Ừm, bầu không khí bên chúng tôi không tốt lắm.”

May mà cậu ta không hỏi vụ lau súng cướp cò trên xe. Chắc lúc đó cậu ta đã hoàn toàn mất ý thức rồi.

Nếu không chắc chắn sẽ có phản ứng.

Chúng tôi đi xuống trả phòng, lúc thanh toán, lễ tân nói chúng tôi dùng hết một hộp “áo mưa” .

Cả người tôi hoá đá: “Cái gì cơ?”

Cô ấy lặp lại một lần nữa.

Tiểu bạch thỏ bên cạnh cũng sốc đến bay màu.

“Tối qua chúng tôi đều say như thế, còn có thể dùng một hộp? Cô kể chuyện cười à?”

Vì vẫn còn người xếp hàng chờ nên tiểu bạch thỏ kéo tôi: “Bỏ đi.”

“Không thể bỏ qua như vậy được.” Có tiếng mà không có miếng, uất ức ghê lắm.

Thái độ của tôi rất cứng rắn: “Cô kiểm tra kĩ lại xem. Đồ vô dụng như thế, tôi không gánh nổi cái nồi này đâu.”

Cô nàng đành phải gọi quản lý đến kiểm tra. Sau đó xin lỗi chúng tôi, vì cô ấy tưởng chúng tôi ở phòng bên cạnh.

Thanh toán xong, tiểu bạch thỏ kéo tôi đi luôn.

Chúng tôi ăn sáng xong mới trở về. Tôi uống một viên hạ sốt rồi vào phòng nghỉ ngơi. Tác dụng của thuốc làm tôi ngủ mê man. Sau đó tôi bị người khác lay tỉnh.

Tiểu bạch thỏ đứng ở mép giường, chỉ vào điện thoại của tôi, nói: “Điện thoại chị kêu từ nãy đến giờ kìa.”

Tôi giãy dụa mãi mới ngồi dậy được. Thế mà đã 5 giờ chiều. Cô bạn “thân” kia gọi đến, hỏi tại sao không đến đám cưới.

Tôi nói ngủ quên rồi tắt máy luôn.

Sau đó đứng dậy đi thay quần áo, nhưng bị tiểu bạch thỏ ấn lại, “Chị đã thế này rồi mà còn muốn ra ngoài?”

“Không sao, tôi đi đưa tiền mừng rồi về ngay.”

“Chị sốt cao lắm, đến bệnh viện đi.”

“Không có vấn đề gì đâu.”

Cậu ta mím môi, im lặng ra khỏi phòng.

Tôi thay quần áo xong, miễn cưỡng trang điểm một chút, đi xuống cùng cậu ta. Trước khi lên xe, cậu ta ôm tôi vòng sang ghế phó lái, “Tôi lái xe, trạng thái của chị không lái được.”

“Cậu lái được không đấy?”

Cậu ta gật đầu: “Chị có thể hướng dẫn.”

Tôi dạy sơ qua cho cậu ta, rồi dựa vào ghế nghỉ ngơi. Ai ngờ đến lúc xe dừng lại phát hiện không phải cửa khách sạn tổ chức đám cưới.

“Lạc đường à?” Tôi hỏi “Hướng dẫn sai sao?”

Cậu ta vẫn im lặng, tắt máy xuống xe. Đi vòng sang giúp tôi cởi dây an toàn, khom lưng bế ngang tôi lên.

Tôi: “????”

Cậu ta dùng đầu gối giữ cửa, đi thẳng ra ngoài.

Bây giờ tôi mới biết cậu ta đến bệnh viện. Dù là mùng ba nhưng bệnh viện vẫn có người đến người đi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, vội bảo cậu ta thả tôi xuống.

Cậu ta ngoảnh mặt làm ngơ, ôm tôi đến thẳng phòng cấp cứu. “Tôi đưa tiền mừng cho chị, chị ngoan ngoãn ở đây truyền nước, thế nào?”

