Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết

Chương 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trỏ Mặt Sẹo. 

Cậu ta chẳng nói năng gì, đứng dậy đi thẳng về phòng. 

Hôm sau, tôi tiếp tục sắc thuốc, rồi dùng đúng cách hôm qua để cho cậu ta ăn kẹo. Cậu ta không ngờ tôi sẽ chơi trò cũ, nên không đề phòng lại bị tôi cưỡng hôn. 

Tôi dán thẻ căn cước của cậu ta trên tấm lịch để bàn trong phòng khách. Tôi đếm từng ngày một, cho đến lúc cậu ta trưởng thành. 

Uống hết thuốc, tôi đưa cậu ta đến viện khám. Bác sĩ rất ngạc nhiên vì tốc độ hồi phục của cậu ta. Nói thẳng bạn gái chăm sóc rất tốt, không chỉ dạ dày đã lành mà da dẻ cũng tốt hơn. 

Tôi rất hài lòng, tiểu bạch thỏ được nuôi đến bụ bẫm trắng trẻo, sắp choén được rồi. 

Sáng thứ hai cậu ta còn chưa dậy, tôi chạy sang đó, cưỡi lên người cậu chàng làm tiểu bạch thỏ thức giấc. 

Cậu ta mơ màng nhìn tôi, phản ứng rất bình thường: “Chào buổi sáng.”

Bị tôi trêu nhiều đến nỗi trơ luôn rồi. 

Tôi mất hứng xuống giường, “Hôm nay đưa cậu đến trường đăng kí. Cậu đỗ trường nào?”

“…… Trường chị.”

Thảo nào lúc biết tôi dạy ở đó lại phản ứng như thế. 

Thế thì đơn giản hơn nhiều. 

Tôi đưa cậu ta đến trường, đóng tiền học, còn dắt cậu ta đến tận kí túc xá nam. 

Khổ ghê á, không được ở cùng nhau nữa rồi. 

Tôi dẫn cậu ta đi thăm quan trường, thỉnh thoảng có mấy nghiên cứu sinh đi qua, liên tục quay đầu lại nhìn. 

Tôi cảnh cáo cậu ta: “Học tập cho tốt, cấm được yêu đương, biết chưa?”

Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu. 

“Cuối tuần rảnh thì nhớ về thăm cái ổ cô đơn của bà già này.”

Cậu chàng bật cười, gật đầu: “Được.”

Cậu ta đi học, cần có thời gian để thích nghi, cũng phải kết bạn. Tôi không thể nào giam cậu ta trong nhà suốt được. 

Huống hồ, trước khi khai giảng tôi cũng rất bận. 

Cuối tuần đầu tiên cậu ta không về, nhắn tin cho tôi, bảo rằng trong khoa tụ tập. Cậu ta là người mới bắt buộc phải có mặt. Tôi bày tỏ là mình hiểu, tưởng cậu ở nhà nên mới về. Sau đó tôi thay quần áo, trang điểm chạy đi tìm các tiểu thư uống rượu. 

Đến tối muộn mới về nhà. 

Đèn cảm ứng ở hành lang lúc sáng lúc không. Nhưng tôi say khướt nên cũng không cần bật đèn, chỉ sờ soạng tìm cửa vào. Ai ngờ lại đâm phải một bức tường vừa cứng vừa nóng, hết hồn kêu lên một tiếng. 

Đèn sáng lên, tôi nhìn thấy tiểu bạch thỏ. 

Cậu ta mím môi, ánh mắt trầm xuống, đứng ở cửa nhà. Sắc mặt cực kì xấu, liếc tôi một cái rồi quay người đi thẳng. 

Tôi phản ứng kịp, vội bắt lấy tay cậu ta, lôi cậu ta về nhà. 

Trên bàn vẫn còn đầy thức ăn tôi nấu buổi trưa. Tất cả đều là món ai đó thích, thấy thế, vẻ mặt cậu ta cũng dịu xuống. 

