Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 24: Địa nhai



Khi Diệp Tam tỉnh dậy lần nữa, chỉ thấy mình đang ở trong một suối nước nóng, những nhũ đá có kích thước và hình dạng khác nhau được treo trên vách hang trước mặt, hang động tỏa sáng rực rỡ đầy màu sắc, hơi nước hôi hổi, nước hồ thấm vào mỗi chiếc vảy trên đuôi cá khiến nàng cảm thấy thoải mái lại dễ chịu.

Cố Trạm ngồi ở một bên, trước mặt bày cá nướng, nhắm mắt tập trung, trên trán có vài sợi tóc rơi xuống, khiến khuôn mặt gầy gò càng thêm vài phần tiều tụy.

"Trạm.." Diệp Tam chật vật muốn ra khỏi suối nước nóng, Cố Trạm vội vàng tiến lên bảo vệ, "Đây là nơi nào?"

"Long tuyền." Cố Trạm thành thật trả lời.

Long Tuyền thuộc quyền sở hữu của yêu tộc, có tác dụng chữa bệnh thần kỳ, nghe nói rất bí ẩn, nếu không được rồng cho phép thì không được vào.

"Tại sao chúng ta lại đến Long tuyền? Chẳng lẽ.. ngươi là long tộc?" Diệp Tam nắm lấy cánh tay Cố Trạm, ở cùng hắn ở một thời gian dài, nhưng lại chưa bao giờ hỏi thân phận thực sự của hắn.

Cố Trạm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hắn có chút xấu hổ nói với Diệp Tam: "Chuyện này.. nói ra thật sự rất phức tạp. Mẫu thân ta là long tộc, bởi vậy ta cũng có thể hóa rồng."

Yêu tộc đối với thân thế của mình trước nay đều giữ kín như bưng, nhất là yêu tộc cấp thấp, cha mẹ của bọn họ thường là một số loại yếu ớt, sau khi tu thành hình người, đứa nhỏ sinh ra đều là xấu xí không chịu nổi, chân thân có thể là phụ thân, có thể là mẫu thân, càng có thể là sự kết hợp của cả hai.

Diệp Tam thức thời không hỏi nữa, mùi cá nướng xông tới, bụng nàng cồn cào khó chịu.

Cố Trạm xoay người, đem cá nướng đưa cho Diệp Tam.

Diệp Tam lắc đầu nói: "Ngươi chỉ nướng một con này thôi, chắc chắn cũng đói rồi, ta không ăn."

Tưởng tượng đến lần trước Cố Trạm chịu đói mấy ngày, đến cuối cùng lại đưa chân gà cho nàng ăn, nàng còn vô tâm vô phế ăn, trong lòng liền tràn đầy bất an.

"Hơn nữa.. Ta cũng ăn không vô.." Còn chưa kịp hỏi tin đồn Ma Vương đã chết có phải là sự thật hay không, Diệp Tam cảm giác như có một tảng đá lớn đè trong lòng, khiến nàng không thể nuốt nổi.

Cố Trạm tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, nhẹ nhàng xé một miếng thịt cá, chỉ là thịt mỡ từ vùng bụng, không có một chút xương cá nào, đưa tới bên miệng Diệp Tam.

"Ăn chút gì đi rồi ta đưa ngươi đến Địa nhai."

Diệp Tam kinh hỉ liếc nhìn Cố Trạm, cười nói: "Đúng vậy, ta quên mất ngươi là rồng. Có ngươi ở đây, chúng ta có thể rất nhanh liền đi đến Địa Nhai!"

Cố Trạm mỉm cười gật đầu, Diệp Tam cắn một miếng, Cố Trạm xé miếng cá thứ hai, nhưng nàng không chịu ăn, đẩy miếng cá đến trước môi Cố Trạm.

Cố Trạm đành phải nuốt xuống, hai người cứ như vậy ta một miếng ngươi một miếng, ăn hết cả con cá.

Khi ăn đuôi cá, Diệp Tam mỉm cười nói: "Lấy hình bổ hình!"