Tôi còn nói gì được nữa, chỉ có thể lấy tiền mừng trong túi ra đưa cho cậu ta, “Tí nữa tôi gửi tên và ảnh của người ta cho cậu, đừng nhầm đấy.”

“Yên tâm.”

Tôi truyền nước ở bệnh viện chán muốn chết. May có bạn “thân” livestream cảnh tiểu bạch thỏ đưa tiền mừng cho tôi xem.

Bạn “thân” : [Á đù, cậu không đến thật này, trâu bò.]

Bạn “thân” : [Hahahaha, tôi kể cậu nghe. Bạn trai cậu đáng yêu quá, vừa nãy cậu ta đến nhầm chỗ, xuýt thì đưa tiền mừng sai người. May có tôi kéo cậu ta lại.]

Bạn “thân” : [Hahaha, bạn trai cậu không chút áy náy nào luôn.]

Tôi nhắn tin cho tiểu bạch thỏ: [Cách xa cô bạn “thân” kia của tôi một chút.]

Bạn “thân” : [Cậu nói gì mà cậu ta tránh tôi như tránh tà thế? Ôi dào, tôi có làm gì cậu ta đâu.]

Bạn “thân” : [Hahaha, bạn trai cậu đẹp trai vãi.]

Tôi: [?]

Bạn “thân” : [Cuối cùng cũng chịu trả lời à?]

Bạn “thân” : [Vừa nãy tôi dẫn bạn trai cậu đi lên. Thằng đểu kia còn tưởng tôi dẫn người đến phá, xuýt đuổi tôi ra ngoài. Cười chết mất.]

Bạn “thân” : [Sau đó, thằng đó hỏi tôi “Hai người này đều là bạn trai cô à?” Tôi đang định giả vờ một chút, ai ngờ tên trai thẳng nhà cậu nói “Tôi là bạn trai Hân Hân, chúc anh trăm năm hạnh phúc.” Dứt lời, thả tiền mừng vào bên cạnh rồi xoay người đi luôn. Mẹ nó, đẹp trai cực. Thằng đểu kia đơ cả người.]

Tôi cười ngả nghiêng, tí nữa thì xuống đất. May có người ôm lại kịp.

Ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt sạch sẽ của ai kia.

Truyền nước xong chúng tôi về nhà, tiểu bạch thỏ vào bếp nấu cháo cho tôi. Tôi thì dựa vào cửa xem.

“Lên giường nằm đi, chị cần phải nghỉ ngơi.” Cậu ta nói.

Tôi lắc đầu: “Hôm nay cảm ơn cậu….. Mấy ngày nay đều phải cảm ơn cậu.”

Cậu ta hơi cứng người, quay đầu cười: “Cô giáo Sơ, chị trả tiền mà.”

Tôi im lặng.

Một lúc sau, cậu ta mới thấp giọng nói: “Phải là tôi cảm ơn chị mới đúng. Nếu không nhờ chị thuê tôi, chắc mấy năm liên tục tôi không được đón Tết mất.”

Tôi ngạc nhiên “Không phải chỗ các cậu có thể nghỉ bù sao?”

“Ý tôi không phải như thế, ý là….. Tôi không có người thân.”

Tôi chưa kịp phản ứng lại.

“Tết năm ngoái, tôi chỉ có một mình. Đêm 30 ăn mì tôm, mùng một thì đi tiếp khách. Vì vậy, tôi cảm thấy Tết năm nay rất hạnh phúc.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi “Người nhà chị đều rất tốt, mấy ngày nay tôi thật sự rất vui vẻ, cảm ơn chị.”

Không biết là do lời này của cậu ta hay do chúng tôi đã hôn nhau mà khi về thành phố B tôi vẫn luôn nghĩ đến cậu ta.

Tôi muốn tìm hiểu từ chỗ chị Bội Bội, nhưng đối phương trả lời rất mơ hồ, nói thẳng: “Nếu cô muốn cậu ta thì đến mà gặp đi.”

Thế là tôi đến.

14:03, 10/9/2021