Tôi cười ngốc ôm eo cậu ta, thừa dịp đang có men say mà nhón chân thân mật. Cậu ta cũng không chống cự, về sau còn đáp lại. Điều đó làm lòng tôi dậy sóng, bắt đầu cởi quần áo người ta, còn bị tôi đẩy ngã lên sofa. Cuối cùng vừa liếc mắt tôi đã thấy thẻ căn cước đặt trên bàn của cậu ta. 

Vị thành niên, ôi, vị thành niên. 

Sau đó tôi đi ngủ luôn. 

Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao. 

Quần áo chưa thay, vẫn nguyên xi trên người, nhưng đã được tẩy trang. 

Tiểu bạch thỏ làm bữa sáng cho tôi trong phòng bếp. Cả người và đồ ăn đều thật ngon mắt. 

Còn 2 tháng nữa mới đến sinh nhật tiểu bạch thỏ. 

Ngày nào cũng thật khó khăn. 

Trường học rất rộng, không phải cuối tuần nào cậu ta cũng rảnh để trở về. Tuy nhà tôi rất gần trường, nhưng người đến người đi, tôi cũng không dám cho cậu ta tới thường xuyên. 

Ảnh hưởng rất xấu. 

Vào tuần thứ ba của năm học, môn tự chọn của tôi bắt đầu. 

Mỗi ngày đều phải nghĩ làm thế nào để truyền kiến thức vào đầu bọn nhóc con này. Đau hết cả mề. 

Tiết hai, tôi vừa vào phòng học, đã thấy một đám nhóc vây quanh tiểu bạch thỏ.

Xung quanh cậu ta đều là thỏ cái, nói chuyện ríu ra ríu rít. 

Thằng nhóc này nổi tiếng ghê. 

Tôi tranh thủ mở điện thoại, nhắn cho cậu ta một tin: [Sao cậu lại đến đây.]

Cậu ta cúi đầu xem tin nhắn rất nhanh, sau đó cong môi, trả lời: [Cô giáo, tập trung vào lớp đi.]

Chậc. 

Tôi nhướng mày, đặt điện thoại xuống, bắt đầu bài giảng.

Nhưng chỗ cậu ta ngồi đúng là quá chói mắt. Mấy lời nữ sinh bên cạnh cậu ta nói tôi đều nghe được rõ ràng, làm ảnh hưởng đến việc dạy học của tôi. 

Tôi dừng lại uống ngụm nước, nhìn chằm chằm nữ sinh kia. Mãi đến khi người ngồi sau chọc chọc nhắc nhở cô gái, cô ta mới khiêm tốn một chút. 

Nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn tiểu bạch thỏ. 

Điều này làm tôi rất khó chịu. 

Tôi bật một bộ phim ngắn cho mọi người xem, sau đó đứng trên bục giảng nhắn tin cho cậu ta: [Bạn gái?]

Cậu ta trả lời: [Không quen.]

Tôi lại nhắn một tin nữa cho cậu ta. Sau đó lúc cậu ta đang cúi đầu, tôi bất ngờ gọi tiểu bạch thỏ đứng lên. 

“Bạn mặc áo xám bên kia.”

Nữ sinh kia chạm vào nhắc cậu ta, tiểu bạch thỏ ngẩng đầu, đối mặt với tôi.

“Đúng, chính là cậu, cậu tên gì?”

Cậu hơi xấu hổ, đứng lên: “Chung Kiến Nhất.”

Mọi người đều quay lại nhìn. 

Tốt rồi, càng nhiều người mơ ước tiểu bạch thỏ của tôi. 

Tôi nhìn danh sách, hỏi; “Cậu đăng kí môn của tôi à? Tại sao tên cậu không có trong danh sách?”

Nam sinh bên cạnh cậu ta giơ tay: “Cô giáo, môn của cô quá hấp dẫn, chúng em đến dự thính ạ.”

