Thượng Cổ

Quyển 1 - Chương 56: Hôn lễ (Thượng)



Hậu Cổ Lịch năm sáu vạn ba nghìn bốn trăm hai mươi mốt, ngày mùng năm tháng sáu, ngày đại hôn của chân thần Bạch Quyết triệu cáo khắp Tam Giới.

Mới sáng sớm, khách mời đã nườm nượp kéo tới đầm lầy Uyên Lĩnh, tuy Bạch Quyết chân thần nói rõ trong thiệp mời rằng mọi thứ sẽ làm giản lược thôi, nhưng hạ lễ vẫn liên tục được đưa tới điện Thương Khung. Một tháng nay, tính riêng linh quang toả ra từ những ngự kiếm phi hành trên nền trời đầm lầy Uyên Lĩnh đã đủ thắp sáng toàn bộ khu vực rộng lớn này. Náo nhiệt kéo mãi tới tận ba hôm trước, khi Bạch Quyết chân thần lấy cớ chuẩn bị đại hôn, cấm tất cả mọi ngoài vào trong đầm lầy Uyên Lĩnh, tình trạng nháo nhào này mới lắng xuống.

Đúng ngày đại hôn, điện Thương Khung mới mở cửa đón khách.

Vô số đạo phi kiếm đều dừng lại cách đầm lầy Uyên Lĩnh chừng mười thước, các tiên quân yêu quân ngự trên phi kiếm ngẩn nhìn cảnh tượng kỳ vĩ phía xa, nhất thời không thể nốt nên gì.

Thế gian đồn rằng chân thần thượng cổ thần lực thông thiên, thọ cùng trời đất, lăng giá phía trên chúng sinh Tam Giới. Đến tận giây phút này họ mới thực sự hiểu điều đó có ý nghĩa gì.

Phạm vi ngàn trượng xung quanh đầm lầy trải tận chân trời nay xuất hiện bốn cầu thang đá nổi lên hệt như thần tích, trăm vạn khối đá nhỏ lơ lửng giữa không trung, từng bậc từng bậc xếp chồng lên nhau, kim sắc linh quang bao trùm quanh bậc đá, ngưng tụ thành tinh quang đẹp tựa những đường lưu vân giữa dải ngân hà.

Đồng thời, một cỗ uy áp mạnh mẽ, hùng vĩ chậm rãi lan toả từ những bậc thang giữa trời, lao thẳng về phía họ.

Đám đông nhìn nhau, hiểu ý nên cùng hạ xuống đất, bước lên những bậc thang bên cự thạch.

May mà hôn lễ cử hành lúc hoàng hôn, còn mấy canh giờ nữa, mọi người có đủ thời gian để leo lên.

Ý nghĩa của bốn chiếc thang vàng nối với chân trời đó ý nghĩa hết sức rõ ràng. Lúc này không còn ai để ý tới ngạo cốt thần tiên yêu ma gì nữa. Bậc thang do Bạch Quyết chân thần ngưng tụ bằng thần lực này, không phải ai cũng có thể leo nổi, nhưng ít nhất những kẻ lên tới được điện Thương Khung thì coi như cũng đã nhận được sự thừa nhận của Bạch Quyết chân thần.

Ngay tức thì, linh quang trên bốn bậc thang trời biến ảo khôn lường, muôn màu muôn vẻ, từ xa nhìn lại khung cảnh hệt như một kỳ quan.

Cùng lúc ấy, bên trong hậu điện Thương Khung.

Thiên Đế và Thiên Hậu ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt Thiên Hậu trầm tư, thần sắc thoáng chút bất an. Thiên Đế cảm khái nhìn ra ngoài khung cửa, vuốt râu nói: "Bạch Quyết chân thần quả cao tay, lúc đầu ta từng nghĩ khách đến mừng đông quá, điện Thương Khung không thể nào chứa hết, không ngờ ngài ấy lại sắp xếp như vậy. Ta đã lo hão rồi."

