Thuốc Giải Độc

Chương 19: Bội thực



Trương Ngọc Quân đứng dựa vào gốc cây tránh ánh nắng mặt trời, nhàn nhã cho cá ăn.

Cá ơi cá, tha hồ mà ăn nhé.

Đàn cá này ông nội Trương chăm sóc rất kỹ lưỡng. Bình thường sẽ có người làm kiểm soát chặt chẽ từ chất lượng nước, nồng độ oxy trong nước đến số lượng thức ăn hằng ngày.

Thế mà Ngọc Quân đã tiện tay đổ hết một bao lớn thức ăn cho cá xuống hồ. Bây giờ cô vẫn hứng thú đứng rải thêm.

Dù sao ông nội cũng nói là sẽ không trách cô. Mà kể cả có trách, thì còn có chồng cô ở đây, cô không cần phải sợ.

Trong mắt ông nội Trương, đàn cá koi có vài trăm triệu đổi lấy dự án hàng ngàn tỷ được thu về thì tất nhiên không đáng là bao.

Chỉ là ông nội biết hai vợ chồng cô hợp tác chơi xỏ, một người thì làm chết hết cá của ông, một người từ chối nhượng quyền thì không biết có làm ông cụ tức đến phát bệnh không.

Thời điểm cô đang hưng phấn suy nghĩ thì bỗng nhìn thấy từ phía xa mẹ Trương và cô chị gái Ngọc Quỳnh hùng hổ bước đến.

Trông bộ dáng như muốn tìm cô hỏi tội.

Hai mẹ con nhà này, một người đóng vai ác một người đóng vai thiện xoay cô như chong chóng. Mỗi khi mẹ Trương cho cô một cái tát thì ở đằng sau luôn có Trương Ngọc Quỳnh cho cô một cái kẹo.

Chính vì vậy mà cô hình thành tâm lý gặp chuyện gì khiến mình sợ hãi thì đều ỷ lại vào Trương Ngọc Quỳnh.

Mẹ Trương vừa đến gần cô đã bày ra vẻ mặt khó chịu.

“Nếu đã lấy chồng rồi thì phải biết cách cư xử. Làm gì có chuyện quá giờ trưa mới chịu về nhà, bao nhiêu quy tắc đã học mà giờ không biết đã vất vào cái thùng rác nào rồi.”

Về nhà còn không biết đường mua quà. Nhà họ Lục đó thiếu gì tiền bạc, nó lại keo kiệt mà không cầm về nhà ngoại. Lần trước bà nghe tin quản lý cửa hàng trang sức ngọc bích mang đồ đến tận nhà họ Lục.

Con nhỏ này còn trẻ, rõ ràng những mẫu trang sức đó là dành cho người trung tuổi. Không phải là quà để lấy lòng bà thì còn việc gì khác nữa.

Bà đã trót khoe khoang với mấy vị phu nhân khác rằng buổi trà chiều tiếp theo sẽ cho họ chiêm ngưỡng. Mấy người đó đều ngưỡng mộ bà vì có con gái là phu nhân Lục thị.

Giờ thì hay rồi, một cọng hoa bà cũng không thấy chứ đừng nói là ngọc bích.

Mẹ Trương lạnh giọng trách cứ.

“Dù giờ con đã trở thành phu nhân nhà giàu thì cũng phải biết mình nhận công ơn dạy dỗ từ nơi nào. Đừng có học thói ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván.”

Trương Ngọc Quỳnh vội vàng an ủi mẹ.

“Mẹ đừng giận. Em gái vừa mới làm dâu nhà người ta còn có nhiều thiếu sót. Bây giờ mẹ đã dạy bảo, chắc chắn em ấy sẽ nghe lời mẹ mà thôi.”

Mẹ Trương cảm động nắm tay cô ta.

“Đúng là chỉ có con là hiểu chuyện.”

Bà ta thở dài tiếc rẻ.

“Giá mà nó cũng hiểu chuyện được bằng nửa phần của con thì mẹ đã không phải lo lắng.”

Quả thật là tình cảm mẹ con nồng thắm cảm động thấu trời xanh.

Nhìn cử chỉ đối xử nhẹ nhàng của mẹ Trương với Ngọc Quỳnh, cô bật cười khúc khích.

Không biết sau này khi mẹ Trương biết chuyện con gái cưng của mẹ thực chất là con gái của tiểu tam, kẻ sau khi bà kết hôn luôn tìm cách phá hoại gia đình của bà thì sẽ có sắc mặt như thế nào.

Bà ghét bỏ con gái ruột, nhưng lại nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tận tâm chăm sóc yêu chiều con gái ruột của người đàn bà mà cả đời này bà hận nhất.

Nghĩ đến lúc đấy, Ngọc Quân bỗng cảm thấy rất mong chờ ngày đó.

Thấy Ngọc Quân vẫn bình thản đứng đó, không có dấu hiệu gì của việc sẽ khóc lóc tạ tội gì bà ta. Đứa con gái này của bà có cái gì đó rất khác lạ so với ngày thường.

Nó vẫn ao ước tình yêu thương từ mẹ, mỗi khi bà ta khó chịu nó sẽ lập tức năn nỉ lấy lòng bà. Thế mà giờ bà nổi giận thì nó còn dám trừng mắt nhìn bà.

Ngọc Quân cũng chẳng buồn diễn kịch với hai mẹ con nhà này. Tiếp xúc cùng bọn họ chỉ khiến cô chán ghét buồn nôn.

“Công ơn dạy dỗ?”

Cô lặp lại lời của mẹ Trương.

“À, vậy thì xin lỗi đã khiến mẹ phải thất vọng. Cái nhà nuôi con ở dưới quê đó chỉ dạy con làm sao mau chóng cút ra bên ngoài kiếm tiền, đừng bám dính mang phiền phức về cho họ, chứ chẳng dạy con phép tắc nào cả.”

Cô tiếp tục thả thức ăn cho cá xuống hồ. Cô thấy bọn cá bụng của chúng nó có vẻ đã căng phồng lên rồi.

“Từ ngày con về lại cái nhà này, mẹ thậm chí còn không nói với con được một câu hòa nhã, thì lấy đâu ra công ơn dạy dỗ. Tất cả những thứ mà con được học đều là lén lút nhìn theo người khác làm rồi bắt chước theo.”

“Mẹ. Mẹ nói xem nhà họ Trương đã dạy dỗ con được những điểm nào? Con thật sự không nhìn thấy.”

Mặt nước dao động liên tục, mấy con cá tranh nhau quẫy đạp cướp mồi.

Lũ cá này rất giống người nhà họ Trương ở một điểm.

Đó là tham lam không biết đủ. Bao nhiêu cũng sẵn sàng nuốt hết vào bụng, mà không biết rằng ăn lắm thì sẽ sớm chết vì bội thực.