Thùng Sơn Tinh Màu Lục Bảo

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay thùng sơn tinh nhỏ không hề thành thành thật thật chờ ở phòng làm việc, sau khi nói trước một tiếng với Tân Nguyên thì đi ra ngoài, thần thần bí bí, không nói là đi đâu.

Tân Nguyên cũng không hỏi, trong lòng hắn đã khẳng định thân phận tiểu thiếu gia bỏ nhà ra đi của Du Thất Đồng, hôm nay cậu đi ra ngoài chắc chắn là để tụ tập với đám bạn hồi trước của mình.

Chỉ là, Tân Nguyên nhìn hoa văn áo bông lớn vùng Đông Bắc mà mình thuận tay vẽ ra, vò nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác. Một người đáng yêu như Du Thất Đồng hẳn ;à cũng hiếm thấy trong giới thượng lưu rồi, liệu mình sẽ có rất nhiều tình địch hay không?

Tân Nguyên bắt đầu lơ đễnh tưới nước cho những chậu hoa nhỏ ở cửa ra vào.

Không không không, hẳn là sẽ không đâu.

Tính cách của Du Thất Đồng có thể đã được nuôi dưỡng ra trong loại hoàn cảnh này. Một đóa hoa trắng nhỏ, vì để thuận theo những đóa hoa lòe loẹt xung quanh và để không bị người khác ức hiếp, đã phải dùng hình ảnh phóng đãng để ngụy trang bản thân mình.

Chỉ khi ở trước mặt một người xa lạ là hắn thì mới dám bộc lộ ra tính tình thật sự của mình.

Ảo tưởng rằng Du Thất Đồng rõ ràng là sợ hãi, lại còn nói giỡn cười đùa cùng người khác ở nơi xa hoa trụy lạc, Tân · diễn tinh · Nguyên liền đau lòng không chịu được.

Tối nay mình sẽ đưa cậu ấy đi ăn thịt xiên nướng vậy, để cho cậu ấy cảm nhận một chút cuộc sống hạnh phúc của một thường dân.

Á, tưới nhiều nước quá rồi.

Chậu xương rồng bà* này sẽ không bị chết đuối đâu nhỉ.

Lúc này, thùng sơn tinh nhỏ giả vờ kiên cường trong mắt Tân Nguyên đang nắm chặt giấy bút lấy từ phòng làm việc, có chút khẩn trương đứng bên cạnh lối vào của một khu danh lam thắng cảnh.

Xung quanh đều là những họa sĩ mang theo bàn vẽ*, đang vẽ phác thảo cho người khác. Có vài họa sĩ còn có một tấm biển bên chân, viết là 100 tệ /bức. (khoảng 360.000 VNĐ)

Thùng sơn tinh nhỏ nhìn bàn vẽ của bọn họ, tìm một cái bàn rồi đặt giấy bút lên đó.

Trên bàn còn có một ông cụ mặc bộ Đường trang tay dài* đang ngồi, ngậm một cái tẩu thuốc mà cũng không ngại trời nóng, thảnh thơi ngắm nhìn nhóm người trẻ tuổi xung quanh đang vẽ tranh.

"Cái đó, xin hỏi ngài có cần vẽ chân dung không? Tôi có thể vẽ giúp ngài, chỉ cần 10 đồng (khoảng 36.000 VNĐ) là được." Thùng sơn tinh nhỏ hồi hộp nhìn vị khách đầu tiên của mình.

Cái cốc giữ nhiệt kia là 128 (khoảng 460.000 VNĐ), tính cả phí bưu điện là 136 (khoảng 488.000 VNĐ). Thùng sơn tinh nhỏ tính đi tính lại, mình chỉ cần vẽ cho 14 người là có thể mua được rồi!

Ông cụ sửng sốt một chút, dường như có chút khiếp sợ, vậy mà lại có người mời chào khách như thế. Nhưng mà nhìn bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo của thùng sơn tinh nhỏ, ông cụ cũng có hứng thú.

Hiện nay mấy bạn nhỏ trông ngoan ngoãn như thế này cũng không nhiều lắm. Nghĩ đến thằng cháu trai nhà mình, vào dịp lễ tết lại đi tặng mình các loại xe thể thao ngả ngớn, thật sự là không có chút chừng mực nào.

Mười đồng tiền mà thôi, coi như tiền trò chuyện cùng là được rồi.

Thấy ông cụ gật đầu, thùng sơn tinh nhỏ lập tức tay chân lanh lẹ bắt đầu vẽ tranh.

Ông cụ nhìn thấy hình dáng của mình dần dần hiện ra trên giấy vẽ của thùng sơn tinh nhỏ, nghĩ thầm rằng đứa nhỏ này vẽ không tồi chút nào.

Thùng sơn tinh nhỏ là một tiểu yêu tinh theo đuổi lối vẽ tả thực, vậy nên cậu không chút nương tay mà vẽ thêm từng nếp nhăn trên bức tranh vẽ ông cụ.