"Chàng cũng dễ dãi, ngài ấy đâu có bàn bạc gì với chúng ta, nếu không phải chúng ta lo xa về chuyện hôn sự của Cảnh Chiêu nên đến trước mấy ngày, có khi hôm nay cũng phải leo thang cùng đám đó?" Thiên Hậu bực bội nhìn Thiên Đế, cảm thấy không hài lòng chút nào.

"Vu Hoán." Thiên Đế nghiêm mặt: "Tuy ngài ấy sắp trở thành con rể của chúng ta, nhưng nàng đừng quên ngài ấy là chân thần Bạch Quyết." Nói đến đây, giọng y thậm chí còn trở nên ngưng trọng.

Vạn năm trôi qua, y thực sự sợ Vu Hoán đã quên mất bây giờ họ đang đối mặt với ai. Dù nay Thượng Cổ Giới đã bị phong ấn, nhưng chấn nhiếp của chân thần thượng cổ vẫn không thể coi thường.

Nhìn trận thế hôm nay là ắt rõ, không phải ai cũng đủ phách lực khiến chúng sinh Tam Giới cam tâm tình nguyện chịu uy áp thần lực trèo lên tận cùng những bậc thang vạn trượng.

Thiên Hậu biến sắc, tay nắm chặt chén trà, đang định nói gì đó thì một thị nữ áo tím bước vào, sau khi rót thêm trà cho Thiên Đế và Thiên Hậu, cô ta cung kính nói: "Chi bằng hai vị bệ hạ hãy vào trong Thiên Điện nghỉ ngơi, chân thần bảo đại hôn sắp diễn ra, không tiện tiếp kiến hai vị."

Thị nữ này giọng nói hơi to, nhưng rất biết giữ lễ nghi, Thiên Hậu có chút biến sắc, nheo mắt kiêu căng liếc nhìn nàng ta, cảm thấy chấp nhặt với một đứa thị nữ thì quả thực mất thể diện quá, mới nhướn mày nói: "Ba ngày liền đều không rảnh tiếp kiến chúng ta, Bạch Quyết chân thần bận bịu như thế thật sao?"

Thị nữ áo tím khom lưng, thần sắc càng thêm kính cẩn: "Thiên Hậu lượng thứ." Dứt lời, không nói thêm gì nữa.

Thiên Hậu lạnh lùng nhìn nàng ta, phất tay áo: "Lui xuống đi."

Chờ cung nga áo tím rời đi rồi, Thiên Hậu không kìm nổi cơn giận, quay sang Thiên Đế: "Hạ nhân kiểu gì đây, không biết chút phép tắc gì!" Nhớ lại chuyện mấy hôm trước Bạch Quyết đã đuổi hết đám thị nữ do bà sai tới, giọng Thiên Hậu bất giác trở nên lãnh ý.

"Vu Hoán, những người này đều không đơn giản, giờ ta đã hiểu tại sao Bạch Quyết chân thần lại chọn nơi đây cư ngụ." Thiên Đế ngập ngừng vài giây rồi mới tiếp tục: "Nơi đây vốn là đầm lầy Uyên Lĩnh, yêu thú vô vàn, Hoả Long ba đầu thậm chí đã gần đạt tới thực lực thượng thần, Bạch Quyết chân thần nay cai quản nơi đây, nhưng đối với hai giới Tiên Yêu, thực lực đều không hề nghiêng về bên nào. Đám hạ nhân này đều do yêu thú hoá thành, chúng được thần lực của Bạch Quyết chân thần chiếu cố, tu luyện một ngày tiến xa ngàn dặm, đương nhiên sẽ cam nguyện tôn ngài ấy làm chủ nhân. Có lẽ Hoả Long ba đầu bây giờ đã trở thành toạ hạ của ngài ấy rồi."

Thiên Hậu hừ nhẹ, tiếp tục nói: "Nhưng chuyện này là thế nào, chúng ta đến đây đã ba hôm, cả ngày ăn uống ngồi dài, còn chưa một lần thấy mặt ngài ấy?"

