Thuê Vợ

Chương 13: Nữ nhân lộ ngực trước cửa



Thẩm Mạt nhắm mắt, đứng ở trước cửa nhà chính không nhúc nhích.

Ngoài cửa lớn, nữ nhân cứ một câu lại một câu mắng chửi. Chính là nói cô bị chồng thuê, cùng người đàn ông khác ngủ chung với nhau thì có khác gì kỹ nữ.

Mặc dù Thường Thanh đối sử với cô khá là tốt nhưng cũng không thể thay đổi sự thật này. Đây là vết nhơ mà cả đời này cô không thể nào rửa sạch.

Nhưng Thẩm Mạt cũng không muốn nghe, ở lúc cô chuẩn bị đem cửa lớn đóng lại tiếng mắng chửi đột nhiên im bặt.

Âm thanh vật nặng rơi xuống bắt ngờ vang lên cùng với tiếng kêu tê tâm liệt phế thay thế cho tiếng mắng chửi.

Ta thường ngày không đánh phụ nữ, nhưng nếu có người dám nói xấu vợ ta, có tin hay không ta đem hắn ném xuống hố phân, quản xem hắn dương v*t dài hay ngắn!

Thường Thanh ca, Thường Thanh ca! Anh nhìn xem vú em không lớn sao? Phía dưới của em còn có thể chứa anh, anh chẳng sợ cắm vào dùng thử đicA!

Lại phịch một tiếng, Thẩm Mạt nghe mà khiếp vía hãi hùng, cô suy nghĩ đi đến cửa lớn xem một chút nhưng lại cảm thấy không quá thích hợp.

Nhưng cô đang đứng giữ cửa, hiện tại nếu hắn đã trở lại thì dù sao cũng phải mở cửa, hơn nữac.Cô không muốn hắn cùng người đàn bà kia ở cùng nhau.

Đã có chủ ý, Thẩm Mạt sửa sang lại đầu tóc, ngẩng đầu ưỡn ngược tiến về phía cửa lớn.

Mãi cho đến khi đi đến trước cửa đều có thể nghe được người phụ nữ kia một bên vừa khóc một bên vừa kêu Thừng Thanh cắm cô ta. Thẩm Mạt nghe một bên một bên trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Đẩy then cửa ra, của lớn được mở rộng, Thẩm mạt ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang lăn lộn dưới đất.

A, cô ta thế nhưng còn có vài phần tư sắc, dáng người kia cũng không kém, vú quả thực cũng không nhỏ hiện tại còn lộ ra ở bên ngoài yếm, nhìn trắng bóng một mảnh quả thật là chói mắt.

Mạt Mạt, sao em lại ra đây? Đừng có để ý tới kẻ điên này, đừng để làm bẩn mắt. Thường Thanh bước hai bước lớn đến bên cạnh Thẩm Mạt, muốn ôm lấy eo cô nhưng lại bị cô tránh ra.

Thẩm Mạt không nhìn tới hắn, vẫn như cũ nhìn người phụ nữ đang lăn lôn dưới đất, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm chính mình.

Đây là có bao nhiêu thù hận.

Mạt Mạt.

Thấy Thẩm Mạt lạnh mặt ngẩng đầu lên, gương mặt màu đồng của hắn đột nhiên có vài phần hứng thú. Hai mắt nhìn về phía Thẩm Mạt không rời, tay cũng không thành thật, bắt lấy một tay của cô cũng không chịu buông ra. Thẩm Mạt lôi một hồi cũng không dứt liền mặc kệ hắn.

Ngươi vừa rồi nóic

Hơi hơi cắn môi, cô vốn dĩ muốn hỏi hắn một chút: người phụ nữ này một bộ dáng như muốn ăn cô, nếu như cô thật sự bị thương hắn có thật sự sẽ đem đầu cô ta nhúng xuống hố phân hay không. Nhưng cô lại nhớ đến vừa rồi hắn đã nói nếu ai nói một câu không tốt với vợ hắn, hắn liền mang người đó ném xuống hố phân, nhưng cô lại không phải là vợ hắn.

Nói gì? Lại chê anh vừa nãy nói chuyện thô? Thường Thanh hướng đến bên người Thẩm Mạt đụng đụng.

Không phảic.Thẩm Mạt bắt đầu trốn.

Ngươi cái người kỹ nữ này còn không bằng súc vật, đem Thường Thanh ca trả lại cho ta!

Người phụ nữ trên mặt đát thấy bộ dáng thân mạt của hai người dường như đã nổi điên. Hai mắt như bị trúng độc, nhanh chóng đứng lên liền muốn đi cào Thẩm Mạt.

Cô còn không có động hắn đã một cước tung ra đá trúng trên bụng của người phụ nữ, đá cho co ta bay ra xa.

Cô ta bắt đầu ôm bụng trên mặt đất bắt đầu lăn lộn kêu rên. Lúc này trong thôn những người khác bắt cũng bắt đầu nhìn qua, nhưng cũng chỉ đúng ở nơi xa chỉ trỏ mà không dám lại gần.

Chỉ cố một lão phụ nhân hô to giết người sau đó chạy nhanh đến trước cửa.

Thẩm Mạt hơi hơi nghiêng đầu, người tới kia không phải là người cho cô sắc mặt ở nhà đại bá sao.

Mạt Mạt, chúng ta vào nhà, đừng để ý tới bọn họ.

Hắn nắm lấy tay của Thẩm Mạt hướng trong nhà đi, lại không nghĩ tới bà ta đột nhiên khóc thét lên: Thường Thanh, ngươi là đồ súc sinh, Song Song trong bụng đang mang cốt nhục của ngươi ac.