Thước Kiều Tiên

Chương 45: Lý do khó nói



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 45: Lý do khó nói

Đồ ăn ở y quán không thể nói là không phong phú, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, hạnh nhân, hạch đào, đủ các loại quả dại, mỗi ngày đều khác nhau, có khi lá cây có thể hấp ăn như cơm bữa, thể hiện đầy đủ ưu thế vào núi ăn cơm núi.

Ăn như vậy được nửa tháng, một đêm nọ sau khi nằm lên giường, Giang Bình và Lữ Đại thầm nghĩ về món vịt muối mặn ở Kim Lăng, thịt đầu heo và thịt cua, thịt viên, tất cả đều bị những con côn trùng háu ăn quấy rầy không thể ngủ được.

Da mặt Giang Bình mỏng, không dám nói với Câu Thuật là mình muốn ăn mặn. Dù sao da mặt Lữ Đại cũng dày hơn một chút, đã sớm nói qua với Câu Thuật.

Hôm đó Câu Thuật đang ở trong viện cắt cỏ thuốc, Lữ Đại đi lên phía trước, nói: “Câu đại phu, y thuật ngài cao siêu, thanh danh lan xa, nhưng việc làm ăn có chút quạnh quẽ.”

Câu Thuật nói: “Trên đời này, người tu hành bằng lòng dùng tu vi chữa bệnh cho người khác vốn cũng không nhiều.”

Lữ Đại gật đầu: “Nói cũng đúng. Ta có chuyện này muốn thương lượng với ngài một chút.”

“Chuyện gì?”

“Bọn ta đều đến từ thế tục nên đã quen ăn mặn, mấy ngày qua ăn uống không có khẩu vị gì. Ta thấy dưới núi có rất nhiều thú rừng, không biết ngài có thể cho bọn ta giải thèm một chút được không?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Câu Thuật liếc nhìn nàng, nói: “Ta không ăn mặn, cũng không thích người khác ăn mặn.” Nói rồi lão tạo ra một tiếng răng rắc, vừa cắt đứt một nhánh thảo dược.

Lữ Đại không dám nói nữa, hậm hực rời đi. Không ăn mặn thì ít sát sinh, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nàng vẫn ngưỡng mộ Lục Minh Hồ hơn, mặc dù y không ăn mặn nhưng cũng không phản đối người khác ăn mặn, dù sao mỗi người đều có chí riêng. Ăn mặn chưa chắc là người xấu, ăn chay cũng chưa chắc là người tốt.

Trong đêm, sau cuộc mây mưa, nàng cuộn mình nằm trong ngực Giang Bình, nói: “Lang quân, trở lại Kim Lăng rồi, chúng ta đến Thăng Tịch Lâu ăn một bữa cho thỏa thích đi.”

Giang Bình nói: “Cần gì phải đợi đến khi về Kim Lăng, ta nghe nói phủ Khai Phong có Gia Tửu Lâu, làm món vịt sốt trắng vô cùng ngon, đến đó rồi chúng ta sẽ đi thử. Còn có thịt dê hầm, canh bào ngư…”

Tiểu Hỉ Thước nuốt nước miếng: “Đừng nói nữa, nói nữa lại không ngủ được.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Điều dưỡng hơn nửa tháng, Quế Nương rốt cuộc cũng gần như khôi phục, Câu Thuật nói có thể ra về. Ba người một yêu leo lên xe ngựa, như gió bay tới phủ Khai Phong. Sau hai canh giờ, xe ngựa đáp xuống vùng ngoại ô không người. Bước chân vào thành, đường phố phồn hoa, đám người chen chúc, hồng trần ồn ào náo động, ùa vào mắt cứ như cách xa cả mấy đời.

Sau khi gọi hơn chục món trong tửu lâu, cơm no rượu say rồi, bọn họ trở lại trên thuyền, Giang Bình sai người lái thuyền trở về Kim Lăng.

Về đến Kim Lăng thì đã qua Trùng Dương*, thời tiết mát mẻ, bến tàu thoang thoảng mùi hoa quế ngọt lịm. Giang Bình giữ Nghiêm Câu và Quế Nương ở lại chơi hai ngày, nhưng hai người vội vã về nhà báo tin vui, uyển chuyển nói lời từ chối.

(*Trùng Dương: Ngày 9/9 âm lịch. Xưa kia người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là Trùng Dương.)