Thiên Đế cũng phải chau mày nhưng vẫn nói tiếp: "Vu Hoán, chúng ta đâu có việc gì to tát, mà nàng hấp tấp muốn gặp Bạch Quyết chân thần rốt cuộc để làm chi? Mấy hôm nay, ta thấy nàng ruột gan rối bời không yên, hay đã có chuyện xảy ra?"

Thiên Hậu cứng người, vội giấu đi cảm xúc: "Không có gì, dù ngài ấy là chân thần, nhưng Cảnh Chiêu vẫn là con gái của thiếp, sao ngài ấy có thể sỉ nhục chúng ta như vậy?"

"Vu Hoán, nàng nói thật đi, mấy hôm nay ta vẫn nghĩ, dù nàng không thích Hậu Trì đến mấy, giáng một mật chỉ đến Thanh Trì Cung là được rồi, nhưng nàng nhất định phải dùng danh nghĩa ngự chỉ triệu cáo Tam Giới, làm vậy thực sự hơi quá đáng... rốt cuộc nàng bất an điều gì?" Thiên Đế day trán, thở dài: "Cảnh Chiêu sắp thành hôn, nàng còn lo lắng gì nữa?"

"Chính vì Cảnh Chiêu sắp thành hôn nên thiếp mới lo." Thấy Thiên Đế đã nói đến nước này, Thiên Hậu cũng không định tiếp tục giấu đi vẻ lo âu trong ánh mắt: "Mộ Quang, chúng ta đã sống qua thời thượng cổ, chàng cũng biết tính khí bốn vị chân thần, chàng có nghĩ... Bạch Quyết chân thần thực sự sẽ cưới Cảnh Chiêu ư?"

"Dù năm xưa Cảnh Chiêu có ơn với Thanh Mục, nhưng với thân phận của Bạch Quyết chân thần, ngài ấy có ngàn cách báo ơn để không ai có thể bàn ra tán vào, nhưng tại sao cứ phải...cưới Cảnh Chiệu?"

Thiên Hậu đăm chiêu nhìn Thiên Đế, thần sắc trịnh trọng. Cảnh Chiêu do bà mang thai trăm năm mới hạ sinh, là máu mủ ruột rà. Bà hiểu hơn ai hết bốn vị chân thần kiêu ngạo đến cỡ nào, vì thế mới lo âu đến vậy.

"Vu Hoán, nàng lo xa rồi, thời Thượng Cổ, Bạch Quyết chân thần đã nổi tiếng trọng tình trọng nghĩa, điều này không khó hiểu chút nào... Huống hồ, giờ là thời Hậu Cổ, mọi sự đã khác xưa."

Thiên Hậu nhăn nhó, nhíu mày không đáp, bà hiểu rõ ý tứ trong lời Mộ Quang. Trong Hậu Cổ Giới này, hoàn toàn không tồn tại ai có thân phận vượt qua nổi Cảnh Chiêu, Bạch Quyết chân thần chọn nàng là lẽ đương nhiên.

"Không đâu, Mộ Quang, thiếp chỉ đang thắc mắc..." Giọng Thiên Hậu trở nên xa xăm: "Nếu Bạch Quyết có thể hồi sinh, vậy thì ba vị chân thần còn lại cũng..."

Giọng Thiên Hậu khô khan đến cực điểm. Thiên Đế sững người, chén trà trên tay vang lên tiếng va chạm giòn tan, y ngưng thần thật lâu mới nói: "Hai vị chân thần còn lại thì ta không biết, nhưng... Thượng Cổ chân thần tuyệt đối không thể quay lại thế gian nữa rồi."

Nghe ra sự khẳng định chắc nịch trong lời Thiên Đế, lưu quang loé sáng trong mắt Thiên Hậu, bà thở phào một hơi như trút đi gánh nặng: "Mộ Quang, sao chàng dám chắc như thế?"