Tôi “À” một cái, “Tôi thấy điện thoại rất hấp dẫn mới phải chứ.” Lại chỉ nữ sinh kia, “Em đọc tin nhắn của cậu ta đi, xem là thứ gì còn hấp dẫn hơn môn của tôi.”

Cô nàng phản ứng rất nhanh, giật lấy điện thoại trong tay Kiến Nhất, bắt đầu đọc: “Buổi tối, tôi ở……” Sắc mặt cô gái thay đổi sau khi thấy rõ nội dung, ngậm miệng lại. 

“Sao thế?” Tôi giả vờ hỏi. 

“Cô à, cái này thuộc về quyền riêng tư, em không thể đọc.”

Cô ta hậm hực trả điện thoại. 

“Được thôi.” Tôi hào phóng nói: “Kiến Nhất đi học phải tập trung nghe giảng, đừng nghịch điện thoại.”

Cậu ta mím môi nhìn màn hình, rồi nằm bò lên bàn. 

Đến giờ nghỉ giải lao, nữ sinh kia rời đi, tiết sau cũng không thấy quay lại. 

Bên cạnh cậu ta không có ai cả. 

Cuối cùng, tôi cũng có thể yên tâm giảng bài. 

Tan học, tôi vừa lên xe cửa sổ đã bị người khác gõ. 

Tôi hạ cửa xuống, thấy tiểu bạch thỏ đứng ngoài, cười với tôi: “Cô giáo, cho em đi nhờ xe được không?”

“Được.” Tôi mở cửa xe, đợi cậu ta lên xe mới hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Điện thoại cậu ta sáng lên: “Em muốn đi đâu, cô không biết à?”

Tôi xấu hổ sờ mũi. 

“Chị không sợ tôi lưu tên chị à?”

“Cậu không làm thế.”  Tôi rất tin tưởng điều đó, nên mới dám ngang nhiên gửi tin nhắn như vậy. 

——— Buổi tối em ở nhà chờ anh. Hôm nay anh muốn tư thế nào?

Chỉ thế thôi cũng làm nữ sinh kia tưởng tượng ra rất nhiều thứ. 

Cậu ta cạn lời. 

Tôi dẫn cậu ta đi ăn một bữa tối dưới ánh nến, sau đó lại kéo cậu ta đi xem phim. Lúc ra khỏi rạp, cậu ta vẫn còn thảo luận với tôi về nội dung của bộ phim. 

Hệt như những cặp đôi yêu đương bình thường. 

Và rồi tôi đưa cậu ta về trường. 

Xe dừng ở hông cửa sau trường. Chỗ này tối tăm, cũng chẳng có người qua lại. 

Tôi cưỡng hôn cậu ta ở ghế phụ hồi lâu, mới cởi đai an toàn: “Ở trường ăn uống cho đủ vào. Anh lại gầy rồi.”

Cậu ta ngập ngừng. 

“Ngủ ngon. Hẹn gặp lại ở tiết sau.”

Tiết tiếp theo vào tuần sau, cuối tuần cậu ta phải đi phát tờ rơi, không có thời gian rảnh. 

Cậu ta không xuống xe, mà nghiêng người về phía tôi. Dùng đúng tư thế cưỡng hôn tôi dùng vừa nãy để đáp trả. 

Đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động hôn tôi.

Kỹ thuật hôn của tôi, dưới ☐☐ càng ngày càng thành thạo. 

Tôi bị hôn đến mức cả người đều nóng lên. Tôi đẩy cậu ta ra trước khi sắp ngạt thở, thở hổn hển nhìn đối phương. 

Ngón tay tiểu bạch thỏ lướt qua đuôi mắt tôi, giọng vừa mềm vừa thấp, khẽ run, ánh mắt nồng cháy, “Về nhà được không?”

Tôi nghiêng đầu hôn lên cổ tay cậu ta, “Anh thích em không?”

Cậu ta im lặng, tôi cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Chờ đến sinh nhật anh, chúng ta lại “về nhà”.”

22:55, 12/9/2021.