Vẻ mặt Cố Trạm thoáng qua một tia đau lòng, nhưng hắn lập tức thay thế bằng một nụ cười. Đến lúc ăn miếng cuối cùng, lẽ ra Cố Trạm phải ăn nhưng hắn nhất quyết bắt Diệp Tam ăn thêm một miếng nữa, Diệp Tam từ chối không xong, đành phải thuận theo.

Ăn xong cá, Cố Trạm đã có thể nhìn ra trong mắt Diệp Tam vẻ lo lắng, cúi đầu nói:

"Ta.. chân thân của ta không đẹp, ngươi.. đừng sợ."

Diệp Tam lắc lắc đuôi cá: "Ta cũng có vảy. Chúng ta là đồng loại, đừng ghét bỏ nhau."

Nghe được hai từ "đồng loại", tâm trạng khẩn trương của Cố Trạm thả lỏng một chút, nhưng hắn lại khẽ cau mày nói:

"Không, ngươi rất đẹp, cái đuôi của ngươi cũng rất đẹp."

Trong hang có sương mù, có ánh sáng và bóng tối lưu chuyển, Cố Trạm đi đến giữa hang, nhìn thật sâu vào Diệp Tam, mây bay mù mịt, trong phút chốc xuất hiện một đầu rồng khổng lồ thò ra từ những đám mây. Toàn thân nó có màu xanh đen, nhưng có bộ râu trắng như tuyết, một đôi mắt đen láy nửa mở dưới hàng lông mi dài, tuy rất to nhưng lại tỏa ra vẻ dịu dàng, miệng mím chặt. Thân rồng vướng víu, móng vuốt ẩn dưới thân, mỗi chiếc vảy đều tỏa ra một màu sắc ôn hòa, bám chặt vào lớp da.

Diệp Tam kinh ngạc trước sự thần kỳ của tạo hóa, nàng bước ra khỏi suối nước nóng, hóa ra hai chân, cẩn thận đi đến bên cạnh thân rồng, nhịn không được đưa tay chạm vào mấy vảy rồng. Rồng có vẻ ngượng ngùng, hơi quay đầu đi chỗ khác.

"Mau lên đây đi." Rồng cúi đầu, áp bụng xuống đất.

Diệp Tam gật đầu, mặc dù không khỏi có chút rụt rè, nhưng khi nghĩ đến ca ca, nàng liền quay người bước lên thân rồng. Sau khi ngồi vững, nắm lấy bờm rồng, rồng gầm nhẹ rồi bay về phía cửa hang.

Diệp Tam chưa từng trải qua cảm giác bay giữa mây, rồng bay rất vững vàng, khiến nàng có thể đứng thẳng lên một chút, nàng giơ tay cảm nhận tốc độ của gió, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống trên mây.

Diệp Tam cũng không ngờ mình đã rơi nước mắt, nàng tưởng rằng chúng chỉ là những hạt mưa trên mây, nhưng lại không nhìn thấy giọt thứ hai rơi xuống. Có đôi khi thần trí tan rã, nàng thậm chí còn cảm thấy ca ca đang Địa nhai đợi nàng.

Bay rất lâu, lâu đến nỗi hết hoàng hôn này đến hoàng hôn khác, lại một bình minh trôi qua, lâu đến nỗi không còn một đám mây nào xung quanh.

"Đến rồi." Cố Trạm nhẹ giọng nói, âm thanh phát ra từ trong bụng rồng, Diệp Tam kỳ thực có chút tò mò, lúc nói chuyện miệng rồng có cử động hay không.

Xoay người nhìn xuống, thấy Thần tộc và Ma tộc đều tự dọn dẹp chiến trường, nhưng thần tộc có nhiều binh lính còn sống hơn, còn Ma tộc thì dãy dụa, hỗ trợ lẫn nhau đi về.

Một vị tướng trẻ mặc áo giáp đang ngồi trên một tảng đá xanh cao cầm cây kích, thờ ơ nhìn vách đá rộng lớn, dường như là thủ lĩnh của Thần tộc.

"Có đi xuống không?" Cố Trạm hỏi, Diệp Tam ừ một tiếng. Trong phút chốc, đầu rồng lao xuống đất, người của Ma tộc và Thần tộc cho rằng đối phương đang ra tay nên lại lập tức cảnh giác đứng lên, đặt những người bị thương xuống, chờ đợi.