"Vu Hoán, chớ quên năm xưa Hỗn Kiếp giáng lâm, Thượng Cổ chân thần lấy thân tuẫn thế, dùng hỗn độn chi lực của mình để thanh trừng Hồng Hoang khỏi Tam Giới, nhờ đó mà thiên hạ yên bình, thế gian sạch sẽ, chỉ có hỗn lực mới cứu được thế gian, nay Tam Giới đã yên ổn hơn mấy vạn năm, tất cả đều nhờ công ơn Thượng Cổ chân thần."

"Mặt khác, ba vị chân thần còn lại, họ đều biến mất trong trận đại chiến sau khi Thượng Cổ chân thần vẫn lạc, không giống như Thượng Cổ chân thần." Thiên Đế thở dài buồn bã: "Đến nay, không ai biết chân tướng tại sao Thượng Cổ giới bị niêm phong cả, ba vị chân thần đồng thời biến mất. Hiện tại Bạch Quyết chân thần đã quay trở lại, ta đoán hai vị kia có lẽ vẫn còn trên thế gian này."

"Ý chàng là gì?" Thiên Hậu sững sờ, vội hỏi.

"Vu Hoán, đừng quên ba ngàn năm trước hai giới Tiên Yêu đại chiến, Tịnh Uyên yêu quân trên Tử Nguyệt Sơn đã đỡ được một kích của ta, tuy ta chưa dốc toàn lực, nhưng người đó cũng không hề kém cạnh hơn ta chút nào."

"Lúc ấy chẳng phải chàng đã đoán y là thượng thần sống sót từ thời thượng cổ sao?" Lần đầu nghe Mộ Quang nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Thiên Hậu co rút lại, vội vã hỏi.

"Lúc ấy ta thực sự nghĩ như thế, nhưng nay Bạch Quyết chân thần đã thức tỉnh, ta mới thấy Tịnh Uyên kia e rằng không đơn giản chút nào. Bởi từ đầu tới cuối, ta chưa một lần trông thấy diện mạo y, nếu không phải y nhận ra ta, hà tất phải cố tình làm vậy?" Thiên Đế thở dài, đặt chén trà trong tay xuống, từ từ nói: "Nàng bế quan lâu năm, mấy chuyện này ta cũng chữa kịp kể cho nàng. Có điều, Vu Hoán, dù chân thần thức tỉnh cũng không hề gì. Chúng ta đã cai quản Tam Giới mấy vạn năm, địa vị không thể nào lay chuyển. Vả lại họ cũng sẽ không can thiệp vào Tam Giới, hẳn nàng cũng rõ, đối với họ, Tam Giới này thực ra chỉ là chốn thế tục mà thôi."

Thiên Hậu im lặng hồi lâu, đến tận khi Thiên Đế nắm lấy bàn tay lạnh buốt của mình, chút hơi ấm mới khiến bà hoàn hồn. Bà mỉm cười, thần sắc không còn lạnh lẽo như lúc trước nhưng vẻ lo âu trong ánh mắt càng thêm đượm nồng.

Nếu ngay cả y cũng đã thức tỉnh, vậy thì Bạch Quyết chân thần sớm muộn cũng biết năm xưa bà đã làm gì, đến lúc đó... sẽ là kiếp nạn cho toàn bộ Thiên Cung!

Thiên Hậu nhìn ra ngoài cửa sổ — trên bậc thang trời cao vạn trượng, đám đông chen chúc, linh quang rực rỡ náo nhiệt vô cùng.

Vô luận như thế nào, hôn lễ này cũng nhất định phải tiến hành thuận lợi, không được để xảy ra sơ suất!

Thiên Đế cảm thấy thoáng chút bất an khi nhìn vẻ mặt trầm uất của Thiên Hậu. Vu Hoán, rốt cuộc nàng vẫn còn giấu diếm điều gì?

....

Lúc này, ba người Phượng Nhiễm, Trường Khuyết, Hậu Trì đang cưỡi tường vân bay thẳng tới đầm lầy Uyên Lĩnh.

