Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 16: Tửu lâu



Trước mùa thu, quán rượu của Diệp Tam gần như đã bố trí thỏa đáng.

Diệp Tam theo lý tuyển Cố Trạm làm người làm, Thanh Hi không nói gì, chỉ kêu Thượng Ca đi hỗ trợ, ngoài ra Liên Y cũng đi theo Diệp Tam, vì lần trước bị lạc nên bây giờ càng thêm lo lắng, một tấc cũng không rời.

Ngày đầu tiên Cố Trạm đến làm người làm, Liên Y đánh giá hắn nửa ngày, ánh mắt tựa hồ có thể nhìn đến tận xương cốt, thấy mặt Cố Trạm phiếm đỏ, nhìn về phía Diệp Tam cầu xin giúp đỡ.

"Liên Y tỷ tỷ, không có việc gì, ngài trước hết nghỉ ngơi đi đã!" Diệp Tam đẩy hai vai Liên Y, đẩy nàng đến bên ghế dài.

Liên Y hừ lạnh một tiếng: "Cũng không nên có vấn đề gì, trên trời dưới đất, người có thể giở trò quỷ trước mặt ta, cũng không có mấy người."

Nói xong, cầm chai rượu trên bàn lên, mở ra.

"Diệp Tam!" còn chưa nghe xong, rượu đã nằm gọn trong bụng Liên Y, nàng quay đầu lại giận dữ nói, "Không phải ngươi nói rượu này phải pha với nước mới bán được sao? Sao rượu này một chút cũng không trộn với nước?"

Diệp Tam nhanh chóng cầm lấy chai rượu, đóng nắp lại.

"Bà cô của ta ơi, ngươi có thể nói nhỏ một chút được không? Ngươi có hiểu tình hình không, người ta hướng đến chính là hán tử thô lỗ, chúng ta hướng đến là uy tín danh dự, trộn rượu thì còn bán như thế nào!"

Nghe được hai chữ "uy tín danh dự", Liên Y nhướng mày, như thể giá trị của mình đã được nâng lên, cười nói:

"Ta chỉ biết rượu của Lan phủ chúng ta sao có thể so sánh được với những quán cá muối kia.."

Diệp Tam vội vàng lên bịt miệng không cho những lời phía sau phát ra, nhưng vẫn bị một số khách đi ngang qua nghe được tìm thấy, quay đầu nhìn về phía này.

Diệp Tam nhanh chóng cười xin lỗi.

Sau khi cửa hàng được sắp xếp ổn thỏa, cả Phục Lĩnh đều biết Lan phủ chuẩn bị mở một quán rượu nhỏ tinh xảo, Diệp Tam đến đây cũng không phải ngày một ngày hai, vì vậy có người cho rằng nàng là biểu muội xa của Lan công tử, có người trực tiếp cho rằng nàng là cháu dâu do lão thái thái chỉ định, nhưng chỉ có một điều có thể khẳng định đây là quán rượu do Lan gia mở.

Liên Y thu thập xong đồ vật, trời đã tối, dọn xong mấy chai rượu, bọn họ trở về Lan phủ. Chỉ có Cố Trạm ở lại cửa hàng.

"Diệp.. Diệp tiểu thư.." Cố Trạm thu dọn xong bình rượu, đi đến trước mặt Diệp Tam, "Ta.. Ta có lời muốn nói với ngươi"

Liên Y cảnh giác đứng lên, muốn đi theo Diệp Tam.

Diệp Tam xua tay ý bảo nàng chỉ cần nhìn mình từ xa là được. Hai người đứng dưới gốc cây đào, Cố Trạm lấy từ trong lòng ra một viên đường bọc giấy hoa đào, Diệp Tam thích đồ ngọt nên hắn luôn mang theo bên người một ít.

"Ta cảm thấy.. gọi ngươi.. là Diệp tiểu thư quá xa lạ.. ta cũng không muốn, vào lúc không có ai, ta.. có thể gọi ngươi.. chủ nhân không."

Hắn nghe thấy những nô lệ khác đều gọi như vậy, luôn cảm thấy xưng hô thân mật như vậy rất phù hợp với thân phận của hai người bọn họ.

Diệp Tam cầm viên đường, xé tờ giấy hoa đào ném vào miệng, "Gọi là chủ nhân rất kỳ quái, ta là người làm của người khác, nào có người làm lại nuôi nô lệ?"

Cố Trạm không nói nên lời, cúi đầu, mím môi chặt hơn.

"Ngươi cũng gọi ta là Tần Tần đi." Nhìn thấy sự thất vọng của hắn, Diệp Tam an ủi nói.

Nghe được lời này, trong mắt Cố Trạm như bốc lên ngọn lửa, cả mặt đầy ý cười, khiến cho khuôn mặt gầy gò của hắn có nhiều thêm vài phần khí phách thiếu niên.

"Được."

Diệp Tam cũng lấy trong tay ra một viên kẹo, đang định đưa cho Cố Trạm, lại thấy tay hắn đang chảy máu, có lẽ là vừa rồi dọn dẹp nên bị thương, liền trực tiếp đưa kẹo tới bên miệng hắn.

Cố Trạm tràn đầy vui mừng, đưa viên kẹo vào miệng, nụ cười trên mặt càng sâu.

Diệp Tam không để ý tới nụ cười này, nắm lấy tay Cố Trạm đặt lên môi mình.

"Tần Tần." tay Cố Trạm đột nhiên cứng đờ, vô tình hay cố ý rút về, sắc đỏ trên mặt càng đậm hơn.

Diệp Tam hé môi nhỏ giọng nói: "Ngươi đã quên ta có thể chữa lành vết thương sao. Vết thương của ngươi khá sâu. Đừng lo, chỉ một lát là lành."

Liên Y ở phía xa không kiên nhẫn nhìn hai người, chỉ thấy Diệp Tam nắm lấy tay Cố Trạm, cẩn thận nhìn xem, đột nhiên giống như lại hôn lên. Liên Y không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Nếu không phải giao nhân bách độc bất xâm, tiểu tử này nhất định đã chết từ tám trăm năm trước. Nàng chửi thầm trong lòng.

Diệp Tam cụp lông mày, mặt trời đang lặn, hàng mi dài ở trên khuôn mặt chiếu xuống một cái bóng, những sợi lông mi nhỏ này dường như đã quét vào tim Cố Trạm ngàn lần. Cố Trạm chỉ cảm thấy toàn thân không thể cử động.

Nhìn thấy vết thương trên tay khép lại, vết máu tiêu tán, Diệp Tam mỉm cười hài lòng, đưa tay trở lại cho Cố Trạm, cười nói:

"Được rồi!"

Cố Trạm vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn bức tường trống rỗng phía xa, như người mất hồn, ấp a ấp úng thì thầm:

"Cảm ơn.. cảm ơn Tần Tần."

Diệp Tam bị bộ dạng không biết làm sao này của hắn làm cho buồn cười, vỗ nhẹ vào vai Cố Trạm nói:

"Không cần cảm ơn."