Thương Em Cả Một Đời

Chương 36: Hôn 1000 cái



Cô gái nhỏ trước mặt này, khó khăn lắm anh mới có thể khiến cô buông bỏ cảnh giác, khiến cô rung động. Sao anh có thể cam tâm để những chuyện vô nghĩa trong quá khứ đạp đổ mọi thứ cơ chứ?

Lục Hạ nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Hoắc Vũ. Đôi mắt ấy không có nửa phần giả dối, lừa gạt hay thiếu kiên định. Cô hoàn toàn có thể nhận ra, anh có bao nhiêu nghiêm túc với cuộc hôn nhân hiện tại, với tình cảm anh dành cho cô.

Dù sao cũng chỉ là người yêu cũ thôi, hiện tại, cô mới là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, vì lí do gì phải sợ hãi chứ?

Lục Hạ bỗng cảm thấy thật buồn cười.

Khôi phục lại trạng thái vốn có, Lục Hạ hất cằm, đắc ý lên tiếng.

"Tất nhiên anh chỉ có thể yêu mình em."

"Anh mà dám léng phéng với con nào, em sẽ đánh anh đầu tiên."

Hoắc Vũ bật cười thành tiếng, vươn tay ôm lấy cơ thể gầy gò của Lục Hạ. Anh khẽ nhíu mày. Bà xã anh rất kén ăn, người chẳng có bao nhiêu thịt. Xem ra, thời gian sắp tới, anh phải lập kế hoạch nuôi béo cô rồi.

Bầu không khí vừa được xoa dịu chưa được bao lâu, dì Phương đã chạy đến thông báo tin xấu.

Dì Phương: "Thiếu gia, bên ngoài có cô Tả Đan muốn gặp cậu."

Hoắc Vũ nhíu chặt đôi mày kiếm. Sự bất mãn cùng khó chịu đã hoá thành ngọn lửa lớn trong làng anh.

"Đuổi đi!"

"Đuổi cái gì, khách đến nhà thì phải tiếp đãi." Lục Hạ lườm Hoắc Vũ, sau đó quay sang nói với dì Phương. "Dì mời cô ấy vào đây, con sẽ xuống bếp pha trà mời khách."

"Hạ Hạ..."

Hoắc Vũ định lên tiếng ngăn cản, anh không muốn thấy cô phải khó xử như vậy. Thế nhưng, lời chưa kịp nói hết đã bị Lục Hạ hung hăng trừng mắt khiến anh giật mình, lập tức ngậm miệng.

"Vũ, Tả Đan đột nhiên trở về ắt có ẩn tình phía sau. Anh vẫn nên diễn kịch một chút."

...

Tả Đan thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vũ, vươn tay khoác lấy tay anh khiến anh rùng mình.

Nhanh chóng rút tay ra, Hoắc Vũ đứng bật dậy, nhìn Tả Đan với ánh mắt đầy kinh hoảng.

"Làm... làm cái gì vậy?"

"Có tin là tôi đuổi cô ra khỏi đây không?"

Trông thấy dáng vẻ non nớt, ngây thơ đang xù lông của Hoắc Vũ, Tả Đan bất giác ngẩn người. Trong trí nhớ, anh không giống như hiện tại.

Tả Đan bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoang mang lên tiếng hỏi. "Hoắc... Hoắc Vũ, anh làm sao vậy? Anh không nhận ra em sao?"

Hoắc Vũ nghiêng đầu tỏ vẻ ngờ vực. Đôi mày kiếm nhíu chặt như thể đang cố gắng lục lọi chút kí ức mơ hồ còn sót lại.

Rất nhanh sau đó, Hoắc Vũ lắc đầu. Anh nói.

"Không nhớ, không ấn tượng."

Tả Đan: "..."

Ngay khi Tả Đan định lên tiếng, cố gắng khơi gợi kí ức đã bị phủ bụi của Hoắc Vũ, Lục Hạ đã từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo khay đựng trà thơm ngon.

Đặt khay trà xuống bàn, Lục Hạ đích thân rót trà mời khách. Cô nhẹ giọng.

"Trà của cô."

Sau đó quay sang nhìn Hoắc Vũ, giọng nói có chút bất mãn.

"Đứng đấy làm gì? Qua đây ngồi với chị mau."

Hoắc Vũ vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn chạy qua chỗ Lục Hạ ngồi. Vừa đặt mông xuống ghế, anh đã không chút do dự ôm eo cô, rúc rúc vào lồng ngực cô mà dụi dụi.

"Vũ, nhột quá."

"Buông ra, khách người ta cười cho đấy."

Hoắc Vũ bán sống bán chết lắc đầu, úp mặt vào ngực Lục Hạ chiếm tiện nghi, còn tủi thân trách móc.

"Không. Chị để Vũ ở đây với người lạ... Vũ sợ lắm. Vũ tổn thương tinh thần, bắt đền chị đó."

Sụt sịt vài cái cho có lệ, anh tiếp tục.

"Hôn 1000 cái, Vũ sẽ tạm tha thứ cho chị!"