Trường Khuyết chốc chốc lại liếc nhìn Phượng Nhiễm và Hậu Trì, thấy vẻ mặt hai người vẫn bình thường, hắn khua khua chiếc làn đựng mấy con cá tiên buộc dây đỏ, khuôn mặt nghiêm túc ngày thường nay lại mếu máo khóc ròng. Phượng Nhiễm thượng quân quả nhiên nói là làm, cứ thế này đến điện Thương Khung, không bị người ta chê cười mới lạ!

Nhưng, việc tiểu thần quân đến đầm lầy Uyên Lĩnh sẽ không sao thật chứ?

Phượng Nhiễm thấy lông mày Trường Khuyết sắp dính vào nhau đến nơi rồi, liền quát khẽ: "Trường Khuyết, thư giãn chút đi, chúng ta đi dự hôn lễ chứ có phải đi ăn cướp đâu, ngươi làm cái mặt đó nhỡ người ta hiểu nhầm thì sao?"

Nàng nói cực kỳ nghiêm túc khiến Trường Khuyết không kìm nổi phải gào thét trong lòng, bộ dạng hung thần ác sát của cô, ai thèm tin chứ?

Thần sắc Hậu Trì vốn lạnh tanh cũng phải dở khóc dở cười khi nghe hai người kia nói chuyện. Nàng liếc sang lũ cá trên tay Trường Khuyết, xoa mũi nói: "Đúng là mất mặt thật, Trường Khuyết, ta nhớ ngày trước ngươi hào phóng lắm cơ mà, sao lần này chuẩn bị quà mừng 'độc đáo' đến thế?"

Trường Khuyết đen mặt, liếc sang Phượng Nhiễm rồi ấm ức cúi đầu, khổ sở không lên tiếng.

Phượng Nhiễm rướn mày cười "Ha ha", đang định nói gì đó chợt thấy Cổ Quân thượng thần khoác áo bào xanh xuất hiện trước mắt ba người, chắn giữa lối đi.

Hậu Trì thoáng chút hồ nghi, trầm giọng nói: "Lão đầu tử, người đến định cản con ư?"

Cổ Quân thượng thần phất tay áo, nhìn Phượng Nhiễm: "Ngươi và Trường Khuyết hãy đến điện Thương Khung trước, ta và Hậu Trì sẽ đến sau."

Phượng Nhiễm gật đầu, kéo theo Trường Khuyết đi trước.

Với thần lực của Bạch Quyết chân thần, nếu trong đội ngũ của nàng không có Cổ Quân thượng thần thì tất cả chỉ là cát bụi cả. Nay lão đầu tử nguyện ý đi cùng, đương nhiên là tốt không còn gì bằng.

Chỉ còn lại hai người giữa không trung, Hậu Trì bị Cổ Quân thượng thần nhìn đến mất tự nhiên, cúi đầu nói: "Phụ thần, con biết giờ Thanh Mục đã là chân thần, nhưng con thực sự không thể tin linh hồn chàng đã tiêu tan..."

Cổ Quân thượng thần cắt ngang lời nói Hậu Trì, vung tay đưa cả hai người xuất hiện trên một ngọn tiên sơn dưới đám tường vân, ông nhìn quanh, nói: "Hậu Trì, con có biết đây là đâu không?"

Lời Cổ Quân thượng thần chứa đựng một vẻ nghiêm túc ngưng trọng hiếm thấy, Hậu Trì ngơ ngác hồi lâu mới đáp: "Con biết, đây là núi Côn Luân."

"Năm đó, ngay tại nơi này, ta đã giành lấy tôn vị thượng thần cho con." Giọng Cổ Quân có chút xa xăm như đang hồi tưởng lại những tháng ngày xưa cũ.

"Phụ thần, là con vô dụng, khiến cha phải nhọc lòng." Cứ tưởng Cổ Quân thượng thần tiếc nuối vì nàng đã tự tước đi thần vị, Hậu Trì hơi áy náy.

