Thượng Cổ

Quyển 1 - Chương 58: Hôn lễ (Hạ)



Ngân hải ngợp thiên hoá thành một cây cầu bắc ngang trời, Cổ Quân chậm rãi bước qua cầu, vẻ mặt trang nghiêm.

Thần lực mênh mông áp chế khiến không gian xung quanh trở nên méo mó, đến cả thần thú phượng hoàng đang vui mừng cùng Hoả Long ba đầu cũng bị ép hất văng khỏi bầu trời, thần phục run rẩy bên dưới quảng trường.

Thiên Đế và Thiên Hậu đều biến sắc, thần lực của Cổ Quân đã trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ ngày thường ông ta vẫn luôn ẩn giấu thực lực? Nhất là Thiên Hậu, nhìn thần lực màu bạc toả ra từ Cổ Quân, bàn tay giấu dưới vạt áo thêu không ngờ lại run lên sợ hãi.

Sao lại thế? Không thể nào! Loại thần lực đó...? Bà hoảng hốt nhìn cảnh tượng như đã từng quen ấy, sắc mặt tái mét.

Đám đông trên quảng trường nhìn Cổ Quân thượng thần thong thả bước tới, thần sắc đùa vui khi nãy đã nhanh chóng thu lại, mọi người liếc nhau rồi ăn ý nhìn sang Bạch Quyết chân thần.

Tam Giới ai cũng biết chuyện giữa Hậu Trì thần quân và Thanh Mục thượng quân, nhưng sau khi Bạch Quyết chân thần thức tỉnh, chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Nhất là khi tiểu thần quân bị lưu đày trăm năm chưa có ngày về.

Mấy hôm trước ngự chỉ giáng tội của Thiên Hậu ban xuống, một vài lão tiên quân đã biết chuyện này sẽ không thể kết thúc êm đẹp. Kể từ khi Hậu Cổ Giới tạo thành, Cổ Quân thượng thần đã nổi tiếng bênh con, nếu ông đứng hạng hai, chẳng ai dám nhận hạng nhất. Huống hồ, quấy rối hôn lễ.... đây cũng không phải lần đầu tiên Cổ Quân thượng thần làm chuyện đó.

"Ngươi không đồng ý sao? Cổ Quân, hôn sự của bản quân ngươi có tư cách gì phản đối?" Bạch Quyết liếc nhìn thần lực cuồn cuộn màu bạc xung quanh Cổ Quân, hắn khẽ chau mày, ánh mắt lạnh lẽo.

"Năm xưa chân thần từng lập hôn ước với Thanh Trì Cung ta trước mặt chư tiên. Vậy mà mới được trăm năm thôi, chân thần đã quên rồi sao?" Cổ Quân dừng lại giữa khoảng không cách quảng trường một thước, thần sắc thản nhiên, sắc mặt đông lại.

"Kẻ lập hôn ước là Thanh Mục, liên quan gì tới bản thần?" Bạch Quyết buông tay Cảnh Chiêu, lăng không lướt tới. Hắn vung tay, kim quang bừng sáng, đám thần thú đang run rẩy dưới quảng trường lập tức phấn chấn hẳn lên, khôi phục sinh khí.

Lòng bàn tay trống rỗng, Cảnh Chiêu thẫn thờ nhìn bóng lưng Bạch Quyết, cảm giác bất an lại tiếp tục trào dâng.

" n tình của Cảnh Chiêu là do Thanh Mục mắc nợ. Nếu theo lời chân thần nói, thì có liên quan gì đến chân thần? Chân thần từng là chủ nhân của chúng sinh, địa vị chí tôn bậc nhất Thượng Cổ Giới, sao lại nói lời bất tín, bên nặng bên nhẹ như vậy được?" Cổ Quân phì cười, nhìn sang Bạch Quyết chân thần đang tiến lại gần mình, ánh mắt ông như vụt lửa.

Tròng mắt Bạch Quyết co rút lại, hắn lạnh lùng nhìn Cổ Quân, đám đông bị che khuất nên không thấy vẻ cảnh cáo không chút che giấu ở nơi đáy mắt hắn.

Cổ Quân nhướng mày khẽ hừ một tiếng, coi như không nhìn thấy.

"Cổ Quân, hôm nay là ngày thành hôn của Bạch Quyết chân thần và Cảnh Chiêu, đã triệu cáo Tam Giới, tại sao lão già ông lại mặt dày đến quấy rối hôn lễ?" Nghe Cổ Quân nhắc tới tên Cảnh Chiêu, Thiên Hậu nhất thời quên mất nỗi sợ hãi trong lòng, bà đứng phắt dậy, tức giận quát. Nỗi lo lắng hoang đường kia hoàn toàn không có căn cứ, hà cớ gì bà phải lo sợ không đâu chứ?

