Thương Em Cả Một Đời

Chương 44: Phản công



“Hắt xì!”

“Em sao vậy? Có phải là ai nói xấu em không?”

Nghe thấy tiếng hắt hơi của ai đó, Hoắc Vũ lập tức quăng bản hợp đồng trị giá chục tỷ sang một bên, nhanh chóng đi đến bên Lục Hạ, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, ân cần hỏi han.

Lục Hạ đan tay mình với tay anh, bật cười thành tiếng.

“Em ổn mà. Chỉ là cảm thấy hơi lạnh một chút thôi.”

Hoắc Vũ lập tức đứng bật dậy, không nói lời dư thừa liền chạy thẳng lên tầng. Khỏi nói cô cũng đoán ra anh muốn làm gì.

Lục Hạ chỉ biết cười mà thôi. Trong lòng sớm đã đầy ắp mật ngọt. Cảm giác bất an cũng vơi đi không ít. Không biết vì lí do gì, gần đây Lục Hạ thường xuyên gặp ác mộng, nhiều lúc lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Cô muốn đem những bất an, những cảm giác không lành tâm sự với anh. Thế nhưng mỗi lần suy nghĩ đó xuất hiện, Lục Hạ lại luôn tìm cách đem nó nghiền nát. Bản thân Hoắc Vũ đã bận trăm công nghìn việc rồi, lại phải tốn tâm tư cho cuộc chiến tranh giành quyền lực, cô không muốn đem lại cho anh thêm bất cứ gánh nặng nào nữa.

Lục Hạ cúi đầu, rũ mi. Hàng lông mi dài, cong cong che đi hết thảy cảm xúc trong đôi mắt cô. Siết chặt tay thành nắm đấm, cô hít sâu một hơi. Người đàn ông của cô mạnh mẽ như vậy, dũng cảm như vậy, cô cũng không thể để mình thua kém anh được.



Thời gian thấm thoát trôi qua, thoát cái chỉ còn 1 tháng trước khi hết thời hạn ông nội Hoắc đưa ra. Thời gian càng lúc càng ít, Lục Hạ và Hoắc Vũ quyết định mở cuộc phản công ngay từ bây giờ.

2 tháng ám binh bất động, thực chất là để che mắt kẻ địch mà thôi. Ngoài mặt, Lục Hạ cùng Hoắc Vũ đi đến những nơi anh từng đến, những nơi đầy ắp kỉ niệm của anh, trông thì giống như đang giúp anh khôi phục trí nhớ, nhưng thực ra là đi du ngoạn, ngắm cảnh. Trong tối, người được Hoắc Vũ cái cắm vào nhanh chóng thu thập thông tin, tìm ra mặt tối của đối thủ, chờ đợi thời cơ phản kích.

Tả Đan dù có cố gắng đến đâu cũng chẳng thể tìm ra sơ hở của Hoắc Vũ. Bởi lẽ, mọi nước đi của cô ta, anh đều nắm trong lòng bàn tay. Với anh mà nói, Tả Đan chỉ đơn giản là một món đồ chơi tiêu khiển.

“Lão đại, việc biển thủ tiền của công ty, hiện tại chúng tôi có thể tung ra được chưa?”

Triệu Phong đẩy đầy gọng kính, cẩn trọng lên tiếng. Hoắc Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta, khẽ gật đầu:

“Tung ra đi. Dồn kẻ địch đến chân tường, hắn ta tự khắc sẽ hành động thiếu suy nghĩ. Tăng cường người bảo vệ ông nội.”

“Vâng!”

Người nhà họ Hoắc, chỉ có mình Hoắc Thiệu là có lòng tham không đáy, thế lực bành trướng nên Hoắc Vũ cần dốc một chút sức lực. Còn với đám người nhát gan kia, anh chẳng cần phải động tay động chân. Đợi đến khi Hoắc Thiệu phủ phục dưới chân anh, bọn chúng sẽ tự động xin hàng mà thôi.



Rất nhanh sau đó, vụ việc biển thủ tiền của công ty của Hoắc Thiệu bị đem ra ánh sáng. Trước pháp luật, hắn ta chỉ có thể chạy trốn. Thế nhưng, liệu hắn có thể trốn chui trốn lủi cả đời hay không?

“Phong tỏa toàn bộ thành phố, ngăn không cho hắn ta chạy thoát.”

“Kiểm tra toàn bộ camera cho tôi.”

Không biết vì lí do gì, cảnh sát lại rất để tâm đến vụ việc này, huy động lực lượng đông đảo chỉ để truy bắt một tên tội phạm.

Hoắc Vũ ở trong bóng tối giật dây mọi chuyện, giờ phút này lại nhận được báo cáo từ thuộc hạ.

“Lão đại, người của Hoắc Thiệu bắt đầu hành động rồi.”

“Theo sát, không được manh động. Đợi lệnh của tôi.”