"Chỉ là chút hư danh thôi mà, năm xưa ta không nhìn thấu, thành ra lại liên luỵ đến con." Vẻ mặt Cổ Quân vẫn hơi nuối tiếc, trầm mặc hồi lâu ông mới ngoảnh đầu lại, trịnh trọng nói: "Hậu Trì, ngay cả khi Thanh Mục không còn nữa, con vẫn muốn đến điện Thương Khung chứ?"

Hậu Trì gật đầu, thần sắc kiên định: "Phụ thần, đây là do con thiếu nợ chàng. Phượng Nhiễm nói cho con biết, chàng vì muốn nhanh chóng tấn vị nên mới không ngại hấp thu yêu lực trên Kình Thiên Trụ, khiến bản thân thành ma. Chàng đã đợi con trăm năm. Con nhất định phải đến đó, dù... phải chết trong tay Bạch Quyết con cũng sẽ thực hiện lời hứa với chàng trước khi lưu đày năm xưa."

Lần này nàng đến đầm lầy Uyên Lĩnh, đích thực đã mang ý nghĩ "thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành"...

Trên đời không ai có nghĩa vụ phải hi sinh vì người khác, nhưng Thanh Mục đã luôn hy sinh vì nàng, có thể nàng không mắc nợ ai, nhưng chỉ riêng Thanh Mục là ngoại lệ.

"Vậy ư?" Cổ Quân ngoái đầu nhìn Côn Luân tiên cảnh vạn năm nay vẫn thế, tiên khí lượn vờ hệt như thuở xưa.

"Hậu Trì, vạn năm nay ta luôn muốn cho con quang vinh vô thượng, muốn con lăng giá trên chúng sinh Tam Giới, giờ ta mới rõ bản thân vốn dĩ không làm được."

Ông quay đầu lại, ánh mắt chứa nỗi bất đắc dĩ sâu sắc: "Thế gian này cường giả vi tôn, xưa nay vẫn luôn như vậy. Ta đã dạy con thành tính cách ngạo lập Tam Giới, nhưng lại quên mất rằng, không có thực lực tương ứng thì mọi thứ hoàn toàn vô nghĩa."

"Phụ thần, là tại tiên cơ của con quá kém, không hề liên quan đến người." Hậu Trì buồn rầu đáp.

"Không phải là tiên cơ của con quá kém..." Cổ Quân chậm rãi thu giọng, ngẩng đầu nhìn lên hướng Thiên Cung, thần sắc ông lập tức trở nên dữ dội, thần lực mạnh mẽ xoáy tròn trong tiên cảnh Côn Luân, sau đó ngưng tụ thành một cột sáng chọc thẳng tới tầng mây.

Mắt nhìn tới đâu, linh lực toả ngân quang rực rỡ tới đó, bao trùm đất trời, thần bí xa xăm.

Hậu Trì kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, tại sao thần lực của lão đầu lại đột nhiên tăng tiến một cách đáng sợ như vậy, đó hoàn toàn không phải là cấp độ thượng thần nữa!

"Hậu Trì, ta đã vọng tưởng thay đổi vận mệnh của con, cuối cùng mới phát hiện mình chẳng làm được gì, giờ đây điều duy nhất ta có thể làm là cho các con thêm một cơ hội lựa chọn!"

Cổ Quân ngoái đầu nhìn Hậu Trì, ánh mắt ông pha chút quyến luyến. Ông vỗ nhẹ vai nàng, ôm nàng khẽ nói: "Đây là điều cuối cùng phụ thần có thể làm cho con."

Dứt lời, hào quang màu bạc trút xuống Hậu Trì, ghim chặt nàng tại chỗ. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hậu Trì, Cổ Quân thượng thần chậm rãi bay lên trời, tiến về hướng đầm lầy Uyên Lĩnh rồi dẫn biến mất giữa không trung.