"Lão già mặt dày ư? Ta mặt dày chỗ nào?" Cổ Quân chỉ vào chính mình rồi lại chỉ sang Bạch Quyết, ông giở từng ngón tay ra đếm, hồi lâu sau mới nói: "Vu Hoán, ta thực sự không biết Bạch Quyết chân thần già hơn ta bao nhiêu tuổi, tính ra thì tuổi bà còn già hơn cả ta, chắc bà biết rõ không cần ta nhắc chứ?"

Ông nghiêm túc nhìn Thiên Hậu, Thiên Hậu cứng họng, trong mấy chốc sắc mặt đã từ tái xanh chuyển sang đỏ bừng, run rẩy tay chỉ vào ông không nói lên lời.

Xem ra từ cổ chí kim, nữ nhân dù ở địa vị nào cũng luôn nhạy cảm về tuổi tác, điều này chưa bao giờ thay đổi.

Nhìn thái độ hết sức nghiêm túc của Cổ Quân thượng thần và vẻ giận dữ điên cuồng của Thiên Hậu, nếu không vì khung cảnh này quá đỗi trang trọng, chư tiên có mặt đã phá ra cười phì. Sau trận lôi kiếp trên Thanh Long Đài, chư tiên đã sớm biết Cổ Quân thượng thần độc mồm độc miệng, nhưng không ngờ trong tình cảnh này ông vẫn có thể nói ra những lời như thế, ai chẳng biết tứ đại chân thần giáng thế từ thời Tuyên Cổ, tồn tại cùng trời đất, làm gì tính được tuổi tác cụ thể?

Thiên Đế chau mày khi thấy Cảnh Chiêu bất an, Thiên Hậu tái mặt. Cổ Quân, ngươi quá lắm rồi, lửa giận loé lên trong đáy mắt, ông đang định đứng dậy thì thấy Bạch Quyết chân thần bỗng ngẩng đầu nhìn về phía biển mây mênh mông giữa bầu trời.

"Đã đến rồi, hà tất phải nấp một bên xem kịch, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản hôn sự này sao?"

Thấy Bạch Quyết chân thần nhìn về khoảng không trống rỗng nói một câu như thế, chư vị tiên yêu đều ngẩn người ngước nhìn theo.

Dường như đã đoán ra điều gì đó, Cổ Quân nheo mắt, kẻ mới đến không để lộ một chút khí tức nào, nếu không nhờ Bạch Quyết, ông hoàn toàn không cảm nhận thấy gì hết. Xem ra dù không nương tay, dốc hết toàn lực ông vẫn không thể ngăn cản nổi hắn.

Biển mây trầm tịch trong giây lát, chợt ánh sáng tím loé lên, không gian như bị xé toạc, một chiếc ghế hoa lệ lơ lửng giữa luồng tử quang, xuất hiện trước mắt mọi người.

Lưu Ly vương toạ khảm đầy châu ngọc, hoa văn cổ xưa màu tím nhạt trải dài đến tận góc, lộng lẫy lỳ dị.

Có một gã đang tựa lưng trên ghế, màn sương mù màu tím bao phủ khắp người y nhạt dần rồi biến mất.

Mái tóc đen dài tới tận thắt lưng, dung mạo khuynh thành, cổ bào màu tím đậm, y lười nhác liếc xuống phía dưới, rõ ràng tướng mạo mị hoặc thế gian nhưng lại tôn quý xuất trần, khó ai bì kịp.

Đôi giày màu tím đậm điểm nhẹ giữa không trung, hoa văn ánh sáng vô hình như trải tới chân trời, từng đám phù vân dần biến thành màu tím, ngưng đọng thành vòm sáng khôi lệ sau lưng hắn.

Rõ là xa hoa đến tột độ, nhưng lại không gây ra cảm giác ghét bỏ nào. Bất kỳ ai cũng có thể mơ hồ cảm thấy... người này mang khí tức tương đồng với chân thần Bạch Quyết.

"Tịnh Uyên yêu quân....." Không ít người trong Yêu Giới phải thốt lên, ánh mắt nhìn y ngập tràn kinh hãi.

Tịnh Uyên yêu quân có địa vị không thua kém Yêu Hoàng trong Yêu Giới, nhưng mấy ngàn năm nay vẫn luôn ẩn cư trên núi Tử Nguyệt, hiếm khi xuất hiện bên ngoài. Cực ít người từng trông thấy dung mạo của y, nhưng sắc tím độc tôn kia đã khiến mọi người đoán ngay ra y là ai.

Duy có Thiên Đế và Thiên Hậu đứng bật dậy, thẫn thờ nhìn hắn không thốt lên lời.