Sau khi thuyền dừng lại, người hầu khiêng hòm lên bờ, Giang Bình lấy quạt xếp của Bạch Diệc Nan ra, nói với Quế Nương: “Biểu muội, mấy ngày trước ta và A Loan đi dạo trên đường có mua được mấy chiếc quạt tốt, chiếc này tặng cho muội.”

Quế Nương nhận lấy rồi nói lời cảm tạ, nhìn bọn họ lên kiệu rời đi. Trên bờ có bán vịt hoa quế, Nghiêm Câu gọi gã sai vặt mua một con, Quế Nương ăn một chút thịt đùi, sau đó vào khoang ngồi trên ghế mây, mở quạt xếp ra. Trên mặt quạt vàng có mấy hàng chữ Khải, mặt giấy sau là bài thơ của Lý Thương Ẩn.

Khó gặp nhau mà cũng khó rời xa, gió đông đành để rụng muôn hoa.

Con tằm đến thác tơ còn vướng, chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.

Sáng ngắm gương buồn thay mái tuyết, đêm ngâm thơ thấy lạnh trăng ngà.

Bồng Lai tới đó không xa mấy, mượn cánh chim xanh dẫn hộ ta.*

(*Dịch thơ:

Gặp gỡ nhau đã khó, chia lìa nhau lại càng khó, gió đông không đủ sức làm muôn hoa héo tàn.

Tằm xuân đến chết mới nhả hết tơ, ngọn nến sắp chảy hết nước mắt mới khô.

Sớm mai soi gương, buồn cho tóc mây đã thay đổi. Ngâm thơ ban đêm chợt nhận ra ánh trăng lạnh lẽo.

Đường từ đây tới Bồng Lai dù không xa, mong chim xanh thay ta dò hỏi tin tức.)

Quế Nương nhìn chăm chú bài thơ đã đọc xong từ lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống.

Giang Bình và Lữ Đại về đến nhà, sửa soạn qua rồi đi đến Thăng Tịch Lâu. Lữ Đại ngồi kiệu đi ở phía sau, Giang Bình cưỡi ngựa đi ở phía trước, bỗng nhiên ghìm chặt ngựa, nhìn tiệm nến Bạch Ký trên đường đã đổi biển hiệu, thở dài não nề.

Thế gian thay đổi trong chớp mắt, một yêu sống mấy trăm năm như Bạch Diệc Nan cũng rất khó lưu lại dấu vết gì, huống chi là phàm nhân sớm sinh rồi tử.

Đêm càng khuya, trong đám mây đen hình như có tiếng sấm. Lữ Đại giật mình khỏi giấc mộng, bên cạnh không có ai, cửa ngăn bên ngoài có đèn sáng. Nàng xuống giường choàng y phục, bước chân nhẹ nhàng, thấy Giang Bình ngồi ở bên cạnh bàn, nâng bút viết chữ.

“Lang quân, đã trễ thế này rồi chàng còn đang viết gì vậy?”

Giang Bình ngẩng đầu cười một tiếng, nói: “Không có gì, ta không ngủ được nên muốn viết lại chuyến đi mấy hôm nay, sợ sau này lại quên mất.”

Lữ Đại đi đến bên cạnh hắn, thấy hắn viết lại chuyện của Bạch Diệc Nan và Quế Nương. Trên bàn có hộp sách hoa cúc gỗ lê đang mở, bên trong đặt một xấp bản thảo dày cộm.

Lữ Đại nói: “Đây đều là do chàng viết sao?”

Giang Bình khẽ gật đầu, nói: “Ta thường xuyên gặp chút chuyện kỳ lạ, nhưng lúc nào cũng hóa nguy thành an, nếu không ghi lại thì thực sự đáng tiếc.”

Lữ Đại ngồi xuống ghế tròn, cầm bản thảo lên: “Ta cũng ngủ không được, chàng viết của chàng, ta xem của ta.”

Mấy tấm trên cùng viết chuyện của quỷ Thám Hoa Trâu Y Nhân, chuyện cũ về thiên nữ trong bích họa của Bàn Nhược Sơn, chuyện cũ của hồ yêu trong Hà Thê Động, sau đó có những chuyện lạ mà nàng không biết, mấy việc ít người biết đến còn có minh hoạ, tỉ mỉ hơn nhiều so với sách vở được bán trên đường.