Khi Diệp Tam kịp phản ứng, nàng đã bị Cố Trạm ôm vào lòng, từ từ hạ xuống, đáp xuống một tảng đá xanh.

Thần tộc hiển nhiên bình tĩnh hơn Ma tộc, một người lính bước tới quát lớn:

"Ma tộc thế nhưng còn mời Yêu tộc tới hỗ trợ sao? Ngươi muốn hủy bỏ hiệp ước đã ký kết sao?"

Cố Trạm không nói gì, Diệp Tam xuống khỏi Cố Trạm, đầu tiên hành lễ với thần tộc, sau đó từ từ bước về phía ma tộc, ma tộc không biết người tới là ai, chỉ còn lại một số ít binh lính chĩa kiếm vào Diệp Tam, rút lui.

Diệp Tam cũng không tiến về phía trước, hành đại lễ, cúi đầu thật sâu, nói:

"Tần Tần cầu kiến Cố Mang Chi."

Mấy tên binh lính ngơ ngác, Diệp Tam lại hét lớn, một tên trung sĩ ma tộc đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện ở phía trước, ánh mắt ra hiệu cho những người lính khác rút lui, hướng thần tộc hành lễ, nói:

"Đây là chuyện riêng của Ma tộc, không nhọc Thần tộc để ý."

Dứt lời, ý bảo Cố Tần Tần đi theo mình.

Đi qua một mảnh hoang dã, lại là một vùng đầm lầy, đi tới một căn lều quân sự, người đeo mặt nạ ra hiệu cho Cố Tần Tần tiến vào.

Diệp Tam bước vào, Cố Trạm theo sát, nhưng lại không thấy Cố Mang Chi, chỉ thấy một vị trưởng lão ăn mặc lộng lẫy. Trưởng lão từ từ quay lại.

"Là ngươi." Cố Trạm kêu lên. Diệp Tam khó hiểu nhìn hắn, Cố Trạm giải thích: "Hắn là người đã cho ta thịt gà, nhưng bây giờ hình như hắn đã già hơn một chút."

Ông lão mỉm cười, ra hiệu cho người hầu hai bên đi ra ngoài, cũng ở trong quân trướng hạ thuật pháp, khiến cho người bên ngoài không nghe được người bên trong nói chuyện, cũng không thể tùy ý xông vào.

"Tần Tần, đây là lần đầu tiên ngươi gặp ta, nhưng ta đã nhìn thấy ngươi rất nhiều lần."

Diệp Tam không muốn để ý tới điều này, chỉ lớn tiếnghỏi: "Cố Mang Chi ở đâu."

Ông lão thở dài nói: "Đã chết.. nhưng vẫn chưa chết hẳn."

"Ngươi nói bậy!" Diệp Tam đã lâu không có kích động như vậy, cảm xúc của nàng luôn tương đối chậm chạp, có khi một giây trước còn rất buồn bã, một giây sau lại quên mất vì sao mình buồn. "Hắn đường đường là Ma quân, Ma tộc chỉ thua một trận, Ma quân sao có thể vẫn lạc?"

Ông lão dường như đã đoán trước được phản ứng của nàng, thở dài một hơi rồi quay đi để hai người không còn nhìn thấy vẻ mặt của ông nữa.

"Ma quân vẫn lạc là do hắn tự mình lựa chọn, sức mạnh của chúng ta không thể chống lại được. Hắn rút thần lực trong thần cốt của mình ra, dệt thành kết giới, đứng trên bờ Địa nhai, đây là những mảnh trong tấm gương, ghi lại hình ảnh cuối cùng của Ma Quân."

Ông lão lấy ra một thấu kính vỡ, thấu kính không trơn nhẵn, hình như chưa được đánh bóng, những đường vân trên đó giống như nguyệt châu của giao nhân.

"Ngươi là ai? Tại sao ta phải tin ngươi?" Diệp Tam không chịu tin bất cứ ai nói rằng Cố Mang Chi đã chết, nàng nhìn chằm chằm vào ông già với đôi mắt đỏ hoe.

"Ta là bạn."