Ông cụ bặm cái tẩu trong miệng một chút, mở miệng nói: "Cái đó, có thể vẽ ít đi hai nét được không?"

Ông cụ bây giờ cũng không thích soi gương, lúc chải đầu buổi sáng thì đều nhìn màn hình tự sướng. Gương mặt trên camera không có một chút nếp nhăn nào, thần sắc cũng rất tốt.

Nhìn thấy bản thân dưới ngòi bút của thùng sơn tinh nhỏ, ông cụ có chút không thể tiếp nhận nổi, mình đâu có già như vậy đâu.

"À, được ạ." Khách hàng chính là thượng đế, thùng sơn tinh nhỏ thành thật ngừng vẽ các nếp nhăn.

Thoạt nhìn trên mặt ông cụ không có nếp nhăn, có chút giống với Tân Nguyên đó nhỉ, thùng sơn tinh nhỏ nghĩ.

Ông cụ hài lòng nhìn bức tranh của thùng sơn tinh nhỏ*, trông mình phải đẹp như thế chứ.

* Gốc là Tân Nguyên nhưng tui thấy nó sai nên sửa lại á.

Ông cụ lấy ra một tờ màu đỏ từ trong túi tiền rồi đặt lên bàn: "Cháu vẽ không tồi, đây là thứ cháu xứng đáng nhận được."

Thùng sơn tinh nhỏ khẩn trương xua tay: "Không được đâu ạ, cháu vẽ không tốt, không thể thu nhiều được."

Bất kể ông cụ có nói gì thì thùng sơn tinh nhỏ cũng không chịu lấy nhiều tiền, cuối cùng ông cụ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Vậy cháu chờ ta một chút."

Sau khi bỏ lại lời nói kiên quyết thì rời đi.

Thùng sơn tinh nhỏ ngoan ngoãn ngồi chờ tại chỗ, dù sao sau khi ông cụ lấy lại tờ màu đỏ kia thì cũng chưa đưa cho mình mười đồng đâu.

Chỉ một lát sau ông cụ đã trở lại, phía sau là một nhóm các bà ăn mặc thời trang, một đám người cười ha hả vậy mà lại không khiến người khác chú ý.

"Cháu bé à, không phải cháu muốn kiếm tiền sao, chỗ này chúng ta tổng cộng có 15 người, cộng lại là 150 (khoảng 539.000 VNĐ), xong rồi chứ nhỉ." Trên người ông cụ không có tiền lẻ, vì muốn giúp thùng sơn tinh nhỏ kiếm tiền nên cũng tốn không ít tâm sức.

"Được ạ, cảm ơn ngài!" Thùng sơn tinh nhỏ cười ngọt ngào thu hút nhóm các bà vây tới.

"Aiyo, đứa trẻ này sao lại đáng yêu thế chứ, cho bà sờ mặt chút nào." Một bà mặc sườn xám tiến lên véo véo mặt của thùng sơn tinh nhỏ.

"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà đã....thật là đáng thương." Một bà khác không biết tự bổ não cái gì, đau lòng nhìn thùng sơn tinh nhỏ.

"Đúng vậy, tự mình ra ngoài kiếm tiền, chỉ sợ là người không có người nhà rồi, bằng không sao lại không có ai cho cậu ấy một chút chứ." Một bà bên cạnh đáp lời bà.

Một bà lão mặc áo khoác lông chồn giữa mùa hè oi bức chen qua hội chị em: "Đến đây, vẽ cho bà một bức đi bé ngoan."

"Được ạ!" Thùng sơn tinh nhỏ gật đầu, cậu vẫn còn nhớ rõ yêu cầu vừa rồi của ông cụ kia, vậy nên cậu vẽ người trong tranh trông trẻ hơn một chút.

Một đám bà lão nhìn thấy mình trong tranh hầu như không có nếp nhăn thì đều cực kỳ vui vẻ, người này người nọ đều gọi thùng sơn tinh nhỏ là bé ngoan.

Thùng sơn tinh cũng rất kiên nhẫn nói chuyện phiếm với một đám người già, mãi cho đến tận khi mặt trời xuống núi mới cầm tiền rời đi.

Một nhóm người cao tuổi nhìn theo bóng lưng cậu đều khen đứa nhỏ này cực kỳ ngoan ngoãn, bằng lòng nói chuyện phiếm với đám người già bọn họ. Ông cụ bị bắt nghe một nhóm phụ nữ nói chuyện cả một buổi trưa chỉ cảm thấy đau đầu, chắp tay sau lưng hút thuốc.

"Chờ chút, lão Tân, ông nhìn kìa...."

"Cậu ấy, có bóng!"

Tuy rằng hình dạng của cái bóng có chút kỳ quái, giống như một cái thùng vậy.

* Xương rồng bà:



* Bàn vẽ:



* Đường trang tay dài: