Thương Em Cả Một Đời

Chương 41: Anh sai rồi



“Hạ Hạ, em làm trứng rán bóng đêm đấy hả?”

Lời này của Hoắc Vũ vừa dứt, khuôn mặt xinh đẹp của Lục Hạ đã lập tức trở nên xám xịt. Cô vươn tay, cầm lấy đôi đũa, không ngừng đánh vào cánh tay rắn chắc của anh, miệng nhỏ nhịn không được mà oán trách:

“Đồ khốn nạn! Đồ tồi tệ!”

“Em biết em nấu ăn không giỏi, nhưng ít nhất em cũng đã cố gắng rồi mà.”

“Sao anh có thể nhẫn tâm nói như thế với em chứ?”

Bị đánh đau khiến cho Hoắc Vũ tỉnh ngộ. Cuối cùng anh cũng phát hiện ra, bản thân vừa phạm phải một sai lầm ch.ết người!

Chê ai cũng được, chỉ riêng bà xã là không được phép!

Đây là nguyên tắc cần biết để có thể trở thành một người chồng hoàn mỹ. Thế mà chỉ trong một phút lầm lỡ, anh đã làm ra cả một chuyện ngu ngốc.

Mẹ kiếp!

Hoắc Vũ mắng thầm một tiếng, hận không thể xuyên không về quá khứ đấm vào bản mặt đẹp trai của chính mình một cái cho bõ tức.

Có ai như anh không cơ chứ? Đang yên đang lành lại làm bà xã giận dỗi.

Bắt lấy cánh tay đang làm loạn của Lục Hạ, Hoắc Vũ hơi dùng sức, kéo cả người cô vào lòng mình. Cả cơ thể nhỏ bé rất nhanh đã lọt thỏm trong vòng tay của anh. Mùi bạc hà quen thuộc xộc thẳng lên mũi Lục Hạ.

“Hạ Hạ, đừng giận… anh sai rồi…”

“Tha thứ cho anh, nha?”

Hoắc Vũ dụi dụi lên đầu Lục Hạ, không tiếc chút liêm sỉ nào cầu xin tha thứ. Giọng điệu đầy rầu rĩ, buồn bã.

Trông thấy dáng vẻ khổ sở này của anh, bao nhiêu tức giận trong lòng Lục Hạ bỗng chốc tan biến. Hiện tại, cô chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.

“Anh sai cái gì?”

Lục Hạ nhịn cười, hắng giọng, nghiêm nghị hỏi.

Dám chê đồ ăn cô nấu, cô phải dạy cho ai đó biết hậu quả của việc bật nóc!

Nhéo nhéo da thịt của Hoắc Vũ một cái, Lục Hạ kiên trì lặp lại câu hỏi ban nãy thêm một lần nữa:

“Anh sai cái gì hả, Hoắc Vũ?”

“Anh… anh không nên chê món ăn vợ nấu… vợ anh nấu cái gì cũng ngon hết…”

Lục Hạ nhướn mày: “Cho nên?”

“Anh… sẽ ăn hết đồ ăn vợ nấu cho anh!”

Hoắc Vũ lại lần nữa dụi dụi vào đầu Lục Hạ mà thủ thỉ, hệt như một đứa trẻ đang làm nũng với mẹ. Dáng vẻ khoa trương như thế cuối cùng cũng thành công khiến cô không tài nào nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

Tiếng cười đầy sảng khoái của Lục Hạ khiến Hoắc Vũ đứng hình mất mấy chục giây, nhất thời không thể tiêu hóa cảnh tượng trước mắt. Cung phản xạ thần kinh của anh giống như dài ra thêm cả thước.

Gì vậy?

Chẳng phải Lục Hạ đang giận anh sao?

Vì cái quái gì đột nhiên cười khoa trương như vậy?

Hoắc Vũ nhăn nhó, trong lòng sớm đã nghẹn một bụng toàn câu hỏi “tại sao?”: chẳng lẽ dáng vẻ của mình buồn cười đến vậy sao? Khổ nhục kế của mình thất bại rồi à?

Trong lúc Hoắc Vũ vẫn còn đang ngơ ngác, đứng chôn chân tại chỗ, Lục Hạ đã nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh, bỏ đi những món không thể ăn được trên bàn.

Vừa làm, cô vừa lẩm bẩm:

“Em cũng đâu có ép anh ăn mấy thứ này. Ăn vào chẳng may ngộ độc hay tăng tỉ lệ ung thư thì em xong đời rồi. Cả đời có khi sẽ trở thành bà góa phụ lẻ loi.”

“Sau này em sẽ học nấu ăn. Chứ cứ tình hình này, em sẽ chẳng thể vào bếp mất.”

Đổ đi toàn bộ, lòng Lục Hạ xót xa vô cùng. Cô không thể tiếp tục lãng phí thức ăn như vậy được. Ngoài kia còn biết bao người không có đủ một bữa cơm, mà cô lại chẳng còn cách nào ngoài vứt bỏ chúng.

Hoắc Vũ nghe đến đây, lắc đầu:

“Không cho em nấu nữa.”

“Sau này, phòng bếp là địa bàn của anh!”

Lục Hạ: “Hả??!”