Phụ thần định... dường như đã hiểu ra ý tứ trong lời Cổ Quân, Hậu Trì đột ngột hoàn hồn, ngưng tụ tiên lực cố gắng vùng thoát, nhưng tiên chú do Cổ Quân thượng thần hạ xuống vẫn chẳng hề suy chuyển. Quá lo lắng, nàng chợt nhớ ra chuỗi vòng đá trên tay, vội vàng ngưng thần tụ khí hoá thành tiên kiếm cứa rách cổ tay, máu tươi chảy vào chuỗi hạt, chỉ có một chút xíu linh lực yếu ớt toả ra quấn lấy tiên chú của Cổ Quân thượng thần.

Hậu Trì ngẩn người, thần lực của phụ thần... không ngờ lại khắc chế năng lượng từ vòng đá, chuyện này là thế nào?

Tiên chú nới lỏng ra một chút, Hậu Trì không có thời gian nghĩ nhiều, điều khiển tiên kiếm cứa rộng thêm vết rách cổ tay, máu tươi trào ra xối xả, linh quang cường thịnh thêm một chút, cuối cùng tiên chú cũng lỏng lẻo thêm chút ít.

Trên đỉnh núi Côn Luân, chốn lạc thổ trần đời, Hậu Trì nhìn tiên cảnh lộng lẫy kia, lòng chợt sinh ra một nỗi bi thương cô tịch.

....

Tại đầm lầy Uyên Lĩnh, Bạch Quyết một thân áo đỏ đứng trên đỉnh Thương Khung, Cảnh Chiêu đứng sau lưng hắn một khoảng, cũng một thân áo đỏ. Nàng lưỡng lự mãi mới bước lên mấy bước: "Bạch Quyết, mẫu hậu của thiếp chỉ vì lo cho thiếp nên mới giáng chỉ trừng phạt Hậu Trì, người và phụ hoàng đã ở hậu điện ba ngày rồi...."

Ba hôm trước, Thiên Đế Thiên Hậu đến thăm điện Thương Khung, Bạch Quyết lấy cớ bận rộn chuẩn bị lễ đại hôn từ chối tiếp kiến, Cảnh Chiêu cho rằng, nguyên nhân là do đạo ngự chỉ trừng phạt Hậu Trì.

Bạch Quyết quay lưng, ánh mắt chất chứa nhu tình. Hắn bước tới ôm Cảnh Chiêu vào lòng, cười nói: "Sao nàng lại nghĩ như thế, mấy bữa nay bận rộn nên mới sơ suất, đợi hôn lễ xong xuôi, ta nhất định sẽ nâng chén chúc mừng cùng Thiên Đế và Thiên Hậu."

"Thật ư?" Cảnh Chiêu mừng rỡ, mặt nàng đỏ ửng khi được Bạch Quyết ôm trong vòng tay.

"Đương nhiên, nàng đi nghỉ đi, hôm nay đại hôn, lát nữa sẽ có rất đông quan khách, lúc ấy không có thời gian nghỉ ngơi đâu." Bạch Quyết vỗ nhẹ lên vai nàng, liếc mắt phân phó thị nữ đứng bên: "Đưa công chúa vào trong nghỉ ngơi."

"Bạch Quyết, vậy thiếp vào trước nhé." Cảnh Chiêu bấy giờ mới để ý có thị nữ ở đó, nàng đỏ mặt vội vã giãy khỏi vòng tay Bạch Quyết chạy vào đại điện.

Bạch Quyết mỉm cười nhìn nàng biến mất sau cánh cửa, miệng hắn cong lên, nhưng ý cười ấy chưa từng in vào đáy mắt.

Hắn quay người cúi nhìn thế gian, dưới chân là ngàn vạn linh quang lấp lánh trên bậc thang trời, vẽ thành một bức tranh kỳ diệu.

"Cổ Quân, vận mệnh của chúng ta đã đinh sẵn kết cục từ mấy vạn năm về trước, cho dù là ngươi cũng không có tư cách xen vào."

Trên đỉnh Thương Khung, giọng nói hư vô từ từ tan biến, tan vào màn sương mù ngợp trời.