"Sao thế? Mộ Quang.... Tại sao ngươi phải ngạc nhiên đến vậy? Ba ngàn năm trước chúng ta từng giao thủ, chắc ngươi chưa quên chứ?" Giọng nói lười nhác xem lẫn tiếu ý truyền xuống từ chiếc ghế lưu ly, Tịnh Uyên tươi cười nhìn Thiên Đế.

"Thiên... Thiên..." Thiên Đế khó nhọc cất lời, hành nửa lễ mà vẫn không thể thốt ra cái tên kia. Tuy đã sớm đoán ra, nhưng y không ngờ Tịnh Uyên ẩn cư trên Tử Nguyệt Sơn lại chính là chân thần Thiên Khải đã vẫn lạc từ lâu.

Thiên Khải chân thần là kẻ có tính khí thô bạo cổ quái nhất trong bốn vị chân thần, năm xưa ngoại trừ Thượng Cổ chân thần, chưa có một ai khác từng lọt vào mắt hắn.

Sắc mặt Thiên Hậu trở nên tái nhợt, bà thẫn thờ ngoái nhìn Thiên Đế, một tia sợ hãi loé qua đáy mắt bà. Thiên Khải cũng đã thức tỉnh rồi sao?

Mọi người ngơ ngác nhìn bộ dạng Thiên Đế và Thiên Hậu, nhất thời chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra. Dù danh tiếng của Tịnh Uyên yêu quân có lớn tới đâu cũng không đến mức khiến kẻ đứng đầu Tiên Giới phải mất bình tĩnh đến mức ấy chứ!

"Thiên Khải, ngươi không ở trên Tử Nguyệt Sơn, đến cảnh giới Thương Khung của ta làm gì?"

Giọng nói thanh lãnh của Bạch Quyết chân thần như sấm đánh bên tai, đám đông có mặt trên quảng trường chấn động thất thần, đến cả Yêu Hoàng đang ngồi trên vương toạ cũng phải đứng bật dậy, mắt dán chặt lên thân ảnh Tịnh Uyên lơ lửng giữa trời, ánh mắt ngập tràn sửng sốt.

Thiên Khải ư? Thiên Khải chân thần – một trong bốn vị chân thần thượng cổ? Hậu Cổ Giới đã an ổn hoà bình mấy vạn năm, mọi người thậm chí có cảm giác rằng vô số cuộc đại chiến tiên yêu cũng không đặc sắc và chấn động như những chuyện xảy ra trong nửa ngày nay.

Lễ đại hôn của Bạch Quyết chân thần, dư âm do Cổ Quân thượng thần gây ra vẫn còn chưa dứt, giờ lại thêm Thiên Khải chân thần hoành không xuất thế!

Mọi người nhìn sang Yêu Hoàng, vốn tưởng Bạch Quyết chân thần thành hôn với công chúa Cảnh Chiêu của tiên Giới sẽ khiến cục diện mất cân bằng, nay xem ra chưa hẳn đã vậy. Yêu Giới có Thiên Khải chân thần toạ trấn, cũng chẳng hề thua kém.

"Chúng ta quen biết cũng đã... " Tịnh Uyên xoè ngón tay làm bộ tính toán một hồi: "Ta cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm nữa..."

Mọi người nghệt mặt nhìn y, mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Tốt xấu gì ngươi cũng là người duy nhất thành hôn trong bốn chúng ta, đương nhiên ta phải đến chúc mừng cho vẹn tình bằng hữu, ngươi nói xem có phải không, Bạch Quyết?"

Bạch Quyết lạnh lùng nhìn hắn, trong con mắt thanh lãnh phản chiếu bóng hình khoa trương của Tịnh Uyên, bàn tay chắp sau lưng từ từ siết chặt.

"Thiên Khải, nếu đã vậy, tại sao ngươi không an toạ đi?" Bạch Quyết vung tay, vị trí phía trên Thiên Đế và Yêu Hoàng xuất hiện thêm một chiếc ghế đá.

"Đừng gọi ta là Thiên Khải, cái tên đó thật già cỗi, ta chẳng thích. Giờ ta tên là Tịnh Uyên, ngươi cứ gọi ta một tiếng Tịnh Uyên yêu quân là đủ."

"Bảo ta gọi ngươi là Tịnh Uyên... không ngờ ngươi vẫn chưa hề thức tỉnh hoàn toàn?" Bạch Quyết liếc nhìn Tịnh Uyên, giọng hắn gợn sóng. Thiên Khải thức tỉnh sớm hơn hắn ba nghìn năm, vậy mà đến giờ thần lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

"Ta không có thói quen bắt chúng sinh bái lạy, rùng mình lắm. Vốn dĩ ta cũng nên chúc mừng hôn lễ của ngươi, nhưng... ta đồng ý với Cổ Quân, dù sao năm xưa ngươi đã từng cầu hôn Hậu Trì, cũng coi như mắc nợ Thanh Trì Cung một lời giải thích, giờ chẳng nói chẳng rằng quay sang thành hion với Cảnh Chiêu, không ổn đâu."