Lữ Đại xem rất say sưa, kỳ thật nàng cũng biết rất nhiều chuyện lạ hiếm người biết đến, một số là do chính nàng trải qua với Lữ Minh Hồ, một số là nghe đám đạo sĩ kể lại. Nàng bỗng nhiên rất muốn kể cho Giang Bình nghe những câu chuyện này, nhưng có thân phận Lỗ tiểu thư ngăn cách, nàng không thể mở miệng.

Thân phận và khuôn mặt này vốn là trợ lực để nàng đạt được mục đích, bây giờ lại trở thành chướng ngại, càng nhìn càng chán ghét.

Trong nội tâm nàng xuất ra hai Tiểu Hỉ Thước, một con nói: Nói cho hắn biết thôi, hắn đã không ngại Bạch Diệc Nan là yêu thì chắc cũng không để ý ngươi là yêu đâu. Một con khác nói: Ngươi phải hiểu, bằng hũu và thê tử dù sao cũng rất khác biệt.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng sét vang lên bên tai, Lữ Đại giật bắn mình nhào thẳng vào trong ngực Giang Bình.

Giang Bình đặt bút xuống, ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Nương tử, hình như nàng rất sợ sấm sét.”

Tiếng sấm rền vàng, tia chớp loạn xạ, mưa to trút xuống cọ rửa ngói uyên ương trên nóc nhà.

Lữ Đại ở trong lòng hắn càng run rẩy dữ dội, nàng muốn khống chế mình, nhưng thiên lôi lớn mạnh, chút tu vi của nàng sao có thể ngăn cản?

Giang Bình vuốt lưng nàng, cảm giác được hai khối mềm mại cách lớp quần áo run rẩy dán sát vào lồng ngực hắn, toàn thân hắn đều tê dại, giọng nói mềm mại như gió xuân, liếm khẽ lỗ tai nàng rồi nói: “Ta nghe nói hồ ly sợ nhất là sấm sét, chẳng lẽ nương tử là hồ ly thác sinh* sao?”

(*thác sinh: gửi hồn người sống.)

Lỗ tai Lữ Đại ngứa ngáy, nghĩ thầm ta nào phải hồ ly. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của hắn, sự thật đến bên miệng lại nuốt xuống.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Bình đến Ánh Nguyệt Trai, vừa ngồi xuống uống chén trà thì một đạo sĩ mặc đạo bào vải xanh rảo bước vào cửa. Tướng mạo y thanh tú, hai mắt sáng ngời, cũng không nhìn đồ cổ trên kệ mà chỉ lo nhìn Giang Bình từ trên xuống dưới, vẻ mặt trang nghiêm.

Giang Bình bị y nhìn như thế thì không được tự nhiên: “Đạo trưởng có việc gì sao?”

Đạo sĩ nói: “Ấn đường công tử có màu đen, yêu khí quấn thân, nếu không giải trừ sớm, chỉ sợ đại họa trước mắt.”

Giang Bình nghĩ thầm, nếu bên cạnh hắn có yêu quái thì Bạch huynh đã sớm nói cho hắn biết rồi, tên này rõ ràng là kẻ gạt tiền, thế là ánh mắt hắn lộ ra vẻ giảo hoạt, nói: “Ồ? Vậy theo đạo trưởng, ta nên giải trừ thế nào đây?”

Đạo sĩ thấy hắn không tin, bèn nói: “Năm tháng trước công tử vừa cưới một vị phu nhân như hoa như ngọc, đúng không?”

Giang Bình nghĩ bụng, mình và A Loan thành thân đến nay dù chưa tổ chức rầm rộ nhưng hàng xóm quê nhà cũng đã nghe tiếng hỏi thăm, thế nên cũng không khó biết, cái tên lừa đảo này còn muốn giở trò với A Loan, quả thực đáng ghê tởm, hắn giận tái mặt nói: “Phải thì thế nào?”

Đạo trưởng lấy một lá phù chú ra, nói: “Vị phu nhân của ngươi chính là yêu tinh biến thành, nếu ngươi không tin, cứ thừa dịp nàng không để ý mà dán lá phù này vào người nàng, tận mắt thấy sẽ hiểu.” Dứt lời, y đặt lá phù xuống, nghênh ngang đi ra khỏi cửa.

<!-- vuông --> <!-- CONTENT END 1 -->