Tịnh Uyên nhếch mép cười, có điều giống hệt như Bạch Quyết, ý cười ấy chẳng hề in vào đáy mắt.

Mọi người đứng xem ai cũng thấy lạ, Bạch Quyết chân thần và Thiên Khải chân thần đều là một trong tứ đại chân thần thượng cổ, nhưng tình thế này sao lại có vẻ đang nghiêng về phần Thanh Trì Cung hơn?

Cổ Quân chau mày nhìn Tịnh Uyên, ông không tin Thiên Khải lại hảo tâm như thế, chịu thành toàn cho hôn ước năm xưa giữa Hậu Trì và Thanh Mục.

"Ngươi muốn gì?" Bạch Quyết chăm chú nhìn người ngồi trên lưu ly vương toạ, thần sắc lạnh băng, đôi mắt đen thẳm như phủ lên một màn sương giá.

"Chỉ cần ngươi thừa nhận chối bỏ lời cầu hôn năm xưa với Hậu Trì, chính miệng huỷ đi hôn ước này, từ nay về sau hai người không còn liên quan nữa thì ta sẽ không tiếp tục nhúng tay vào, ngươi muốn lấy ai cũng được."

Tịnh Uyên thong thả đứng dậy, hắn thu lại nụ cười trên môi, ung dung nhìn Bạch Quyết.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý ư? Bạch Quyết..." Tịnh Uyên bật cười: "Nếu ngươi không đồng ý, liệu ta có nên gọi ngươi là Thanh Mục hay không?"

Câu nói của Tịnh Uyên khiến tất cả mọi người sửng sốt, chân thần Bạch Quyết giáng thế, thượng quân Thanh Mục tiêu tan, điều này đã trở thành sự thực được công nhận, cảnh tượng cầu hôn trên Thanh Long Đài năm xưa lại như sờ sờ trước mắt, nếu Thanh Mục thượng quân vẫn còn tồn tại, cớ sao lại thành thân cùng công chúa Cảnh Chiêu?

Ánh mắt Cảnh Chiêu loé qua một cảm xúc khó tả, đôi tay giấu trong hỉ phục siết chặt đến tái xanh, nàng bình tĩnh nhìn thân ảnh đỏ thẫm giữa không trung, đôi môi khẽ mím.

"Ta đã nói từ trước, Thanh Mục đã biến mất, ngươi tin thì tin, không tin ta cũng chẳng có gì để nói. Nếu ai muốn ngăn cản hôn lễ này, ta quyết không hạ thủ lưu tình." Bạch Quyết nhìn sang Cổ Quân, đôi con mắt lạnh giá cuối cùng dừng lại trên người Tịnh Uyên: "Dù ngươi là Thiên Khải cũng không ngoại lệ."

Không trung tĩnh lặng chợt vang lên một giọng nói uy nghiêm, đám đông kinh hãi bởi sát khí trong câu nói đó, tất cả ngước nhìn lên trời.

Trên cao, ám quang kim sắc áp chế Cổ Quân thượng thần và Thiên Khải chân thần, đôi mắt đen thẳm của Bạch Quyết chân thần đã hoàn toàn biến ảo thành màu vàng kim, không còn một chút xíu cảm xúc. Ấn ký trên trán hắn khởi động thành hình ngọn lửa bập bùng, toả ánh hào quang đỏ rực đến yêu dị.

Toàn bộ quảng trường run sợ trước cỗ thần lực bá đạo bạo ngược này, không một ai dám thở mạnh.

Bạch Quyết lạnh lùng nhìn quanh quảng trường, cuối cùng hắn quay người lại giữa hư không, bước về phía Cảnh Chiêu trong bộ hỉ phục đỏ tươi dưới đại điện. Rõ ràng chân đạp xuống hư vô, nhưng mỗi bước chân đều vang lên những tiếng rền vang như tiếng trống, tựa như đang tấu khúc nhạc dạo đầu.

"Ai cũng không thể ngăn cản ngươi ư? Nếu là Thượng Cổ thì sao? Bạch Quyết, nếu Thượng Cổ tới đây, ngươi vẫn trả lời như vậy chứ?"

Nhịp trống vụt tắt hẳn, hoàn toàn không để lại dấu vết gì hệt như khi nó vừa xuất hiện.

Còn cách Cảnh Chiêu chừng một thước, Bạch Quyết đứng lại không tiến thêm một bước nào nữa.